Nguyện Nếu Có Kiếp Sau

Chương 3



7.

“Là tự ngươi ra đây, hay để ta mời ngươi ra đây.” Hắn quả nhiên phát hiện phía sau hòn giả sơn có người. Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng bước ra.

“À… Là ngươi à.” Thẩm đại nhân ngữ điệu bình bình, giống như chúng ta chỉ là gặp nhau trên phố mà chào hỏi vậy. Tầm mắt của hắn hướng tới hòm thuốc của ta “Có cái gì để cầm máu không?”

Ta gật đầu.

Hắn vươn tay gọi ta qua, sau đó vén tay áo, để lộ vết thương do đao chém. Đây là vết thương cũ, có lẽ do vừa nãy dùng lực quá mạnh nên bị rách ra, chảy không ít máu.

Ta ép bản thân bình tĩnh, nhưng không thể ngăn nổi tay mình ngừng run, kết quả là làm bột trắng rơi khắp người hắn. Đầu ta ngay cả quay đi cũng dám quay.

Hắn cười khúc khích, trêu chọc “Lá gan nhỏ như vậy, sao lại dám chạy loạn trong phủ ta chứ.”

Ta nghĩ đây là một câu hỏi, thành thực mà trả lời “Ta muốn ngẫu nhiên gặp Phụ quốc công một chút.”

Tiếp theo, ta thấy hắn cúi người ôm bụng cười “Nếu ngươi muốn tìm ai đó có quyền có thế, ngươi xem xem ta thế nào?”

Hắn mỉm cười hỏi ta, khiến ta gần như quên mất rằng còn một người nữa đang nằm dưới hồ sen. Ta mím chặt môi không thốt nên lời. Hắn vẫn rất tự nhiên trêu chọc ta không ngừng, dùng giọng điệu rất thoải mái miêu tả về tương lai “Đến lúc đó ta gi.ết người, ngươi đưa đao, thế nào? Thuận tiện, ngươi bày cho ta vài cách gi.ết người không thấy máu đi, ta rất khó chịu khi quần áo bị bẩn.”

“Thẩm đại nhân, ta không có hứng thú với việc gi.ết người.” Ta tận lực ép bản thân trấn định, thu thập rương thuốc, đợi một cơ hội rời đi.

Thẩm đại nhân ồ một tiếng, khẽ li3m máu trên đầu ngón tay, câu môi nói “Phàm là kẻ ngồi trên vị trí cao, có kẻ nào mà tay không nhuốm máu chứ. Ngươi nói ngươi muốn gả cho Phụ quốc công nhưng ngươi một không có bối cảnh, hai lại không can đảm thông minh, sợ rằng hắn sẽ không nhìn trúng ngươi đâu.”

Ta to gan hỏi lại “Lạm sát người vô tội là cái gọi là can đảm sáng suốt ư?”

“Lạm sát người vô tội?” Hắn đưa tay nắm cằm ta, mắt đối mắt, mũi đối mũi, môi hơi mím lại “Nếu như hôm nay không phải ngươi ch.ết thì sẽ là ta vong, cho ngươi một cơ hội gi.ết ta, ngươi có còn cho rằng mình lạm sát người vô tội không?” Đôi mắt hắn hiện lên tia mờ ảo, trông hệt như một con mãnh thú đói khát, nhìn vô cùng đáng sợ.

Trái lại, ta lại càng bình tĩnh. Ta nói với hắn “Nếu như vì tự bảo vệ bản thân, tất nhiên không gọi là lạm sát người vô tội. Là ta đường đột rồi, Thẩm đại nhân, thật xin lỗi.”

Hắn thôi dùng sức, buông ta ra “Không có gì thú vị, ngươi cũng không gọi ta hai tiếng để ta nghe xem, không sợ ta gi.ết ngươi diệt khẩu à?

“... Thẩm đại nhân sẽ không lạm sát người vô tội.”

Ta quay lưng ôm hòm thuốc rời đi, hắn cười cười trêu chọc “Vậy ngươi trông chừng miệng mình cho thật tốt, đừng để một ngày ta với ngươi nháo thành cái dạng ngươi ch.ết ta sống đấy nhé.”

8.

Sau ngày hôm đó, ta thường xuyên ở Phụ quốc công phủ gặp mặt Thẩm đại nhân. Thật là khiến người ta phải thốt lên “oan gia ngõ hẹp”. Ngẫu nhiên, hắn sẽ đưa cho ta mứt quả hoặc điểm tâm. Khi ta uyển chuyển từ chối, hắn chỉ cười trêu chọc ta “Ăn đi, những thứ này đầu là sính lễ Phụ quốc công cho ngươi, ngươi không cần thay hắn tiết kiệm.” Sau đó đợi ta đỏ mặt chạy trối ch.ết, hắn mới ở sau lưng ta cười vui vẻ. Thế là, ta đã học được chút giảo hoạt. Hôm nay không cần đợi hắn mở miệng, ta rất tự giác cầm luôn hộp điểm tâm trong tay hắn, nói câu đa tạ rồi tiêu sái rời đi.

