Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 85





Đế Vân Vũ xoa xoa mái tóc mềm mại của Nguyên Anh, tầm mắt dừng trên hai má phồng tức giận. Vốn là khuôn mặt phúng phính trẻ con, giờ lại càng thêm mượt mà.

Cái miệng nhỏ hơi chu, thoạt nhìn thịt hô hô, là bộ dáng Thẩm Lưu Hưởng nhỏ tuổi.

Trong lòng Đế Vân Vũ mềm một chút.

Thẩm Lưu Hưởng không giống hai anh em Từ Tinh Thần, Từ Tinh Liên, từ nhỏ không ở bên cạnh hắn, bộ dáng nhỏ bé này hắn chưa bao giờ gặp qua.

Thẩm Lưu Hưởng cảm giác đỉnh đầu bị sờ sờ, hơn nữa hàm răng hơi ngứa, y nhìn cảnh này, muốn nói lại thôi.

Cũng may Đế Vân Vũ cũng chỉ triển lộ sủng ý một lát, rất nhanh lại thu tay, “Nguyên thần bình thường hẳn là phải giống chân thân. Nguyên thần ngươi bị hao tổn, tâm trí lùi lại đến ba tuổi.”

Đế Vân Vũ nói, tầm mắt dừng trên Nguyên Anh mặc huyền bào, vẻ mặt bất mãn nhìn chằm chằm tay hắn, “Nguyên thần này lại ngược lại, vượt qua chân thân.”

Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc ừ một tiếng, cân nhắc một lát, bừng tỉnh đại ngộ.

Nói trắng ra là, hai Nguyên Anh, một đứa có thể xưng là Chu lão yêu, một đứa có thể xưng là Thẩm ba tuổi.

Thẩm Lưu Hưởng nói: “Nếu vượt qua chân thân, vì sao cũng là đầu trống trơn, một câu hỏi đến ba câu không biết?”

Đế Vân Vũ liếc nhìn Chu Huyền Lan, “Thực lực của chân thân không đủ, không thể tâm ý tương thông với nguyên thần cường đại. Không ngừng tăng tu vi lên là có thể.”

Giọng nói rơi xuống, lại nghe bên này Chu Huyền Lan nói: “Tuy Nguyên Anh của ta nói dưỡng sư tôn, nhưng hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, Đế Quân có phương pháp khác không?”

Đế Vân Vũ trầm mặc một khắc, đôi mắt nhạt màu rốt cuộc lộ ra một chút không vui, liếc sang cá nhân khác.

Làm sao đều không tự mình hỏi, một hai phải để người khác hỏi cho?

Tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng từ trên người Nguyên Anh huyền bào chuyển đi, phát hiện ánh mắt, chớp chớp mắt, nhanh chóng cúi người nâng tiểu Nguyên Anh đang ngồi xổm bên bờ nghịch cá khô lên, đưa tới trước mặt Đế Vân Vũ, “Đế phụ có biện pháp không?”

Lúc này Đế Vân Vũ mới giơ tay, tức khắc, giữa không trung hiện ra một tiểu thân ảnh.

Bạch y kim quan, khí chất trầm ổn, quanh thân tỏa ánh sáng. Sau khi xuất hiện, không nói hai lời dừng trên cổ tay Thẩm Lưu Hưởng.

Nguyên Anh Đế Vân Vũ nâng một bàn tay lên, đặt lên đầu tiểu Nguyên Anh còn đang cầm con cá, ánh mắt hơi ngưng, linh khí bốn phía trở thành hư không, tất cả dũng mãnh đi vào thân thể hắn, lại lấy tư thế lôi đình truyền cho Nguyên Anh đang ngơ ngác nhìn hắn kia.

Bên kia, Nguyên Anh huyền bào khoanh chân ngồi trên vai trái Chu Huyền Lan, nâng cằm, nhìn chằm chằm màn này, trọng điểm nhìn nhìn vào đôi mắt Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng lấp lánh tỏa sáng, môi mỏng khinh thường hạ xuống.


