Nguyệt Ẩn

Chương 2: Vào Hầu phủ



Chu Chỉ từ chối ta.

Hắn không muốn đưa ta vào Hầu phủ, vừa cười vừa nhéo nhéo mặt ta, nói: "Nguyệt nương, trong phủ đã có nữ chủ nhân mất rồi. Nếu ta mang ngươi trở về, sợ là sau này sẽ náo loạn long trời lở đất. Mà tiểu gia ta, còn muốn sống thêm vài năm thanh tĩnh nữa."

Ta sớm đã đoán được câu trả lời của hắn.

Nhưng từ chối thẳng thừng như vậy, ít nhiều vẫn có chút khổ sở.

Cũng không phải vì Chu Chỉ, mà là cơ hội tốt như vậy, ta lại không thể nhân cơ hội vào Hầu phủ báo thù.

"Vậy tiểu Hầu gia, còn nhớ ước định với ta không?"

"Không đưa ta trở về cũng không sao, nhưng nếu vì mới cưới nương tử mà quên ước định đã hứa với ta, có lẽ ta sẽ bị cắn đến ngay cả xương cũng không còn."

Tác phẩm của Chu Chỉ vẫn còn sót lại.

Hắn thu lại nụ cười trên môi, đưa tay vuốt ve từ gò má chậm rãi đi xuống, cuối cùng rơi vào xương quai xanh hơi lộ ra của ta, phía trên còn có một dấu răng.

Lúc trước khi bị truy sát, bản thân Chu Chỉ bị trọng thương, để tránh sát thủ nhảy từ cửa sổ vào phòng thấy, ta phải giấu hắn đi, mới giữ được một mạng cho hắn.

Mà vết răng trên xương đòn của ta, là lúc băng bó cho hắn, Chu Chỉ đau đớn không nhịn được mà cắn ta bị thương, máu tươi đầm đìa, vết sẹo cũng không xóa được.

Cho nên, hắn nợ ta một mạng.

Còn cho ta một lời hứa hẹn, để ta ở lại thanh lâu an ổn sống qua ngày.

Chu Chỉ gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng xoa dấu răng: "Tiểu gia đã nói, tuyệt đối sẽ không để bất kì kẻ nào tổn thương đến ngươi, là ai cũng không được."

Hắn nói mấy chữ cuối cùng rất nặng, có lẽ là vì muốn ta an tâm. Dù sao tân nương của hắn lại hận không thể lấy mạng ta.

"Như thế, Nguyệt Nương mới an tâm được."

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi Chu Chỉ tỉnh dậy từ sương phòng bên cạnh để lại cho ta một túi tiền bạc, rồi vội vàng rời khỏi thanh lâu.

Nha hoàn Tiểu Đào hầu hạ ta rửa mặt mặt ủ mày chau.

"Hầu gia không chịu đưa cô nương vào phủ, vậy phải làm thế nào mới được?"

Tiểu Đào được ta cứu ở thanh lâu.

Tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, vừa đến tuổi cập kê lại không còn cha, bị bác gái lòng dạ hiểm độc bán vào thanh lâu đổi lấy ba lượng bạc.

Đúng lúc ta gặp tiểu Đào quỳ trên mặt đất khóc rách cả họng, sự tuyệt vọng trong mắt giống hệt ta hồi trước.

Cho nên, ta dùng mười lượng bạc mua cô ấy về.

Cô ấy không có người thân, đương nhiên cũng không có nơi nào tốt hơn để đi, bèn nói muốn ở lại bên cạnh ta làm nha hoàn.

Vì thế, cô ấy cũng biết ta gặp phải chuyện gì.

Chu Chỉ không chịu đưa ta về Hầu phủ, sau khi biết nha đầu này gấp đến độ một đêm cũng không ngủ.

"Hoảng cái gì?"

Ta nhìn mình trong gương, đã sớm không còn sự non nớt và ngây thơ năm đó, hiện tại chỉ có máu lạnh và tính toán.

