Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 427: Trường ca tiếc hận! (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chỉ nguyện lấy thân xông pha, Bắc Địch không lui sẽ quyết lấy da ngựa bọc thây, thể không về triều!” Lại tựa như trong Lẩu Hồi Quang Phản chiếu, hắn nói, “Sau này số trận ta đánh thắng càng ngày càng nhiều phụ hoàng sẽ nhìn ta với thái độ tán thưởng...” Nếu mắt vẫn còn có thể mở, thì người vẫn luôn có thể sống tiếp.

Không cần biết thế giới này đang trời quang mây tạnh, đổ mưa, hay mưa đá

Dừng việc khai quật hoàng lăng, Đại Yến chuẩn bị rút quân, Bắc Địch cũng thở phào một hơi

Trong đại doanh Âm Sơn, đã chuẩn bị việc hồi kinh rồi

Chỉ ý kết thúc chiến dịch Bắc phạt không chỉ truyền vào Âm Sơn, truyền đến Mạc Bắc mà còn truyền đến Liêu Đông, chiến sự kéo dài suốt một năm chín2tháng trời, cuối cùng cũng đã tuyên bố kết thúc

Ngày thánh chỉ đến, Đông Phương Thanh Huyền bảo tàng một cách qua loa, giao thư báo tang cho Lâu công cộng, “Tấn vương Triệu Tồn mất tại Âm Sơn, vào ngày hai mươi sáu tháng chạp năm Hồng Thái thứ hai mươi sáu.”

Các tướng sĩ nhổ trại

Ai nấy bận rộn thu gom lều trại

Trên linh đường được dựng tạm thời kia, bàn thờ vẫn còn nguyên, bên trên bày đầy đồ cúng, nhang đèn cháy nghi ngút

Một cỗ quan tài màu đen nằm im lặng ngay chính giữa linh đường

Đèn dầu trước bàn thờ sáng lập lòe

Tỉnh xong giờ lành, đạo sĩ vẫn đang làm phép

Triệu Tôn mất tại Âm Sơn, nhưng linh cữu và di thể vẫn được vận chuyển về phủ Ứng Thiên Đạo sĩ phải gọi hồn, phải làm phép,9tay đạo sĩ cầm pháp khí, lẩm bẩm những lời không ai hiểu được.

Hạ Sơ Thất nhìn gã, chỉ muốn cười, Như vậy có thể gọi được hồn của hắn ư? Nàng không tin

Nàng không làm gì hết, hệt như một kẻ ngoài cuộc

Giờ Mão, đội quân tiền trạm bắt đầu rời khỏi Âm Sơn, họ cũng mang theo cỗ quan tài đen ấy.

Người sắp đi nên không thể thiếu tiền âm phủ được

Mở tiền âm phủ kia còn bay dày hơn cả tuyết trắng của hôm nay

Người đỡ linh cữu là mười sáu thị vệ của Triệu Tôn, thần sắc của ai cũng đều rất bi ai

Cổng đại doanh, lục quân mặc đồ tang, đứng nghiêm trang chỉnh tề.

Ánh mắt của họ đồng loạt hướng về phía quan tài đen nhuốm bông tuyết kia, và trong quan tài ấy là những mảnh6thi thể không còn phân biệt được rõ hình dạng

Cảnh tượng cực kỳ trang nghiêm, ngoại trừ mười sáu thị vệ thân cận đỡ linh cữu kia ra, vẫn còn có thêm bốn mươi tám người trong đội doanh dự Cẩm Y vệ.

Lâu công công cầm phất trần, đỏ mắt, cất cao chất giọng the thé của mình lên: “Đi!” Đội vận chuyển quan tài băng qua giữa hai hàng đại quân, linh cữu cũng từ từ di chuyển, thu hút tầm mắt của mọi người

“Truy điệu!”

Lâu công công cất một tiếng “truy điệu”, mọi người cúi đầu

“Tết!” Trên giáo trường, tuyết lớn lả tả, tiền giấy bay bay

Trong cơn mưa tuyết bay đầy trời này, lục quân đồng loạt cất tiếng hát truy điệu..

Sông Loan cuồn cuộn, gió thổi liên miên.

Xuôi nam Bắc Địch, thê lương thảm thiết

Giang sơn nguy hiểm, xã0tắc lâm nguy

Vương sư phạt bắc, tài cao ngút trời

Cờ bay vạn lý, vó ngựa miên man

Khói lửa liên thành, kèn hiệu vang rền.

Xông pha chiến đấu, không gì cản được.

Như rồng như hổ, bách chiến bách thắng.

Một lần thảm bại, lục quân than ôi

Trường ca tiếc hận, hồn về nơi xưa...

Tiếng ca truy điệu được vô số người cất giọng hát vang chấn động bên tai, tiếng hát trầm thấp nặng nề luôn thẳng vào tim

Khắp cả Âm Sơn không nơi nào không vang lên những tiếng nghẹn ngào

Hệt như lần duyệt binh trên sa trường vào năm ấy, nhưng tiếc thay bây giờ cảnh còn những người đã khác xưa.

