Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 324: Tôi Là Chồng Của Cô Ấy



Nhưng Mục Đình Sâm từ đầu đến cuối không nhìn vào đây, bóng dáng của anh nhanh chóng biến mất khỏi đám đông.

Khỏe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, đúng vậy, cô không nên nhìn thấy, như vậy sẽ tốt hơn...Cái ôm trên sàn nhảy của quán bar ngày hôm đó, cô quên thì tốt rồi.

Khi đến tầng đặt trụ sở của công ty, dưới sự lãnh đạo của các giám đốc, Mục Đình Sâm kiểm tra từng bộ phận một, đôi mắt bị che bởi tròng kính lạnh lẽo và nghiêm nghị, mọi người xung quanh đều run rẩy, không dám mắc lỗi.

Lý Kha vừa mới gửi tin nhắn cho Ôn Ngôn gọi hai ly cà phê, qau khoé mắt anh ta nhìn thấy Mục Đình Sâm đang đi về phía bên này, vội vàng đặt điện thoại di động xuống tiếp tục làm việc, lãnh đạo đã thông báo hôm nay ông chủ lớn sẽ đến, nếu như lúc này bị nắm thóp, chắc chắn sẽ mất việc.

Có chết hay không chủ, Mục Đinh Sâm đi đến bên cạnh Lý Kha rồi dừng lại: "Ở đây, lối đi nhỏ quá."

Giám đốc điều hành vội vàng nói: "Tôi đã rõ, tôi sẽ cho người sắp xếp lại!" Đột nhiên, điện thoại di động trên bàn của Lý Kha sáng lên, là

tin nhắn trả lời của Ôn Ngôn nhắn lại: “Được rồi, tôi sẽ làm ngay."

Âm thanh của tin nhắn đã thu hút sự chú ý của Mục Đình Sâm, khi anh thấy người gửi tin nhắn là Ôn Ngôn, mắt anh trầm xuống, mặt không đổi sắc đi đến phòng làm việc, đi theo phía sau là người điều hành. Anh ta trừng mắt nhìn Lý Kha rồi nhỏ giọng khiến trách: "Bất cẩn! Từ nay cất điện thoại đi cho tôi!"

Lý Kha hơi lo lắng, chỉ là tin nhắn đến, không đến nổi thế chứ?

Khi đến văn phòng làm việc, Mục Đình Sâm nói: "Gọi người vừa rồi đến đây."

Giám đốc điều hành đáp lại, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho nhân viên của công ty, kêu Lý Kha.

Lý Kha nhìn thấy tin nhắn nhất thời có loại cảm giác tại vạ đến nơi, vội vàng đứng dậy đi vào phòng làm việc: "Mục tổng..."

Mục Đình Sâm ra hiệu cho giám đốc điều hành cấp cao đi ra ngoài trước, giám đốc điều hành cấp cao cười cười rồi đóng cửa lại, âm thầm lau đi mồ hôi lạnh.

Lý Kha thận trọng nhìn Mục Đinh Sâm đang quay lưng về phía hắn đứng trước bàn làm việc, hỏi: "Mục tổng... Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Mục Đình Sâm hơi nghiêng người, một tay chống lên bàn làm việc nhìn tài liệu trên bàn, trên mặt không chút biểu cảm: "Ôn Ngôn là chủ tiệm bánh ngọt đối diện sao?"

Lý Kha thở phào nhẹ nhõm: "Anh cũng biết tiệm đồ ngọt đó sao? Đồ ngọt của cô ấy rất ngon, đều do đích thân cô ấy tự làm, tôi và đồng nghiệp ngày nào cũng đặt! Trước đây Kinh tổng còn mời cả công ty đi ăn, Mục tổng anh muốn ăn thử sao? Để tôi gọi giúp anh?"

Mục Đình Sâm khẽ cau mày: "Sao cậu có VX của Ôn Ngôn?"

Lý Kha giật mình, tưởng là anh có hứng thú với bảnh ngọt, sao lại hỏi về phương diện người rồi?

"Tôi... Số điện thoại tôi xin từ nhân viên trong cửa hàng của cô ấy. Anh có chuyện gì sao?"

Mục Đình Sâm quay lại nhìn anh ta, giọng điệu lạnh lùng: "Còn có số điện thoại nữa sao?"

Lý Kha gật đầu, có chút không rõ nện vô thức nói thật: “Vâng a. Khó khăn lắm tôi mới lấy được số điện thoại cô ấy."

Khi một người thích một người khác, trong mắt người đó có một tia sáng giống như ngôi sao, khi Ôn Ngôn được nhắc đến, Lý Kha lại có loại ánh sáng đó trong mắt, điều này, khiến Mục Đình Sâm rất không vui!

"Hai người tới giai đoạn gì rồi?" Anh trầm giọng hỏi.

Lý Kha không muốn thẳng thắn chuyện riêng của mìn, dưới áp lực, anh ta kiên trì nói: "Vẫn chưa. Tôi định theo đuổi cô ấy, nhưng có người nói với tôi là cô ấy đã kết hôn rồi, tôi không tin lắm, nên định trò chuyện với nhau... Mục tổng anh... anh biết cô ấy?"

"Tôi chỉ nói một lần thôi, sau này tránh xa cô ấy một chút!"

Nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Mục Đình Sâm, Lý Kha không khỏi rùng mình, nhưng anh ta sẽ không xóa thông tin liên lạc của Ôn Ngôn, cũng sẽ không tránh xa Ôn Ngôn, theo đuổi thứ mình yêu thích là quyền của mỗi người, cho dù mất đi. Trong công việc này, anh ta sẽ không nhân nhượng: "Xin lỗi Mục tổng, tôi không làm được. Công thì công, tư thì tư. Nếu không có lý do hợp lý khác thì tôi không làm được".

Mục Đình Sâm tiến lại gần anh hai bước, dùng giọng nói lạnh đến xương gần từng chữ: "Tôi là chồng của cô ấy!"

Lý Kha sững sờ, không có cách nào liên hệ với Ôn Ngôn mở tiệm đồ ngọt với người như Mục Đình Sâm lại, lúc này anh ta mới nhận ra mình đã làm điều ngu ngốc gì: "Tôi xin lỗi... Tôi không biết cô ấy là Mục phu nhân, tôi sẽ làm theo lời anh."

Mục Đình Sâm không làm gì Lý Kha, ngoài việc vẫy tay ra hiệu anh ta có thể rời đi. Còn tùy thuộc vào trình độ phát triển của Lý Kha và Ôn Ngôn, nếu họ đã nói chuyện đến mức có thể tùy ý đi ăn và chơi cùng nhau, vậy thì kết quả sẽ khác.

Thời điểm Lý Kha bước ra khỏi văn phòng, thở dài một hơi, người điều hành kéo anh ta sang một bên hỏi: "Tình hình thế nào? Mục tổng nói rồi?"

Lý Kha có chút khó nói: "Tôi... Lúc trước tôi không biết Ôn Ngôn chủ tiệm đồ ngọt đối diện là vợ của Mục tổng, tôi muốn theo đuổi cô ấy, nhưng bị Mục tồng biết rồi."

Các giám đốc điều hành hầu như không ngừng thở dốc: “Cậu đang làm chuyện gì thế này? Mục tổng xử lý cậu như thế nào?"

Lý Kha mê mang lắc đầu: "Tôi không biết, có lẽ ngài ấy sẽ sa thải tôi, nhưng ngài ấy không nói với tôi biết, có lẽ sẽ nói với anh..."