"Hắn không chịu, vậy phải có người khiến hắn chịu."

Ít nhất lời hứa đó hắn còn nhớ, còn thực hiện.

Nhưng mà.. nếu trong thanh lâu này không còn an toàn nữa, mà muốn bảo vệ ta chu toàn, vậy chỉ có thể mang ta về Hầu phủ, giữ ở bên cạnh, mới có thể bảo đản cái mạng này của ta.

Bùi Tương cũng chưa từng làm ta thất vọng.

Những năm gần đây ta vẫn âm thầm nghe ngóng tin tức của nàng ta. Biết vị Bùi gia đại tiểu thư này tính tình cao ngạo, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Mà ta còn xem như đoạt người nàng yêu.

Chỉ sợ trắng đêm khó ngủ, cả đêm suy nghĩ làm sao lấy được cái mạng này của ta.

Cho nên ta phải cho nàng ta cơ hội này.

Mặc dù ta ở thanh lâu nhưng bản thân tự do.

Có tiểu Hầu gia che chở ta, tất nhiên ta có thể tự do đi lại, dẫn theo Tiểu Đào ra phố mua son phấn, đang đi tới đoạn bờ sông vắng người qua lại thì có hai nam tử che mặt vọt tới.

Vốn dĩ ta có cơ hội tránh được.

Nhưng ta không nhúc nhích, cứ đứng tại chỗ như vậy để bọn họ dùng sức đẩy xuống sông.

Tiểu Đào trơ mắt nhìn, sau khi hai nam tử kia vội vã rời đi, bắt đầu liều mạng kêu cứu.

"Người đâu cứu với! Cô nương nhà ta rơi xuống nước rồi.."

Tiểu Đào kêu cứu rất to, tuy ta đã biết nhưng vẫn bị nha đầu này dọa một phen. Còn hai nam nhân kia đã biến mất không dấu vết, mà những người khác nghe được tiếng kêu cứu, cũng nhao nhao vọt tới.

Ta chìm nổi trong nước còn bị sặc vài ngụm.

Không uổng công ta cố ý chọn đường bờ sông ít người, ta đi guốc trong bụng Bùi Tương, nếu nàng ta trực tiếp giết ta, người biết nghĩ đều có thể đoán được là do nàng ta làm vì đố kỵ giết người, tuy sau lưng có một phụ thân một tay che trời, nhưng một khi bị tra ra, rất có khả năng sẽ khiến Chu Chỉ chán ghét.

Nữ tử một khi đã rơi vào tình yêu, cho dù liều mạng, cũng muốn bảo vệ một phần tình cảm vốn không nên thuộc về mình.

Như vậy..

Nếu do ta trượt chân rơi xuống nước mất mạng, đương nhiên chuyện này chẳng liên quan gì đến Chu gia chủ mẫu.

Sau đó Chu Chỉ cứu ta lên.

Ta vốn dĩ đã biết thói quen của hắn, rời khỏi nơi ở của ta, hắn cũng không muốn về nhà, bên bờ sông có một tửu lâu hắn yêu thích nhất, nếu không có gì bất thường hắn sẽ dùng xong bữa trưa ở đó mới trở về.

Lúc này, có lẽ hắn vừa dùng bữa trưa xong sau đó chuẩn bị ra về, đúng lúc nhìn thấy một màn này.

"Khụ khụ.."

Ta nằm trong lòng hắn, sặc vài ngụm nước, ho thắt hết ngực.

Cả người Chu Chỉ cũng đã ướt đẫm, nhưng ôm ta rất chặt, nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ, ta đã bảo người đi tìm lang trung rồi."

Ta nhìn hắn, mắt đỏ lên, rơi mấy giọt lệ.

"Ta không trượt chân, là có người cố ý đẩy ta xuống nước."

Ta vừa dứt lời, Tiểu Đào cầm hộp son trong tay quỳ "phịch" một cái trước mặt Chu Chỉ.