Trên đường, còn đụng mặt Lý Cẩn, có lẽ là đến thăm hỏi lão thái quân. A tỷ ở ngay bên cạnh hắn, từ sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, mấy thứ trâm cài y phục của tỷ ấy xa hoa lên không ít, cùng Lý Cẩn đứng một chỗ, quả là sánh đôi.

Tỷ ấy cười dịu dàng “... Hôm qua đi An Quốc Tự dâng hương, ta có xin cho điện hạ một tấm bùa bình an, thuận tiện cầu cho con đường làm quan của bá phụ vạn sự hanh thông.”

Lý Cẩn gật đầu đáp “Nàng có tâm rồi.” Nhìn hắn khí sắc không tồi, xem ra bá phụ chăm sóc hắn rất tốt. Lúc này, a tỷ đề cập tới đường làm quan thuận lợi, càng có chút ý tứ ám thị “Dù gì cũng là bá phụ nuôi ta trưởng thành, chuyện ta có thể làm cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt như này thôi.” Nói xong, tỷ ấy quay đầu nhìn ta, nụ cười thoáng chốc cứng lại. Mấy ngày nay tỷ ấy tất bật chạy qua chạy lại An Quốc Tự, ta còn tưởng là tỷ ấy vì cha mẹ cầu phúc, mong họ an nghỉ nơi chín suối. Hóa ra, là vì tiền đồ của bá phụ …

Ta cắn chặt răng, cụp mắt tỏ ý nhường đường, lại không ngờ tới Lý Cẩn cũng dừng lại. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, vừa nhìn là biết lại chuẩn bị mở miệng mắng ta “Cô còn đang nói sao ngươi rời đi rất dứt khoát, hóa ra là tìm được cành cao, nhìn không vừa mắt Đông cung rồi.”

Lòng ta thầm mắng, ta nào dám coi thường Đông cung, ta là đang nhìn hắn không thuận mắt. Đến cuối cùng cũng là không nói ra lời, ta cũng miễn được việc lãng phí nước bọt.

Lý Cẩn tâm tình không vui, tầm mắt không biết làm sao lại chạy đến hộp điểm tâm trên tay ta. Hắn tiếp tục mở miệng “Ngươi thật to gan, cống phẩm Thánh thượng ban tặng cũng dám trộm?”

Ta nắm chặt tay, tức đến bật cười “Làm sao, lẽ nào ta không xứng được người khác quan tâm? Lẽ nào ta chỉ là con chuột trong xó nhà, muốn thứ đồ gì tốt cũng phải đi trộm đi cướp sao?”

Vẻ mặt hắn ngơ ra, họ nhẹ, thả chậm tốc độ nói “Cô, ý Cô không phải như vậy. Cống phẩm Thánh thượng ban tặng, cho dù là người bên cạnh đưa ngươi, ngươi cũng không nên lấy, miễn lại sinh thêm phiền phức.”

Lời này mà để người không biết chuyện nghe được, có khi lại nhầm tưởng rằng hắn thật sự quan tâm ta. Ta nhịn không được cười lạnh.

A tỷ bước lên trước, nháy mắt với ta “Dung Nguyệt, còn không mau đa tạ điện hạ chỉ bảo. Thứ đồ này vẫn là giao cho a tỷ đi, a tỷ thay muội trả lại.” Nói rồi, a tỷ nhanh chóng đưa tay ra phủ lên bàn tay đang cầm hộp của ta.

“A tỷ, chuyện của ta không cần tỷ thay ta làm chủ.” Ta ôm một bụng tức, dùng sức giật tay ra, nhưng không ngờ tới a tỷ đột nhiên buông tay, khiến ta bất ngờ ngã ra sau. Ta ngã thì không vấn đề gì, nhưng hộp điểm tâm ngự bạn nếu vỡ rồi, thì ta cũng khó tránh một trận đau đớn. Ta đưa tay đỡ cái hộp trong tiềm thức, bàn tay xây xát đập xuống đất, cái hộp cũng bị vỡ vài góc.

“Dung Nguyệt, muội, sao muội lại không cẩn thận vậy?” Hình như a tỷ vừa cười, đợi ta nhìn lại tử tế, vẻ lo lắng trên mặt tỷ ấy thật không giống như đang giả trang. “Điện hạ, Dung Nguyệt muội ấy không hiểu chuyện, xin ngài nương tay …”

Tỷ ấy còn chưa nói xong, Lý Cẩn đã đi đến trước mặt ta, khí thế hung hãn, khiến ta hiểu lầm rằng hắn lại định đá vào chân ta. Ta nhanh chóng nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn, lại bị hắn kéo lên khỏi mặt đất, kéo vào lòng hắn.