“Bổn tọa cũng có thể làm như vậy, không cần tích cóp từng chút linh khí, trực tiếp độ cho hắn,”

Hắn không cam lòng lại ảo não, đáy mắt không tự chủ được lộ ra một mạt lệ khí, quay đầu nói với Chu Huyền Lan: “Ngươi kéo chân sau.”

Chu Huyền Lan không chút do dự bắn bay Nguyên Anh trên vai: “Cút.”

Qua thời gian một nén nhang, linh khí bốn phía dao động dần dần vững vàng lại, Nguyên Anh Đế Vân Vũ thu tay, một đôi giày nhỏ dẫm dẫm trên cổ tay Thẩm Lưu Hưởng, vạt áo tinh mỹ hơi động.

“Ta đả thông kinh mạch của hắn, về sau có thể tự thân đem linh khí chuyển hóa thành nguyên khí, điều dưỡng sinh lợi. Các ngươi nhàn tới không còn việc gì......”

Giọng nói hơi ngừng lại, kim quan trên đỉnh đầu Nguyên Anh nghiêng một cái, tránh thoát ngón tay thon dài trắng nõn ý đồ chọc vào mặt hắn, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Tụ tập linh khí nhiều một chút cho hắn hấp thu.”

Thẩm Lưu Hưởng đánh lén không thành, lén lút tiếc rẻ. Nếu vừa rồi có thể thành công, chọc một chọc vào mặt nhỏ của Đế Quân, chẳng phải lưu danh thiên cổ sao?!

Ôm suy nghĩ như vậy, ngón trỏ Thẩm Lưu Hưởng nóng lòng muốn thử, lại lần nữa muốn tới gần. Lúc này, một ánh mắt nhạt nhẽo quét tới.

Ngón tay Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, cuộn trở về.

Thôi, mạng quan trọng hơn.

Đế Vân Vũ thu hồi Nguyên Anh, dạy hai người một bộ pháp quyết khống chế Nguyên Anh.

Thẩm Lưu Hưởng lắng nghe nghiêm túc, đang niết quyết học tập, trên môi đột nhiên truyền đến một chút xúc cảm, như vừa chạm vào thứ gì hơi lạnh, lại có chút mềm.

Y nghi hoặc ngẩng đầu, tầm mắt vừa lúc chạm phải một đôi mắt đen.

Hai người đều sửng sốt, không hẹn mà cùng tìm kiếm Nguyên Anh vừa bị bỏ quên một lúc. Cuối cùng tìm được hai vật nhỏ sau một cục đá.

Hiện trường quá mức kích thích.

Chỉ thấy Nguyên Anh Chu Huyền Lan bị ấn lên trên đá, một thân ảnh nhỏ đè nặng trước người hắn.

Một bàn tay đối phương chống bên tai hắn, nghiêng đầu, hôn lên trên má trắng nõn của hắn, không cao hứng hừ một tiếng: “Sao lại không để ý tới ta?”

Chu Huyền Lan: “??”

Thẩm Lưu Hưởng: “!!”

Lúc trước, Nguyên Anh Chu Huyền Lan Nguyên Anh bị bắn bay đụng vào hòn đá, đầu váng mắt hoa hết sức, ngửa đầu nhìn hai Nguyên Anh đứng trên tay Thẩm Lưu Hưởng, nhất thời rầu rĩ không vui ngồi dưới đất.

Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng phát hiện không thấy hắn đâu, đi tìm một lúc lâu. Nhìn thấy thân ảnh dưới hòn đá liền muốn nhào qua, nhưng nhạy bén phát hiện không thích hợp.

Do dự tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rì rì đi qua.

Túm túm ống tay áo, đối phương không để ý tới hắn. Thổi khí vào lỗ tai, đối phương không để ý tới hắn. Nhào vào trong lòng ngực, đối phương vẫn không để ý tới hắn......