"Cô nương nhà ta nói hôm nay muốn ra ngoài mua chút son phấn, không ngờ vừa đi đến đây, thì có hai nam tử đột nhiên xuất hiện, đẩy cô ấy rơi xuống sông, đây là cố ý mưu sát, Hầu gia người phải che chở cho cô nương nhà ta!"

Tiểu Đào vừa nói chuyện, vừa khóc. Quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, đá vụn loang lổ làm cho mặt cô ấy có thêm vài vết máu.

Nữ tử từ trước đến nay yêu quý dung mạo.

Tự hủy như vậy cũng là vì để khiến Chu Chỉ tin tưởng.

Nha đầu ngốc.

Ta che giấu nỗi chua xót trong lòng, nắm chặt ống tay áo Chu Chỉ, không nói thêm gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Chu Chỉ vẻ mặt khó coi, hắn vốn là một người thông minh, hôm qua vừa xảy ra chuyện, đương nhiên có thể đoán ra là người nào gây sự.

"Bây giờ thanh lâu cũng không còn an toàn nữa."

Hắn ôm ngang ta, giọng điệu nghiêm túc: "Nguyệt Nương, ta đưa ngươi về Hầu phủ."

Ta gật đầu.

Vừa định mở miệng nói gì đó.

Đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lẫn lộn trong đám người.

Ta được đưa về Hầu phủ.

Lão Hầu gia từ trước đến nay yêu thích đất Giang Nam, mấy năm trước đã mang theo thê thiếp xuống Giang Nam ở chưa trở về.

Hiện giờ trong Hầu phủ, chỉ có một chủ nhân là Tiểu Hầu gia Chu Chỉ.

Lúc Chu Chỉ ôm ta vào Hầu phủ, Bùi Tương đứng ở cửa chính, cắn răng, nhìn ta với ảnh mắt hằn học.

"Phu quân, chàng đưa ả về đây là có ý gì?"

Bùi Tương có sự kiêu ngạo của Bùi Tương.

Lúc này nàng ta chặn trước cửa lớn, không chịu để Chu Chỉ vào cửa.

Chu Chỉ không mở miệng, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn nàng ta, không thấy nửa điểm gợn sóng.

"Ta và chàng mới thành thân hôm qua, hôm nay chàng đã đưa một nữ tử thanh lâu về nhà, chàng còn coi ta là thê tử không, có để ý đến thanh danh của cha ta không?"

Bùi Tương lại núp sau danh nghĩa Thừa tướng, như là có thêm sức mạnh, thẳng lưng đi về phía trước hai bước.

"Tiểu Hầu gia, ngài sợ cha nàng ta sao?"

Ta nhẹ giọng mở miệng, Chu Chỉ lập tức ném cho ta một ánh mắt ý bảo câm miệng.

Chung quy cũng có vài năm tình nghĩa nên ta cũng hiểu ý.

Ta biết Chu Chỉ có chút tức giận, nên ta ngoan ngoãn cúi đầu, cuộn mình trong lòng hắn, không mở miệng nữa.

Bộ dáng như vậy làm Bùi Tương đau đớn.

Nàng ta không giữ được dáng vẻ dịa dàng đoan trang nữa, trừng mắt nhìn ta: "Tiện nhân, tiện nhân, đồ không biết xấu hổ!"

"Đủ rồi!"

Chu Chỉ mở miệng, lại nhìn Bùi Tương, nói một cách lạnh lùng.

"Bùi Tương, ta cưới ngươi là do ý chỉ của hoàng thượng. Nhưng nếu ngươi còn dám đả thương người của ta nữa, cho dù có Thừa tướng làm chỗ dựa cho ngươi, tiểu gia cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Tránh ra!"

Chu Chỉ ôm ta đẩy nàng ta ra, đi nhanh về phía nội viện.

Bùi Tương ở phía sau gào thét như đồ tể.

"Ả chính là con hồ ly tinh, Chu Chỉ, sao chàng có thể để ả mê hoặc như thế! Ả chính là tiện nhân, tiện nhân!"

* * *