Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 13: Cũng sợ làm hắn phật ý.



Không phải Khâu Kính Hựu đến Tập đoàn rồi, thì Đới Hạnh San đã có thể nghỉ ngơi.

Bởi vì muốn từng giây, từng phút trôi qua của cô, đều phải tất bật với công việc.

Cho nên, Khâu Kính Hựu đã yêu cầu là những lúc hắn không có ở nhà, thì Đới Hạnh San phải giống như Hầu gái, chăm sóc căn biệt thự mà tưởng chừng như đi mãi không hết đất của hắn. 

Mọi ngóc ngách trong nhà đều có lắp đặt hệ thống camera an ninh.

Thỉnh thoảng, Khâu Kính Hựu rảnh rỗi, sẽ xem lại camera, để biết những lúc hắn vắng mặt, cô có lười biếng hay không.

Thậm chí, có những hôm trong nhà ít việc, Khâu Kính Hựu còn cho phép người làm nghỉ ngơi, rồi bắt Đới Hạnh San phải làm hết tất cả.

Mang thân phận từng là một Tiểu thư cành vàng, lá ngọc.

Nhưng lúc còn ở Đới gia, Đới Hạnh San chưa từng tỏ ra hống hách bao giờ.

Ngược lại, cô thường xuyên giúp đỡ Hầu gái làm việc nhà.

Thành ra, khi bị Khâu Kính Hựu bắt đến đây, chẳng có việc vặt nào mà Đới Hạnh San không làm được cả.

Chỉ có điều... ban ngày phải làm việc quần quật.

Tối đến còn phải hầu hạ Khâu Kính Hựu tắm rửa, rồi phục vụ luôn cả chuyện giường chiếu.

Có những đêm cô còn không được ngủ.

Không ăn, không uống như tối qua.

Hay bị ốm thì vẫn phải hầu hạ hắn như lúc vừa rồi.

Thử hỏi, sức lực nào có thể chịu nổi chứ?

Thế mà Đới Hạnh San vẫn phải cố gắng hết sức mà làm.

Cô cũng giống như người làm ở trong căn biệt thự này.

Rất sợ làm phật ý của Khâu Kính Hựu.

Chỉ cần hắn không hài lòng, dù chỉ là một chuyện rất nhỏ.

Bất cứ lúc nào ống thở của Đới Hoà Văn cũng có thể bị rút ra.

Đới Hạnh San phụ trách dọn dẹp phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.

Hắn là người ưa thích sạch sẽ, nên biệt thự ngày nào cũng phải được lau dọn sạch bóng.

Mặt trời lên cao, chiếu ánh nắng vàng chói chang.

Đới Hạnh San nghiêng đầu nhìn qua ô cửa sổ từ phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.

Thấy Đường Khắc Phong cùng đám người làm, vẫn còn đang quỳ chịu phạt ở dưới sân.

Bình thường, vào giờ này có lẽ Đường Khắc Phong đã theo Khâu Kính Hựu đến Tập đoàn.

Nếu như ban sáng, Đới Hạnh San dậy sớm hơn một chút, thì Hầu gái đã không bị phạt quỳ.

Và nếu như vừa rồi, Đường Khắc Phong không lên tiếng cầu xin thay cho cô, thì Khâu Kính Hựu cũng sẽ không trách phạt cậu ta.

Nhìn thấy từng người một phải quỳ dưới trời nắng gay gắt như thế kia.

Đới Hạnh San lo sợ bọn họ sẽ bị say nắng.

Trong lòng lại càng cảm thấy vô cùng áy náy.

Chợt, phía sau vang lên tiếng lạch cạch mở cửa.

Cô giật mình quay đầu nhìn lại, phát hiện Ngô Cẩn vừa bước vào trong phòng, còn không quên đóng cửa lại.

Trên tay ông là một ly sữa nóng.

Quản gia chậm rãi đi về phía Đới Hạnh San, đôi môi mấp máy thốt ra hai từ.

- Tiểu thư...

Nghe Ngô Cẩn lại xưng hô với mình giống như lúc trước, cô chợt nở một nụ cười tự giễu cợt bản thân, rồi quay lại tiếp tục lau sàn nhà, nhưng cũng không quên đáp lời ông.