Bất kể nháo như thế nào, Nguyên Anh khuôn mặt lãnh khốc đều không để ý tới hắn.

Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày nhỏ, biểu tình nghiêm túc xưa nay chưa từng có, phồng má lên trầm mặc một lúc lâu. Đại khái vì mới vừa bổ sung xong năng lượng, cả người tràn đầy nguyên khí.

Đầy đến hắn có chút to ra.

Bàn tay nhỏ “bang” một cái ấn xuống bên cạnh Nguyên Anh huyền bào, chính là vô cùng cường thế hôn mặt cùng ép hỏi, “Sao không để ý tới ta?”

Nguyên Anh Chu Huyền Lan rõ ràng bị kinh sợ rồi, ngây người tại chỗ.

Đến tận khi phát hiện hai ánh mắt khiếp sợ từ trên cao nhìn xuống, mới phản ứng lại. Đang muốn hành động, liền nghe được một giọng nói cách đó không xa: “Các ngươi đang làm gì?”

Nháy mắt tiếp theo, hai Nguyên Anh bị tách ra, từng người ôm đi.

Thẩm Lưu Hưởng vừa câu môi vừa ôm tiểu Nguyên Anh đi, đối thượng ánh mắt nhìn chăm chú của Đế Vân Vũ, mới nhanh chóng thu liễm ý cười.

Bên kia, Chu Huyền Lan buông mi mắt xuống, cùng nhìn nhau với Nguyên Anh huyền bào đang ngửa đầu, biểu tình trên mặt không cần nói cũng biết.

Nguyên Anh huyền bào sờ soạng mặt một chút, đọc hiểu ý tứ hắn, trong lòng có chút muốn nổ tung, lạnh banh mặt giải thích: “Lần này là ta nhất thời chưa chuẩn bị, hắn học ta.”

Dứt lời, Nguyên Anh bỏ xuống một câu, “Không thể nghi ngờ. Bổn tọa nhiều thủ đoạn hơn ngươi.”, rồi vội vàng trở lại trong cơ thể Chu Huyền Lan.

Sau đó, Thẩm Lưu Hưởng dò hỏi khi nào đến Yêu Đều, Đế Vân Vũ làm ngược lại sắp xếp lúc trước của hắn, “Ở Đế Cung tu hành thêm một khoảng thời gian nữa. Hành Cửu Âm cai quản Yêu Đều, lấy thực lực của các ngươi hiện giờ, khó có thể đối kháng với hắn.”

Chân thân của Hành Cửu Âm là Cửu Anh, là Đại Yêu Vương của Yêu giới, đức cao vọng trọng, lại có mấy trăm năm tu vi, thực lực sâu không lường được.

Thẩm Lưu Hưởng đã từng xem thông tin về Hành Cửu Âm, người này nổi tiếng Yêu giới không lâu sau khi Đế Vân Vũ giải quyết ma thú, là một trong số không nhiều lắm những người từng trải qua trường hạo kiếp kia còn lại trên đời.

“Đế phụ cảm thấy hắn rất khó giải quyết?”


Đế Vân Vũ: “Đối với các ngươi thì là vậy.”

Thẩm Lưu Hưởng nghiêng mặt đi, nhìn về phía Chu Huyền Lan: “Ngươi gặp qua Đại Yêu Vương chưa? Có bao nhiêu lợi hại? Tương truyền là một Yêu Vương trạch tâm nhân hậu.”

Chu Huyền Lan nói: “Trong ngoài không đồng nhất.”

Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi. Hành Cửu Âm chiếm lĩnh hơn một nửa lãnh thổ Yêu giới, cũng là Yêu Vương có thanh danh tốt nhất Yêu giới. Nghe ý tứ Chu Huyền Lan, chẳng lẽ đối phương là hạng người âm hiểu xảo trá?

Thẩm Lưu Hưởng nghĩ nghĩ: “Đế phụ muốn chúng ta tu hành như thế nào? Chênh lệch mấy trăm năm. Trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng tăng lên tới cảnh giới như vậy.”

