Nhân Ngư Trả Thù

Chương 18: Kẻ Săn Mồi. [ Ngày 4 ] 2/2



Bà Linh đang ném mấy con cá thì chợt nhìn thấy Thuận, Bà trợn ngược mắt rồi quay người nhảy xuống biển như đang chạy khỏi kẻ săn mồi. Người dân trong làng nhìn cảnh đó cũng ngơ ngơ chẳng hiểu cái gì cả. Ông Đình đánh mắt qua Thuận trong lòng ông lại có những suy nghĩ khó hiểu ...

[ Sao lại như vậy.? Chỗ Bà Linh vừa nhìn là chỗ thằng Thuận đứng mà... Không lẽ... ]

" Bác Đình giờ chúng ta làm gì đây ạ.? " - Lĩnh lên tiếng làm Ông Đình giật mình, quay qua nhìn Lĩnh ông nói :

" Gom xác cá lại rồi chôn đi... Còn Bà Linh thì... Thôi Bác cũng chẳng biết phải giải thích chuyện này ra sao nữa... Lĩnh à.! " - Giọng ông Đình khàn khàn gọi Lĩnh như đang muốn nói gì đó, Lĩnh kề tai sát lại mặt ông xem ông muốn nói gì, Ông Đình thủ thỉ vào tai Lĩnh :

" Xong việc ở đây, cháu đi gọi Thằng Thuận đến nhà Bác... Nhớ gọi luôn cái cậu tên An nữa... Bác có chút chuyện cần nói.... "

" Vâng.! " - Lĩnh gật đầu cái rụp, Ông Đình được một người lớn tuổi khác ở trong làng dẫn về nhà, Còn Lĩnh thì nhìn đống cá bầy nhầy trước mặt cổ họng cũng trực trào...

Lĩnh quay lại sau lưng nhìn những người còn ở lại mà kêu gọi :

" Mọi người ơi, Chúng ta cần phải gom xác máy con cá này đem chôn, nếu không sẽ làm biển và không khí ô nhiễm mất.! "

Người dân nghe vậy thì đồng loạt gật đầu, Họ là ngư dân mà nếu biển mà ô nhiễm thì tiền đâu trang trải cuộc sống... Họ bắt tay vào làm ngay, người thì dùng xẻng xúc , người thì đi đào hố... Ai cũng mang bộ mặt nhăng nhó vì cái mùi tanh tanh của cá chết.

Sau khi đống cá được chôn xong, Lĩnh nhìn qua nhìn lại thì thấy Thuận đang phủi quần áo vì khi nãy cậu vừa đào đất xong, Đi đến chỗ Thuận đứng, Lĩnh lại ngó trước ngó sau như ăn trộm, Thuận nhìn mà khó hiểu :

" Anh làm gì vậy Anh Lĩnh.? "

" Suỵt.! ... em nói nhỏ thôi.! Anh có chuyện muốn hỏi em... " - Thuận cau mày hỏi ngược lại :

" Chuyện gì thế ạ.? Thần thần bí bí làm em tò mò quá này.! " - Lĩnh đánh mắt sang chỗ Minh và An đứng rồi lên tiếng :

" Cô gái đằng kia là ai thế Thuận.? cô ấy không phải người làng mình thì phải.? ... Với lại còn một chuyện nữa.... " - nghe Lĩnh nói mà Thuận nuốt nước bọt ừng ực không giám cữ động, Lĩnh nói tiếp:

" Bác Đình kêu em đến nhà Bác ấy đó.! Còn dẫn theo cái cậu gì tên An nữa ấy... Nhiêu đó thôi.! "



Thuận giả bộ cười rồi trả lời Lĩnh :

" Vâng.! Em biết rồi ạ... chút nữa em sẽ sang nhà Bác ấy ạ... Còn cái cô gái khi nãy anh hỏi là Bạn em ạ... "

" Bạn sao.? Em quen cô ấy ở đâu vậy Thuận.? Sao từ trước đến giờ anh không nghe em nhắc đến nhỉ.? " - Những lời nghi hoặc của Lĩnh làm Thuận sợ đến chân cũng phát run lên.

" Thôi.! Anh đi vào làng đây, em nhớ qua nhà Bác Đình là được. Còn bạn bè thì đừng dẫn về làng trong thời gian này, Biết Chưa.? "

Thuận gật đầu lia lịa, Thở phào một hơi nhẹ nhõm nhìn bóng lưng cao dũng mãnh của Lĩnh đi xa mà trong lòng lại có nỗi bất an dân trào.

Cậu hít một hơi sâu rồi thở ra, Bước nhanh đến chỗ hai người kia đứng, Thuận nhìn An rồi e dè nói :

" Tôi với cậu đi đến nhà Bác Đình.! Chắc Bác ấy muốn hỏi ít chuyện thôi.! Được Không.? "

" Sao mặt cậu lại dè chừng như thế.? Bộ tưởng tôi sẽ không đồng ý sao.? Thuận à.! Chúng ta giờ chung Thuyền rồi đó... Cùng là một loại người như nhau thôi.! " - An nói làm Thuận ngại ngùng gãi đầu gãi tai :

" Vậy đi nhé.? " - khi nhận được cái gật đầu của An hai người đang định bước đi thì một giọng nói ngọt ngào vang lên :

" Có quên gì không.? Bộ tôi là không khí à.? đừng có quên tôi vẫn là chủ nhân của hai người đó.! Hai tên người hầu như các cậu lại giám lơ tôi.!!! " - nghe giọng tức tối của Minh, An quay lại nói :

" Nếu Cô muốn đi, thì cứ đi theo.! Tôi đâu có ngăn đâu.? Với lại, tôi không phải Là người hầu của cô đâu đấy.! " - Nghe An nói Minh á khẩu, vì lúc gặp An cô chỉ nói là cùng nhau đi tiêu diệt Thủy quái chứ không có nói cậu ta là người hầu của cô.!

An kéo tay Thuận đi làm Minh ngơ ngác chạy theo. Ba người cùng đi đến nhà Ông Đình mà không ai để ý đến Bà Hoa ( Mẹ Thuận) ở trong nhà đang ngồi dậy... Trong căn nhà lụp xụp của Thuận, đang có một thực thể toàn thân đen xì ... bò rạp dưới sàn đất còn để lại một chất lỏng sền sệt đen xì bốc mùi kinh tởm...

Ông Đình đang chống cây gậy đi đi lại lại thì thấy Thuận và An còn có một cô gái lạ mặt, Bước vào nhà ông Đình cả ba được ông mời ngồi xuống như khách quý, Minh nhìn ông lão trước mặt có chút quen mắt nên hỏi :

" Ông là người còn sống di nhất trong lần đó.?? "