- Con đã nói rất nhiều lần rồi! Bây giờ, con không phải Tiểu thư của chú nữa. Chú gọi con như vậy, để Thiếu gia nghe được sẽ không hay đâu.

Quản gia bước đến đứng trước mặt Đới Hạnh San, đưa ly sữa về phía cô.

- Nếu vậy... con uống ly sữa này đi, rồi còn uống thuốc nữa. Đêm qua con mới phát sốt, sáng giờ cũng đã ăn uống gì đâu.

Cô chuyển cây lau nhà trong tay sang một hướng khác, cố tình phớt lờ lòng tốt của Ngô Cẩn, thái độ có phần lạnh lùng.

- Con không cảm thấy đói. Khi nào con đói, con sẽ tự ăn. Chú không phải lo lắng cho con đâu.

Nhìn thấy thái độ của Đới Hạnh San, Quản gia nhất thời trầm lặng vài giây, rồi tự nhiên lại hỏi.

- Con hận ta... phải không?

Động tác lau sàn nhà của cô chợt khựng lại, khi nghe Ngô Cẩn hỏi.

Đới Hạnh San hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người đối diện với ông, vẫn là thái độ lạnh nhạt, xa cách ấy. Cô hỏi ngược lại người đàn ông trung niên.

- Chú có gì đáng để con phải ôm hận trong lòng chứ?

Ngô Cẩn lần này cũng không định trốn tránh nữa, mà trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

- Nếu năm đó, ta không lén giấu chuyện Thiếu gia vẫn còn sống, rồi tìm một gia đình giàu có nhận nuôi thằng bé, thì Thiếu gia cũng không có cơ hội quay lại trả thù gia đình con.

- Và... con cũng không phải sống khổ sở như bây giờ.

Nói đến đây, ông cũng không tránh khỏi cảm thấy bất lực, mà thở dài một hơi.

- Ta thật sự không thể lường trước, rằng lớn lên Thiếu gia lại trở thành một người máu lạnh, vô tình như bây giờ.

Cho dù Đới Hạnh San không nói, thì Ngô Cẩn cũng biết là rất khó để khiến cô không hận ông, sau tất cả những chuyện đã xảy ra.

Năm đó, sau khi phát hiện Khâu Kính Hựu vẫn còn sống. 

Ông chỉ đơn giản muốn cứu đứa bé đáng thương đó.

Chứ hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa, rằng có một ngày khi Đới gia không còn chỗ đứng ở Đại Lục nữa, thì ông vẫn còn có thể làm Quản gia cho Thiếu gia nhà họ Khâu.

Suốt thời gian qua, Ngô Cẩn luôn cảm thấy lương tâm có chút cắn dứt.

Ông luôn có cảm giác bản thân giống như một người đầy tớ phản chủ.

Mặc dù, thực tế Ngô Cẩn chẳng làm sai chuyện gì cả.

Ông chưa bao giờ hi vọng sau khi lớn lên, Khâu Kính Hựu sẽ quay lại trả thù Đới gia.

Nếu như 10 năm trước, Ngô Cẩn cảm thấy thương một thằng bé bị ông bà chủ suýt chút nữa cho người đánh chết.

Thì bây giờ, ông lại cảm thấy thương xót cho Đới Hạnh San. Khi nhìn thấy cô bị dày vò, hành hạ, chỉ vì lỗi lầm do ba mẹ cô gây ra.

- Trong chuyện này, vốn dĩ chú không phải người có lỗi. Số Khâu Thiếu gia phúc lớn, mạng lớn. Cho dù không có chú, thì chắc chắn cũng sẽ có người khác cứu Thiếu gia thôi.

- Năm đó, nếu như con là chú. Chắc chắn con cũng sẽ không thể bỏ mặc sự sống chết của Thiếu gia.

- Và nếu như năm đó, ba mẹ con không làm gì sai đối với mẹ con của Khâu Thiếu gia, thì cũng sẽ không bao giờ có chuyện Thiếu gia quay lại trả thù nhà họ Đới.

- Tất cả đều là tội lỗi của nhà họ Đới. Chính nhà họ Đới mới là nguyên nhân biến Thiếu gia thành một người lạnh lùng, tàn nhẫn như bây giờ.

Ngoài miệng Đới Hạnh San nói Ngô Cẩn không có lỗi, cô cũng không có hận ông.