Nếu Yêu tộc có phi thăng, lấy tu vi của Hành Cửu Âm có lẽ đã sớm rời đi.

Đế Vân Vũ khẽ nhếch cằm, vân đạm phong khinh nói: “Đi Thần Kỳ Sơn.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt một khắc. Thần Kỳ Sơn là nơi Đế Vân Vũ đã từng tu hành, cực kỳ nguy hiểm. Ngày thường không bất kỳ kẻ nào được bước vào trong đó.

Đế Vân Vũ là muốn rèn luyện bọn họ.

Đế Vân Vũ lệnh người gọi Từ Tinh Thần tới, Từ Tinh Liên ở bên, cùng nhau tới.

Thể chất của nàng đặc thù, không thích hợp tu hành như vậy, Đế Vân Vũ liền bảo nàng đi theo bên cạnh, đem ba người kia ném vào Thần Kỳ Sơn.

Xung quanh Thần Kỳ Sơn mây mù kích động, người ngoài không thể nhìn thấy toàn cảnh, trong núi phong cảnh tú mỹ, nguy cơ tứ phía.

Thẩm Lưu Hưởng rơi xuống đất, dẫn đầu quét mắt bốn phía.

Đại thụ che trời, cùng với nhánh cây quấn quanh thân, không có chỗ nào không có dây leo, hình thành một tầng kết giới tự nhiên, bao vây kẻ xâm nhập vào trong đó. Trong ánh sáng tối tăm, sinh ra một loại cảm giác áp bách hít thở không thông.

Từ Tinh Thần không nhìn thấy đường, đang muốn cất bước tìm kiếm, bị Thẩm Lưu Hưởng ngăn lại: “Cẩn thận một chút, đừng nhúc nhích.”

Từ Tinh Thần lộ vẻ nghi hoặc, nhìn thấy Chu Huyền Lan lấy ra một khối linh thạch, ném ra xa.

Tức khắc, linh thạch chưa rơi xuống đất đã bị một dây leo đột ngột từ mặt đất mọc lên quấn quanh, “rắc” một tiếng nát thành bột phấn giữa không trung.

Biểu tình Từ Tinh Thần biến đổi, triệu Hiên Hoàng kiếm ra.

Mấy dây leo này thập phần thô tráng, từ đầu tới đuôi xanh mượt, cũng mọc ra không ít nụ hoa màu trắng.

Từ Tinh Thần rút kiếm, kiếm khí sắc bén xẹt qua, dừng trên một dây leo rũ giữa không trung. Vốn tưởng rằng có thể một đao chặt đứt, ai ngờ dừng ở bên trên, vậy mà như gãi ngứa cho nó, chỉ vỡ ra chút khe hở không ảnh hưởng gì.

“Đây là cái quái vật gì vậy?! Thành tinh rồi!”

Giọng nói Từ Tinh Thần rơi xuống, mặt đất dưới chân ba người nháy mắt nứt ra, dây leo chui lên khỏi mặt đất đem người đánh tan. Mấy dây leo khác trong rừng theo chúng quần ma loạn vũ lên.

Thẩm Lưu Hưởng khó khăn tránh thoát mấy dây leo vọt tới phía y, vận linh kiếm ra ngăn cản.

Một loại tia lửa chói mắt hiện lên, linh kiếm bị cuốn lấy, nháy mắt bị cướp đi mất, Thẩm Lưu Hưởng đành phải vừa trốn vừa tìm đường, quay đầu lại không thấy hai người kia đâu.

Y thả thần thức ra, trên đường bị một thứ vô hình ngăn cản, chỉ có thể đến tới cuối tầm mắt.

Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa cổ tay, chân dẫm nhánh cây xoay người tránh thoát dây leo đánh úp lại. Mấy thứ này rất cứng, dùng linh kiếm chặt không có kết quả. Mà nếu vẫn luôn tránh né, sớm hay muộn cũng sẽ đến lúc linh lực bị hao hết.

