Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau

Chương 31: Thời khắc sinh tử mới hiểu rõ lòng nhau



Không khí lúc này đang vô cùng ngột ngạt. Một bên là đám lâm tặc hoành hành đang giữ trong tay con tin là cô gái tên Thiềm. Còn một bên lại là những cảnh sát đặc vụ chuyên đi bắt tội phạm buôn bán trái phép.

Cả hai bên đều có súng bên mình. Lúc này Đỗ Hoàng Quân không dám manh động. Tuy anh rất muốn nhanh chóng tóm gọn hết bọn chúng nhưng tên đại ca hiện tại lại đem tính mạng cô gái anh ta yêu ra để đe dọa. Anh không thể làm liều được.

Tên đại ca thấy anh ta còn đang ngập ngừng liền biết bản thân đã thao túng được Đỗ Hoàng Quân.

Hắn cười nhếch mép, hắng giọng nói lớn.

" Nếu muốn tao thả con nhỏ này ra thì mày và cả bọn của mày đều phải bỏ súng xuống, nếu không…đừng trách tao giết nó ".

Hắn cười ranh mãnh, ánh mắt gian xảo làm động tác đưa lưỡi dao càng lúc càng sát da cổ cô gái.

Thấy vậy, Đỗ Hoàng Quân hoảng sợ bèn vội nói.

" Được…Bình tĩnh đã, tôi sẽ làm theo, đừng làm hại cô ấy ".

" Có thế chứ ".

Hắn ta cao ngạo cười lớn.

Đám người viện trợ cho Đỗ Hoàng Quân thấy anh ta có ý định quy phục đám lâm tặc này, một trong số đó không nhịn được mà lên tiếng.

" Trung úy, không thể tha cho bọn chúng ".

Anh ta gấp gáp nói lại không biết tên đại ca vừa nghe anh ta nói xong thì quay ra, cười quỷ dị mà quay sang liếc mắt với đàn em đứng bên cạnh hắn.

Tên đàn em hiểu ý liền nhắm vào cậu quân nhân vừa lên tiếng mà bắn một phát súng.

" Pằng! ".

Đỗ Hoàng Quân không nghĩ tên đại ca lại manh động như vậy. Anh quay sang hét lớn tên người đồng đội của mình.

" Minh! ".

Người đồng đôi tên Minh kia bị trúng một phát đạn vào giữa bụng, vẻ mặt tái mép, ngay sau đó liền ôm bụng mà ngã quỵ xuống mặt đất.

Đỗ Hoàng Quân chạy lại ôm người đồng đội đang nằm thoi thóp, máu ở bụng không ngừng chảy ra, vệt máu dính cả vào vạt áo anh ta.

" Minh…Minh! ".



" Trung úy…chắc tôi không thể…không thể cùng anh em…chiến đấu nốt…rồi! ".

Anh ta cố gắng gượng nói xong câu đó liền nhắm mắt xuôi tay.

Đỗ Hoàng Quân tuyệt vọng nhìn người đồng đội chết trước mặt mình, anh ta gào lên thảm thiết, quay ra trừng mắt nhìn lên tên đại ca thét lên giọng căm phẫn.

" Đồ khốn! ".

Lúc này A Lỉnh từ trong lùm cây chạy ra, cậu bé bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoang mang. Nhìn thấy hai bên đang đối đầu, ai cũng cầm súng trong tay. Tầm mắt cậu bé dừng ở chỗ cô gái dáng người gầy gòm, tóc nâu xoăn với khuôn mặt đang sợ hãi đang bị kề dao lên cổ.

Cậu bé hốt hoảng nhận ra chị gái mình, liền hét to.

" Chị! ".

Cả đám người đều bị tiếng gọi của cậu bé làm cho buộc phải chú ý đến.

Cô gái nghe thấy giọng của em trai mình thì khẽ di chuyển tầm mắt ra chỗ cậu, giọng điệu kinh ngạc vô cùng.

" A Lỉnh? ".

Bích Nguyệt và Hoài An cũng có mặt ngay sau đó. Hai người đều thu hết vào mắt toàn cảnh cái không khí căng thẳng này.

Nhất thời Bích Nguyệt liền bị cái hiện trường này làm cho ngộp thở. Cô nhìn đến chỗ người đàn ông máu me be bét nằm trên mặt đất kia, thực sự có chút kinh hồn bạt vía.

Thấy có thêm người tới, tên đại ca kia có chút nhau mày, hắn liền ngay lập tức chú ý đến Bích Nguyệt ở đằng xa, giọng nói không khỏi trêu ghẹo:

" Không ngờ ở đây lại có một mỹ nhân còn xinh đẹp hơn cả con Thiềm ".