Nhưng kỳ thực, hiện tại cô không thể yêu quý Ngô Cẩn, giống như khi ông còn ở Đới gia được nữa.

Cho dù những chuyện mà Ngô Cẩn đã làm, không có chuyện nào là chuyện sai trái.

Thế nhưng... Đới Hạnh San làm sao có thể tỏ ra vui vẻ, xem như không có chuyện gì.

Khi mà người Ngô Cẩn từng cứu mạng, lại chính là người đẩy ba mẹ cô vào cảnh tù tội, khiến Đới Hạnh San sống dở, chết dở như bây giờ.

- Nếu như không còn chuyện gì khác, thì cảm phiền chú ra ngoài một lát. Chứ con đang lau sàn, mà lát nữa chú đi lại trong phòng, dấu dép sẽ để lại dưới sàn nhà. Thiếu gia sẽ không thích chuyện này đâu.

Bởi vì biết cô là người vô tội, nên Ngô Cẩn cũng giống như Đường Khắc Phong, muốn đem Đới Hạnh San rời khỏi Khâu Kính Hựu.

Thế nhưng... đối mặt với sự tàn bạo của Khâu Kính Hựu, ông cũng lại không dám đem cô đi.

Khâu Kính Hựu bây giờ, thậm chí còn tàn độc hơn gấp trăm ngàn lần ba mẹ của Đới Hạnh San 10 năm trước.

Nếu như để hắn biết có người dám đem cô đi, khi chưa có sự cho phép của hắn.

Thì cho dù người đó có là Ngô Cẩn đi chăng nữa, Khâu Kính Hựu chắc chắn cũng sẽ không tha.

Cuộc đời của Đới Hạnh San từ nay về sau, đã định sẽ được buộc chặt với Khâu Kính Hựu rồi.

Quản gia biết cho dù không hận, thì mối quan hệ giữa ông và Đới Hạnh San cũng không thể nào trở về như trước kia.

Hồi cô còn nhỏ, Ngô Cẩn chẳng khác nào người ba thứ hai của Đới Hạnh San cả.

Nhưng... tất cả những chuyện ấy, bây giờ chỉ còn là những ký ức đẹp, được lưu giữ trong lòng cô và ông mà thôi.

Ly sữa trên tay Ngô Cẩn đang dần nguội đi.

Ông cũng không biết phải nói gì với Đới Hạnh San nữa, nên chỉ đành im lặng mà bước ra khỏi phòng.

Đợi cánh cửa phòng ngủ được mở ra, rồi lại được đóng lại lần nữa.

Trong phòng bây giờ chỉ còn lại một mình Đới Hạnh San.

Cô ngửa mặt lên trần nhà, cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

...

Buổi tối, Khâu Kính Hựu trở về nhà.

Như thường lệ, Đới Hạnh San phải tắm cho hắn.

Tròng phòng tắm xa hoa, được xây dựng bằng đá cẩm thạch dát vàng.

Khâu Kính Hựu cả người ngập trong bồn tắm trắng xoá bọt xà phòng, được đặt ở vị trí trung tâm.

Một tay của hắn nhàn nhã lắc lắc ly rượu vang đặt đỏ, hưởng thụ sự massage thủy lực của chiếc bồn tắm thông minh, có chế độ tự động phun bọt khí.

Lại bắt Đới Hạnh San phải khỏa thân, quỳ ở dưới sàn nhà bên ngoài bồn tắm, dùng khăn mềm lau người cho Khâu Kính Hựu.

Khuôn mặt của hắn lúc nào cũng chứa đựng một vẻ hờ hững, lạnh nhạt khi chỉ có cô ở bên cạnh.

Đới Hạnh San không thể nào đoán trước được khi nào Khâu Kính Hựu vui, và khi nào thì hắn sẽ nổi giận.

Mỗi lần tắm cho hắn, cô đều phải hết sức cẩn thận.

Chỉ cần Khâu Kính Hựu cảm thấy hơi không được thoải mái, là Đới Hạnh San sẽ phải lãnh đủ sự dày vò, hành hạ của hắn.

Mặc dù, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô phải cởi hết toàn bộ quần áo, trong lúc tắm cho Khâu Kính Hựu.

Nhưng Đới Hạnh San vẫn cảm thấy không được tự nhiên, có chút xấu hổ.

Trong khi phòng tắm hiện tại chẳng có ai ngoài cô và hắn.