Hạ Sơ Thất không ở trong đại doanh.

Lúc này, nàng đang ngồi trên sườn núi phóng tầm mắt ra xa, lắng nghe khúc ca “Sông Loan cuồn cuộn” kia, nhìn đội khiêng7linh cữu dần dần rời đi, tầm mắt bỗng thấy hơi mơ hồ

Cuối cùng vẫn phải ra đi

Linh cữu của hắn được đưa về phủ Ứng Thiên

Nhưng lúc này nàng không muốn đi theo

Hôm nay là “đầu thất” của Triệu Tôn

Nghe nói người chết đi sẽ trở về thăm người thân mà hắn nhớ mong trong ngày đầu thất

Nhưng người thân thì lại né tránh để khỏi làm hắn vấn vương, không thể đầu thai chuyển thể thành người

Hắn mất tại Âm Sơn, hắn cũng trở về lại Âm Sơn này

Nàng ở Ấm Sơn này, đốt “đầu thất”, đốt “tam thất” cho hắn, nàng phải đốt thật nhiều tiền, nàng muốn hắn phải vấn vương, không được phép đi đầu thai, phải ở nơi đó đợi nàng

“Vương phi, linh cữu của gia đã đi rồi.” Trịnh Nhị Bảo nói

Gió thổi trên mặt đau nhói

Dường như nàng không nghe thấy gì, chỉ bỏ tiền âm phủ vào trong chậu lửa, nhìn tro giấy hóa bướm bay đi

“Vương phi, linh cữu của gia đã đi rồi.” Trịnh Nhị Bảo lặp lại

Nàng vẫn không trả lời, trên người mặc bộ áo tang, đầu cài một đóa hoa trắng do đích thân Nhị Bảo công công gắn lên, sắc mặt tái nhợt, nửa quỳ trên nền tuyết, cả người cứ như hòa vào giữa đất trời

“Vương phi, linh cữu của gia đã đi rồi.” Trịnh Nhị Bảo lặp lại lần thứ ba, cuối cùng nàng cũng đã có phản ứng.

“Ta biết.”

“Vậy chúng ta không theo...”

“Không vội.”

“Vâng.” Trịnh Nhị Bảo quỳ bên cạnh nàng, bỏ tiền giấy vào chậu lửa, lẳng lặng chờ đợi

Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm chậu lửa, nhìn tiền giấy cháy thành tro hóa thành bướm bay giữa trời, trong thoáng mơ hồ, cảm thấy có một người đang đi về phía nàng

Hẳn vuốt ve mặt nàng, lòng bàn tay ấm áp, động tác dịu dàng

“A Thất...”

Cái vuốt ve mang theo hơi lạnh, nhưng nàng lại không thấy lạnh.

Quả nhiên đầu thất là một ngày đẹp

Nàng cười, “Triệu Thập Cửu, chàng trở về rồi phải không?”

Gió Bắc thổi qua như tiếng nức nở khe khẽ

Hắn không trả lời nàng mà trầm mặc như trước nay vẫn thế

Nhưng nàng lại có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nghe rõ tiếng “xộn xộp” khi giày giẫm lên tuyết

Hắn vẫn không thích nói chuyện như thế

Trong lòng nàng thấy rất ấm áp

Thế thì nàng nói cho hắn nghe là được rồi.

“Triệu Thập Cửu, chàng đừng nhìn thiếp như thế

Cách làm hôm nay của thiếp, chẳng qua là theo ý chàng mà thôi

Họ nói hôm nay là đầu thất, thật ra thiếp không biết hôm nay có phải là ngày thứ bảy sau khi chàng rời xa dương thể hay không

Nhưng thiếp không để tâm đến điều này đâu

Thiếp chỉ muốn nói với chàng, e rằng chẳng phải đợi thiếp thêm vài năm nữa

Thiếp vẫn còn một chút chuyện vẫn chưa làm xong nên không thể xuống dưới tìm chàng tính số được.”

“Số tiền này thiếp đốt hết cho chàng, chàng hãy cất giữ đàng hoàng cho thiếp, ở dưới không được phép tìm phụ nữ, đừng qua cầu Nại Hà, không được uống canh Mạnh Bà

Đợi thiếp đến, chàng thiếu nợ thiếp nhiều tiền như thế, đừng tưởng rằng như vậy là hết nợ nhé...” “Còn nữa, chàng không được đi quá xa, chàng biết thiếp lười, không thích mệt, nếu chàng đi xa, thiếp không tìm được chàng thì sao đây? Nếu như chàng đợi thấy cô đơn..

không, chàng không sợ cô đơn đâu, chàng cô đơn đã quen rồi, chàng luôn chỉ có một mình

Thế nên thiếp đốt bộ cờ của chàng cho chàng, chàng cứ ngồi tại chỗ mà chơi, không được rời đi dù chỉ một bước” “Đúng rồi, phụ hoàng của chàng ban thánh chỉ, chàng nghe thấy hết chưa? Ông ta mong chàng trở về, hầu hạ bên cạnh đấy? Trong lòng chàng có vui không? Tuy chàng không nói, nhưng thiếp đoán chàng vẫn luôn mong muốn như thế nhỉ? Thế nên đừng tiếc nuối nữa

Mọi điều tiếc nuối của chàng hãy để lại hết cho thiếp, thiếp giải quyết giùm chàng

Yên tâm đi, chàng không còn, thiếp sẽ cẩn thận, sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai nữa...”