Trốn không thoát, chỉ có thể giải quyết chính diện.

Bước chân Thẩm Lưu Hưởng ngừng lại, giơ tay niết quyết, một ngọn lửa phóng lên cao, thoáng chốc đem dây leo xanh kiêu ngạo quanh mình kiêu bao vây bên trong, một ít dây leo bị nóng đến cuộn thân hình vào, nhanh chóng rụt về.

Thẩm Lưu Hưởng sắc mặt vui vẻ. Nhưng chưa cao hứng được một lát, phát hiện lui về đều là dây leo trụi lủi, còn lại nụ hoa màu trắng. Trong chớp mắt, hoa trắng trên dây nở ra, một mạt hơi thở nóng rực từ nhụy hoa tràn ra, lửa lớn lan tràn đến dây leo khắp nơi.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, vô số rắn lửa dưới vỏ bọc dây leo mềm mại đánh úp lại phía y.

Trong Đế Cung, Đế Vân Vũ nhìn chằm chằm thân ảnh chật vật né tránh trong quầng sáng, thong thả ung dung uống ngụm trà.

Từ Tinh Liên đứng ở bên cạnh: “Cửu Anh là quái nước lửa, chín đầu như quái xà, Đế phụ muốn mượn rừng dây leo rèn luyện bọn họ?”

Đế Vân Vũ không đáp, chỉ hỏi: “Nếu là ngươi, sẽ dùng phương pháp gì chạy ra?”

Từ Tinh Liên nhíu mày liễu lại, một lát cười khẽ: “Linh lực không đủ, hỏa thuật băng thuật vô dụng, con đại khái trốn không thoát, phải dựa vào Đế phụ cứu giúp.”

Nàng nói xong, hỏi: “Đế phụ từ nhỏ đã tu hành ở Thần Kỳ Sơn, hẳn là đã biết rừng dây leo, lúc ấy phá giải như thế nào?”

Đế Vân Vũ ngữ khí ôn hòa: “Ngươi nhìn kỹ, mấy dây leo này đều không phải công kích bình thường, mà là có chứa ý thức. Căn cứ vào phản kích của đối phương mà làm ra đáp trả tương tự. Ngươi nhìn bên cạnh Chu Huyền Lan, nhiều dây leo nhất, công kích sắc bén nhất, hiển nhiên đã động giận, bởi vì mặt đất đã chặt đứt không ít dây leo.”

“Lại nhìn ca ca ngươi, sau khi bị một cây dây leo gõ đầu, tức giận đến chỉ chém một dây kia, bỏ mặc những dây khác. Sau khi dây leo phát hiện ra, cũng không công kích hắn, chỉ dùng dây leo kia trêu đùa hắn chơi.”

Tầm mắt Từ Tinh Liên dừng ở quầng sáng, che miệng cười khẽ, nghe thấy Đế Vân Vũ tiếp tục nói: “Mấy dây leo này đã thành tinh. Nếu thành tinh, tìm được căn nguyên bản thể là có thể giải quyết. Bằng không, sẽ bị dây leo vô cùng vô tận, sinh sôi không thôi háo chết.”

Từ Tinh Liên nói: “Như thế, Đế phụ lúc ấy chính là bắt được dây đằng tinh, tha cho nó một mạng, nên bây giờ nó mới nghe mệnh lệnh Đế phụ?”


Đế Vân Vũ: “Ta không lưu thủ với nó.”

Từ Tinh Liên sửng sốt, mặt lộ vẻ lo lắng, “Nếu bọn họ bị vây khốn không ra được, Đế phụ cũng mặc kệ sao?”

Đế Vân Vũ: “Hai người đầu có thể ra, chỉ là thời gian dài ngắn.”

Từ Tinh Liên trong lòng run lên, tầm mắt dừng ở thân ảnh thoạt nhìn rất là chật vật giữa quầng sáng, “Vậy huynh trưởng thì sao?”