Hắn ta vừa nói, ánh mắt lộ rõ vẻ háo sắc, đê tiện.

Hoài An khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao liếc hắn một cái. Tên đại ca đang nhìn Bích Nguyệt, quay sang bắt gặp ánh mắt đáng sợ vạn phần của anh liền bị cái khí thế của anh dọa cho sợ, không khỏi rùng mình một cái.

Hắn ta không còn tâm tình đùa cợt nữa, trực tiếp quay sang chỗ Đỗ Hoàng Quân mà hằn giọng.

" Thằng Quân, nếu mày muốn con Thiềm bình an vô sự thì tốt nhất là kêu người của mày lui lại, để bọn tao đi. Còn không…tao sẽ giết nó ".

Đỗ Hoàng Quân tức giận buông người đồng đội đã hi sinh ra. Đứng bật dậy, chậm rãi buông lời.

" Thả cô ấy ra trước, tao sẽ bảo họ bỏ súng xuống ".



Tên đại ca đâu có ngu, hắn sẽ không làm điều mà có thể gây bất lợi cho mình. Hắn cao giọng nói.

" Mày tưởng tao ngu à. Bảo bọn nó bỏ xuống! ".

Đỗ Hoàng Quân nhẫn nhịn, từ từ bỏ súng trên tay hạ xuống, cũng không quên bảo với những người đứng ở phía sau.

" Mọi người bỏ súng xuống đi ".

Anh ta quay đầu giả vờ nói với bọn họ nhưng lại nháy mắt ra hiệu gì đó.

Tên đại ca hừ một tiếng, liền đẩy Thiềm ra. Thiềm nhanh chân lẹ bước chạy về phía Đỗ Hoàng Quân. Đỗ Hoàng Quân chớp thời cơ, súng sắp đặt xuống đất liền bất ngờ giơ lên. Một tay anh ta kéo lấy tay Thiềm đưa về phía sau lưng mình mà bảo vệ, một tay liền trực tiếp nhắm về tên đại ca mà bắn.

Mấy người đồng đội đứng phía sau anh ta cũng đồng loạt đưa súng ra nhắm vào mấy tên thuộc hạ của tên đại ca.

Tên đại ca nhanh mắt nên đã kịp thời tránh được viên đạn của Đỗ Hoàng Hải. Nhưng chuyện này đã làm hắn cực kì phẫn nộ mà kêu đàn em bắn trả kịch liệt.

Tiếng súng liên tiếp vang lên pằng pằng khiến cho chim tróc trong rừng đều sợ hãi mà bay hết đi.

Lúc này Bích Nguyệt đứng ở bên ngoài đám bọn họ, nhìn thấy hết động tác của từng người. Cô phát hiện ra một tên đàn em của đại ca định nhắm tới A Lỉnh mà bắn.

Bích Nguyệt không thể giương mắt đứng nhìn thằng bé bị bắn, vậy nên cô đã lao ra đẩy thằng bé tránh khỏi tầm ngắm. Thế nhưng cô lại thay thế vị trí cậu bé trở thành người bị bắn.

Bích Nguyệt quay ra, nhìn viên đạn sắt sắp lao đến, cô run sợ đến nỗi chân cứng đờ không thể chạy nổi.

Tưởng chừng như viên đạn đó sẽ bắn trúng cô thì đột nhiên Cố Hoài An lao ra. Anh chắn trước mặt cô khiến cho cô ngây người. Người đàn ông cao lớn vùi đầu cô vào lồng ngực mình, khiến cho Bích Nguyệt chỉ nhìn thấy trước mắt là một mảng tối đen.

Cô nghe thấy một tiếng " pằng " vang lên rất rõ bên tai. Cô hốt hoảng, cảm nhận được người đàn ông đang thều thào.

Cố Hoài An đỡ cho cô một viên đạn, làm cho bản thân bị bắn trúng vào bắp đùi, không tự chủ được ngã ngửa về đằng sau.

Bích Nguyệt sợ hãi nhưng ý thức được việc anh sắp ngã nên đưa tay ra đỡ anh. Ánh mắt cô đầy sợ hãi mà ôm lấy cơ thể anh trên mặt đất. Lại nhìn xuống một phần chân đang không ngừng rỉ máu của anh.

Hoài An sắc mặt trắng bệch, có chút khó coi. Anh khẽ nhíu mày, cắn răng chịu đau. Lại cố gắng tỏ ra bản thân không sao trước mặt cô, giọng nói khàn khàn vang lên.

" Chồng…k.không sao ".

Bích Nguyệt nhăn mặt, nhíu mi nhìn anh như vậy mà vẫn còn có thể nói không sao. Cô bất giác vừa lo lắng, vừa cảm động lại có chút sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy.

" Anh…đồ ngốc! ".