Nhân Lộ Thành Thần

Chương 224: Ngốc



Lâm Vũ mở ra tấm bản đồ Ấp Di Đế Quốc. Nơi đến của hắn tiếp theo là Bách Hoa Cốc. Đây là nơi có hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn loài hoa đua nhau nở quanh năm suốt tháng. Nơi đây không chỉ nổi tiếng vì cảnh đẹp lên thơ, muôn hoa khoe sắc thắm. Mà còn nổi tiếng là nơi sản sinh ra vô số linh dược quý hiếm. Trong đó nổi tiếng nhất là hoa ngũ sắc. Cả Bách Hoa Cốc có vô vàn loài hoa nhưng cả nghìn năm mới có thể nở ra được một bông hoa ngũ sắc duy nhất. Cho nên nó vô cùng quý hiếm. Lâm Vũ cũng chẳng mơ tưởng mình sẽ là kẻ may mắn tìm được hoa ngũ sắc. Hắn tới đây chẳng qua vì tìm kiếm chút linh dược, bán lấy linh thạch để trang trải cuộc sống. Nơi này vô cùng an toàn, lại không có yêu thú cho nên hắn cũng không cần phải quá lo lắng về chuyến đi lần này.

Không bao lâu sau, Lâm Vũ xách một túi bao tải đến trước mặt Bách Hoa Cốc. Một tấm bia đá được dựng lên ngay trước lối đi. Lâm Vũ nhịn không được hét lớn.

“Linh thạch...À không...Linh dược ta tới đây...”

Lâm Vũ dẫn theo hắc cẩu nhanh như vũ bão chạy vào Bách Hoa Cốc. Hiện lên trước mắt hắn là hai dãy núi cao chót vót hai bên, phía bên dưới là vô tận loài hoa đủ loại màu sắc, mênh mông đua sắc chạy dài tới tận chân trời. Bao quanh dòng sống uốn lượn, thơ mộng. Cảnh đẹp như hớp hồn, đắm say lòng người. Một mùi thơm hòa quyện từ vô vàn loài hoa thơm chui vào mũi Lâm Vũ. Lâm Vũ nhịn không được.

“Hắt xì...Phấn hoa thật nồng....”

Hắc cẩu thấy vậy nhịn không được cười sặc sụa, một mùi thơm chui vào trong mũi nó.

“Ha ha...Tên tiểu nhân...Hắt xì...”

Lâm Vũ thấy vậy cũng không nhịn được bật cười.

“Ha ha...Đồ ngốc cẩu...Hắt xì...”

“Ngươi...Hắt xì...”

“Ta...Hắt xì...”

Lâm Vũ cùng hắc cẩu bịt kín hai mũi sưng đỏ nhìn nhau nhịn không được bật cười ha hả. Lâm Vũ bỏ bao tải xuống đất. Bắt đầu cùng hắc cẩu tìm kiếm linh dược. Không chỉ Lâm Vũ, tu sĩ tới nơi đây nhiều vô số kể. Đa số đều có đôi có cặp, cùng đạo nữ đến đây để thưởng thức cảnh đẹp, vun đắp tình cảm, nắm tay thưởng thức cảnh đẹp thế gian, tựa vai nhau nhìn ngắm ngàn hoa khoe sắc thắm. Còn Lâm Vũ thì vẫn miệt mài tìm kiếm linh dược, đáo bới bùn đất khiến cả người lấm lem. Nếu hắn không kiếm được linh dược, thì đến chỗ ở đêm nay hắn cũng không có. Từng cặp đôi đi qua người Lâm Vũ. Lâm Vũ cũng miệt mài đi qua từng cặp đôi, cầm túi linh dược trong tay chỉ hi vọng tìm được một gốc hạ phẩm linh dược. Ở đây linh dược tuy nhiều nhưng vì rất an toàn, không có yêu thú, cho nên linh dược đa số đã được các tu sĩ có cơ duyên khí vận khai thác gần như cạn kiệt. Không chỉ vậy diện tích nơi đây lại vô cùng rộng lớn cho lên việc tìm kiếm một gốc linh dược lẫn trong vô tận biển hoa là vô cùng khó khăn.