“Chiến tranh Bắc phạt cũng đã kết thúc rồi, mọi người đều về nhà

Chàng đánh một trận lâu như thế, công lao to lớn như thế, chàng đoán xem phụ thân của chàng còn có thể phong thưởng gì cho chàng đây? E rằng không có nữa nhỉ, trừ phi ông ta nhường bảo tọa lại cho chàng..

nhưng ông ta làm gì chịu cơ chứ?”

“Triệu Thập Cửu, họ đưa chàng về nhà rồi

Nhưng thiếp không đi theo hộ tống

Bởi vì thiếp cho rằng hồn phách của chàng sẽ ở đây nên thiếp không đi..

Họ đều nói người kia là chàng, nhưng thiếp không tin xác thịt, chỉ tin linh hồn, bởi vì thiếp..

bởi vì thiếp, chàng biết đấy, thiếp chỉ là một hồn phách mà thôi, xác thịt có là gì đâu cơ chứ?”

“Còn nữa, Nhị Bảo công công hầu hạ thiếp cực kỳ tốt, Đại Điểu cũng giao cho thiếp chăm nom

Thiếp chuẩn bị đổi một cái tên uy phong hơn cho nó, gọi là Obama được không? Chàng cũng thật là, nó chỉ là một con ngựa, sao chàng có thể gọi nó là điều chứ? Nó sẽ ghen đẩy, ghen với Đại Ma và Tiểu Mã...”

“Thiếp nhờ người mang Đại Mã và Tiểu Mã từ Thiết Lâm Quách Lặc tới đây, màu xanh trên đầu chúng vẫn đẹp lắm

Hai chúng nó rất nồng thắm, nhớ lúc trước, Đại Mã bay suốt một năm trời mới tìm được Tiểu Mã, xem ra không có chuyện gì có thể chia rẽ chúng đầu

Thời tiết ở Thiết Lâm Quách Lặc lạnh lắm, cũng chẳng có gì ngon để ăn vậy mà chúng vẫn vui vẻ, không than oán

Có lúc thiếp thật sự rất hâm mộ chúng, sao lại có thể vui vẻ như thế nhỉ, chắc là do được ở cùng với người yêu đấy...”

“Hôm qua thiếp lại đi một chuyển đến hoàng lãng, tám phòng đều chim rồi, tất cả đã biến mất, cứ như một giấc mơ vậy

Bắc Địch trình giấy nghị hòa với Nam Yến, chắc hẳn là muốn thỏa hiệp rồi, không lâu sau họ sẽ đến đây, xây dựng sửa chữa hoàng lăng

Nhưng tác phòng đã mất, không ai có bản lĩnh trùng kiến nó được

Một nghìn không trăm tám mươi cục phía sau, thiếp rất tò mò, nếu chàng vẫn còn, hai ta có thể xông vào thử xem, nhưng giờ đây chắc cũng chẳng có ai có thể phá được.” “Tối qua thiếp suy nghĩ rằng, có lẽ sau này thiếp sẽ xây một ngôi mộ cho chàng

Không, là xây nhà cho hai chúng ta, sau này khi thiếp đến rồi, phải có nơi tốt để ở chứ

Chàng biết không, xã hội phải phát triển về phía trước, về sau tấc đất tấc vàng, thiếp không thể theo chàng chịu khổ được

Chàng cho rằng chàng không còn là vương gia thì thiếp vẫn một lòng một dạ đi theo chàng à? Mơ đi! Thiếp thực tế lắm, thiếp thích chàng bởi vì chàng có quyền có thể, lại còn đẹp trai.”

Nàng cứ nói mãi, mặt khẽ nở nụ cười.

Từ mắt đến mày đến môi đều không hề có chút đau thương nào.

Trịnh Nhị Bảo âm thẩm ở bên, lắng nghe, nhìn nàng chìm vào mê man

Cho đến khi tờ tiền giấy cuối cùng trên ngón tay trắng nõn của nàng gieo mình vào chậu lửa, cho đến khi con bướm đen cuối cùng đón gió bay đi, quấn quýt với tuyết trắng, nàng mới ngừng nói

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, im lặng bất động

Nghe nói khi ngẩng đầu lên, nước mắt sẽ không rơi xuống.

Nàng nghĩ, quả nhiên là thể thật.