Đế Vân Vũ trầm mặc một khắc, hơi nhíu mi: “Rõ ràng nó phát hiện ra dây đằng tinh, nhưng không công kích, ta cũng không biết nó muốn làm gì.”

Thẩm Lưu Hưởng bị dây lửa đầy trời bay múa vây quanh, thiếu chút nữa trực tiếp bị nướng cháy. Y ngưng ra kết giới hàn băng đứng vào trong đó, thuận đường biến ra một nắm đá lạnh, vừa trốn vừa ném vào miệng nhai "rốp” “rốp” không ngừng.

Một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm dây lửa ngoài kết giới, trầm ngâm một lát, giơ tay vẫy vẫy chào hỏi.

Dây leo cách kết giới gần nhất cũng dừng lại, không gió lại tự động lắc lắc, làm ra trả lời.

Thẩm Lưu Hưởng gợi lên một bên khóe môi. Thoạt nhìn, không chỉ có ý thức, mà còn là dây leo tinh nho nhã lễ độ.

Thực sự thú vị.

Kết giới hàn băng rất nhanh bị lửa cháy làm tan.

Mắt thấy sắp bị ngọn lửa cắn nuốt, ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng hơi lóe, không chút hoang mang, hơi nhấc vạt áo lên, lộ ra một đoạn áo trong màu trắng.

“Roẹt roẹt”, xé xuống một mảnh.

Mắt phượng quét mắt nhìn mặt đất, y cúi người nhặt lên hai nhánh cây, một lớn một nhỏ, mân mê.

“Huynh trưởng đang làm gì?” Mắt thấy băng giới không chống đỡ được, Thẩm Lưu Hưởng vẫn không quan tâm. Từ Tinh Liên trong lòng hơi gấp, kêu một tiếng: “Đế phụ.”

Mấy dây leo này đối mặt với đối tượng nên công kích, cũng sẽ không nương tay.

Ngón tay rõ ràng khớp xương của Đế Vân Vũ nhẹ gõ bàn trà, chăm chú nhìn quầng sáng. Đang muốn mở miệng, trong tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng thả người nhảy ra, rời đi trước khi dây lửa đánh úp lại.

Y ngừng giữa không trung, đối mặt với dây lửa che trời lấp đất đánh úp lại, đột nhiên giơ cánh tay lên cao, “Chậm đã!”

Đáy mắt Đế Vân Vũ lộ ra vài phần nghi hoặc, sau đó nhìn thấy cờ hàng một mặt đơn sơ, xuất hiện trong tay Thẩm Lưu Hưởng, giơ cao cao, đón gió phấp phới.

“Đầu hàng,” Thẩm Lưu Hưởng một tay lắc lắc cờ hàng, “Chuyển lời cho Đế phụ, ta muốn đầu hàng.”

Từ Tinh Liên xem một màn này, che miệng cười một tiếng. Huynh trưởng đây là đoán được dây leo tinh chịu mệnh lệnh của Đế phụ.

Đế Vân Vũ ý vị không rõ mà hừ một tiếng.

Không bày ra chút bản lĩnh nào liền muốn lừa dối qua cửa?

Ngây thơ.

Ngọn lửa dây leo xung quanh Thẩm Lưu Hưởng càng lớn, tựa hồ bị chọc giận, cùng nhau đánh tới.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, lại dừng lại.

Trên bàn tay kia của Thẩm Lưu Hưởng, bày ra một Nguyên Anh trắng trắng mềm mềm.

Hai tay ôm một chiếc cờ trắng nhỏ, dùng chân khí múa may, giơ lên tiếng nói mềm mại, “Đầu hàng. Đế phụ con muốn đầu hàng.”

Đế Vân Vũ: “......”

Hắn nhìn đến minh bạch. Không phải Thẩm Lưu Hưởng muốn giải quyết dây leo, mà chính là muốn chơi xấu với hắn.