Bầu trời đã về trưa, ánh nắng chói chang thiêu rụi xuống mặt đất. Từng đôi uyên ương di chuyển ra bờ hồ hóng mát. Ngồi bên nhau tâm sự. Còn Lâm Vũ ngồi trên mặt đất. Lau đi vệt mồ hôi dính trên khuôn mặt đã lấm lem bùn đất của hắn. Nhìn bao tải trống không hai mắt không khỏi thất vọng. Nhìn sang bên cạnh một tên tu sĩ đang vui vẻ ca hát. Trong bao tải của hắn chứa đầy linh dược. Có thể nói khí vận của tên tu sĩ này rất tốt, hôm nay kiếm được rất nhiều linh dược, khiến Lâm Vũ hâm mộ không thôi. Chợt một đám người đi đến trước mặt tên tu sĩ ngồi phía xa Lâm Vũ. Ánh mắt đầy thân thiện, đao kiếm sáng loáng trong tay vui vẻ nói.

“Tiểu huynh đệ, thu hoạch không tệ chứ.”

Tên tu sĩ cả người run rẩy, sợ hãi nói.

“Có chút...Có...”

Cả đám người bật cười. Đưa đao kiếm lên trước mặt tên tu sĩ, vui vẻ nói.

“Huynh đệ...Chúng ta đang cần linh dược gấp. Sau này chúng ta trả cho ngươi có được không”

Tên tu sĩ chỉ biết run rẩy gật đầu. Đám người thấy vậy không khỏi mỉn cười ha hả. Cầm túi linh dược vứt lên xe tải của bọn hắn. Linh dược đã được chất cao như núi, tràn ra khỏi xe. Đám người lại vui vẻ đi tới chỗ Lâm Vũ. Nhìn Lâm Vũ cả người lấm lem bùn đất, bao linh dược thì trống không, không khỏi mỉn cười nói.

“Huynh đệ, đừng thất vọng. Kiên trì nỗ lực sẽ thành công. Dù bao khó khăn thử thách hãy kiên trì đứng dậy vượt qua chính mình. Cố gắng thật nhiều tin tưởng vào bản thân mình. Cố gắng, nỗ lực, quyết tâm nhiều hơn nữa. Chúng ta nhờ cố gắng nỗ lực của bản thân, mới tìm kiếm được nhiều linh dược, mới có thành tựu như hôm nay. Huynh đệ cố lên, đừng bao giờ bỏ cuộc”



Sau đó liền vui vẻ dẫn theo chiếc xe trở linh dược đã chất cao như núi rời đi, bỏ mặc Lâm Vũ ngồi cạnh chiếc túi linh dược vốn trống không từ sáng tới giờ. Lâm Vũ cúi đầu, không khỏi bật cười. Đây chính là thế gian.

Một tên trong đám người rời đi nhịn không được hỏi tên cầm đầu.

“Đại ca, tại sao mỗi lần gặp những tên tu sĩ không kiếm được linh dược chúng ta đều phải động viên, khích lệ bọn chúng cố gắng, chăm chỉ, động viên bọn chúng nỗ lực tìm kiếm linh dược”

Tên cầm đầu không khỏi bật cười vui vẻ nói.

“Động viên bọn chúng nỗ lực, để bọn chúng cố gắng kiếm thêm linh dược. Còn chúng ta chỉ việc chờ cướp lấy linh dược từ bọn chúng. Một kẻ từ bỏ không phải chúng ta mất đi một con gà béo để thịt sao hắc hắc...Cho nên phải động viên bọn chúng cố gắng, chăm chỉ kiếm thêm linh dược, cho chúng thấy hi vọng, ánh sáng. Còn chúng ta chỉ việc dùng sức mạnh cướp lấy linh dược của bọn chúng ha ha...Núi linh dược lấy trong một ngày hôm nay dùng đến bao giờ mới hết các ngươi thử nghĩ xem...”

“Ha ha...Đại ca thật anh minh”

Lâm Vũ nhìn đám người rời xa không khỏi thở dài đứng dậy. Tiếp tục cầm chiếc xẻng nhỏ trong tay. Liên tục đào bới. Không kiếm được linh dược tối nay biết ngủ ở đâu, ăn gì...Đôi lúc những người nói lời tốt đẹp, dễ nghe chưa chắc đã là người tốt. Đôi khi những người nói lời cay đắng, khó nghe chắc gì đã là người xấu. Thế gian là vậy, luôn trắng đen lẫn lộn. Thật giả khó phân.

Một vị tuyệt sắc giai nhân, ánh mắt u buồn, khí chất ưu nhã, mang vẻ đẹp mỹ lệ như tạo tác của thiên địa nhẹ nhàng lướt qua từng cánh hoa mỏng manh Bách Hoa Cốc. Tạo cho người xem một cảm giác xa cách, dù ở ngay trước mắt nhưng không thể chạm tới, như hoa trong gương, trăng dưới nước, ưu nhã, lung linh, huyền ảo mà không thể chạm tới. Từng người tu sĩ hai mắt tập chung nhìn vào tuyệt sắc giai nhân không chớp mắt như bị hớp hồn bởi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của vị tuyệt sắc giai nhân. Vị Tuyệt Sắc Giai Nhân nhẹ nhàng đi lướt qua người Lâm Vũ để lại một mùi hương dịu nhẹ.

Lâm Vũ nhịn không được quay đầu. Đây không phải Cơ Thiên Tâm, thánh nữ Thiên Cơ Điện sao. Nhìn vào ánh mắt u buồn, khuôn mặt dù buồn bã nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần đắm say lòng người, vừa đi vừa đếm số cánh hoa rơi trên mặt đất. Lâm Vũ trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi.

“Bệnh thần kinh...”

Người thì đến đây để tìm kiếm linh dược, người thì cùng đạo lữ vun đắp tình cảm. Người thì ngắm hoa thưởng thức cảnh đẹp. Riêng nàng ta thì đến đây để đếm cánh hoa rơi trên mặt đất. Đây không bị bệnh thì là gì.

Cơ Thiên Tâm nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt u buồn nhìn thẳng Lâm Vũ. Từ tốn nói.

“Ngươi nói có lẽ đúng...”

Lâm Vũ mộng bức, hắn nói trong lòng mà nàng ta cũng nghe thấy được sao. Chẳng lẽ nàng ta biết đọc tâm thuật, có thể nhìn thấy suy nghĩ người khác.

Cơ Thiên Tâm nhẹ nhàng gật đầu, nói.

“Đúng vậy...”

Lâm Vũ mồ hôi lạnh chảy dòng dòng. Trong lòng không khỏi hô ngưu bức. Vậy nàng ta có biết bán hàng đa cấp không. Hắn sẽ mời nàng ta đi kinh doanh đa cấp. Lãi suất 50:50”

“Ha ha...”

Một tiếng cười lanh lảnh vang lên, Cô Thiên Tâm không khỏi bật cười, lấy tay che đi bờ môi của mình.



Lâm Vũ mộng bức. Có gì buồn cười sao. Hắn nghĩ đương nhiên là thật. Thánh nữ Cơ Thiên Tâm kinh doanh đa cấp nhất định sẽ bán được rất nhiều hàng.

Cơ Thiên Tâm lấy tay che miệng, nhịn không được càng thêm bật cười nói.

“Ha ha...Nam nhân gặp ta thì thường suy nghĩ đen tối. Nữ nhân thì thường hay ghen tỵ. Còn ngươi lại nghĩ dùng thánh nữ đi kinh doanh đa cấp. Rõ ràng là não ngươi có vấn đề.”

Lâm Vũ khó hiểu, não hắn có vấn đề điểm nào. Hắn nói đúng đâu có sai. Chẳng lẽ Thánh Nữ thì không thể kinh doanh đa cấp sao.

“Ha ha...Ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy. Để ta xem thử sâu thẳm trong nội tâm của ngươi ẩn chứa những bí mật gì...”

Lâm Vũ mồ hôi lạnh chảy dòng dòng. Khả năng này thật đáng sợ, còn có thể nhìn thấy bí mật sâu trong nội tâm của người khác. Không đi kinh doanh đa cấp thì quá phí.

Cơ Thiên Tâm hai mắt mở lớn, không dám tin nhìn vào bí mật ẩn sâu của Lâm Vũ đang hiện lên trước mắt nàng. Cơ Thiên Tâm không khỏi sợ hãi thán phục.

“Không não...Ngốc đến mức không não...Chẳng có suy nghĩ, tính toán gì cả...”

Cơ Thiên Tâm không khỏi lấy tay xoa đầu. Kẻ ngốc trong thiên hạ nàng gặp vô số kể. Nhưng ngốc đến mức không não, không toan tính, không tranh giành, không nghĩ cách mưu hại kẻ khác thì đây là lần đầu tiên nàng gặp. Tại sao một kẻ ngốc như vậy vẫn có thể sống đến bây giờ với khuôn mặt lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác như vậy chứ.

Lâm Vũ khuôn mặt đen lại, hắn không não. Ngốc đến mức không não. Hắn không não điểm nào. Hắn tung hoành thiên hạ, vả mặt thiên tài, mỹ nữ như vân, hắn không não điểm nào.

“Ha ha...Được rồi...Ngươi ngưu bức...ha ha...Ta phải sợ hãi thán phục trước trí tưởng tượng của ngươi”

Cơ Thiên Tâm nhìn Lâm Vũ vẫn còn ngơ ngơ, ngác ngác không khỏi bật cười nói.

“Ta đang rảnh, ngươi cũng không có việc gì làm. Chi bằng hai chúng ta cùng nhau ngắm cảnh ngày hôm nay được không”

Lâm Vũ mộng bức. Hắn không có việc gì làm. Hắn đang bận tìm kiếm linh thạch, à không linh dược. Thời gian đâu mà đi ngắm cảnh cùng nàng ta. Rõ ràng nàng ta mới là kẻ ngốc không não. Còn nói hắn không não, thật không thể hiểu nổi.

Cơ Thiên Tâm khuôn mặt đen lại. Bao nhiêu người muốn đi cùng nàng còn không được. Tên ngốc này lại còn nghĩ tới linh thạch. Chẳng lẽ sắc đẹp, thân phận của nàng chỉ là phù du trước mặt một tên ngốc không não.

Cơ Thiên Tâm không khỏi đưa tay lên trán thở dài nói.

“Được rồi. Ta trả linh thạch cho ngươi. Chỉ cần ngươi đi cùng ta ngày hôm nay có được không”

Lâm Vũ không khỏi hai mắt tỏa sáng, gật đầu lia lịa.

Cơ Thiên Tâm triệt để im lặng rồi. Nàng trong đầu tên này còn không bằng một túi linh thạch. Nàng trở nên rẻ như vậy bao giờ. Thật là một tên ngốc không não. Nhưng không hiểu sao điều này lại khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ, có thể bỏ đi thân phận, gánh nặng, suy nghĩ, lo âu, buồn phiền trong lòng nàng, không phải lo lắng, tính toán, đề phòng kẻ khác khiến nàng có thể mỉn cười vui vẻ. Cơ Thiên Tâm vô thức nắm lấy tay Lâm Vũ, kéo Lâm Vũ về phía trước. Vui vẻ nói.

“Chúng ta đi...”