Hơi thở nóng hổi phả vào mặt ta, Lý Cẩn trừng mắt dạy dỗ ta “Mấy miếng điểm tâm rách nát vỡ rồi thì vỡ thôi, quan tâm nó làm gì?”

Ban nãy không phải nói điểm tâm Thánh thượng bạn quý giá vô ngần, giờ lại biến thành mấy miếng điểm tâm rách nát. Hắn giữ tay ta kiểm tra. Trong hoảng hốt, ta nhớ lại ngày hôm đó, hắn cũng đối với a tỷ dịu dàng như thế.

Nói không tức giận chính là nói dối.

Tức giận vì hắn thay đổi thất thường, tức giận vì hắn lúc này lúc khác.

Nhưng tức giận là tức giận. Ban nãy, trong lúc hoảng hốt, ta bắt lấy cổ tay hắn, phát hiện mạch đập bất thường. Ta nắm chặt cổ tay hắn, hắn cũng nhận ra mình mất bình tĩnh, bèn khẩn trương rút tay ra, mắng ta “Nam nữ khác biệt, Cô thấy ngươi đây là bị sắc dụ dỗ đến mất hồn rồi!” Hắn quay mặt nói nói với a tỷ “Nàng ta không hiểu tình cảm của nàng, sau này nàng cũng bớt quản nàng ta lại, rồi nàng ta cũng sẽ có lúc ngã đau nhớ kỹ thôi.” Sau đó, hắn vung tay áo bỏ đi.

9.

Mạch tượng của Lý Cẩn trong ngoài bất nhất. Đơn thuốc ta đưa cho bá phụ chỉ có tác dụng bồi bổ thân thể, không hề khiến người bệnh thần sắc sảng khoái, khỏe mạnh nhanh chóng. Chỉ là nhìn trạng thái của Lý Cản hôm nay giống hệt như hắn đã khỏi bệnh, thân thể khỏe mạnh.

Ta nghĩ trước nghĩ sau, lời giải thích hợp lý nhất là bá phụ đã lấy phương thuốc của ta làm cơ sở, sử dụng dược liệu mạnh hơn, để khí sắc của Lý Cẩn nhanh chóng tốt lên. Phụ thân ta nói không sai, bá phụ làm người làm việc, trước nay đều là vì cái lợi trước mắt.

Cả người ta run lên, không phải vì sợ, không phải vì tức, mà vì hưng phấn khi đại thù sắp báo!

Ngày phụ mẫu ch.ết thảm luôn hiển hiện trước mắt, trận hỏa hoạn đó đêm đêm đều theo ta nhập mộng, thiêu đốt cả tâm can.

Mà nay, cơ hội báo thù đã tới. Hành vi của bá phụ đối với Lý Cẩn xem như mưu sát, một khi bị phơi bày, ông ta định sẵn là chuốc họa sát thân.

Ta chỉ cần chứng cứ.

Ngày đến bái phỏng Lưu thái y, trời đổ mưa lớn. Cơn mưa tầm tã khiến lòng người cũng thấy lạnh.

“Tô cô nương có việc gấp gì sao?”

Ta gấp chiếc ô hỏng, phủi phủi tay áo “Trước nay luôn là Lưu thái y chăm sóc cho bệnh tình của Lão thái quân, gần đây Lão thái quân rất hay chóng mặt, ta muốn hỏi một chút về bệnh tình trước đây của bà ấy. Việc này rất gấp.”

Lưu thái y nhìn bộ dạng chật vật của ta, cân nhắc một lúc, mới mời ta vào Thái y viện. Nơi này khắp nơi đều là dược liệu, chuyên dùng cho hoàng tộc, bình thường không tiếp người ngoài. Ta hiếu kỳ nhìn xung quanh, hỏi ông ấy “Bá phụ nhà ta có ở đây không? Vừa hay, lát nữa ta đi thăm ông ấy.”

Lưu thái y vừa đi về góc phòng phía bắc, vừa mím môi “Tô thái y đi phủ Thái tử rồi, Tô cô nương vẫn là đừng đi lung tung, tránh cho lão phu khó xử.”

Ta gật đầu đáp ứng.

Y phục trên người ướt nước, ta nói một lời mà phải dừng lại run rẩy vài lần. Lưu thái y không nhìn nổi nữa, bèn đưa ta đến phòng sắc thuốc sưởi ấm.

Nói xong bệnh tình của Lão thái quân, y phục của ta vẫn còn ướt, ông ấy nghĩ nghĩ rồi bảo ta ở lại, ông đi làm xong việc trước rồi lại tới tiễn ta rời Thái y viện.

Ở Thái y viện, mọi cặn thuốc được sử dụng phải lưu lại trong bảy ngày rồi mới được phép vứt bỏ. Có lẽ thời tiết quá xấu, cung phi gọi thái y đến chẩn bệnh cũng không ít, hiện tại trong phòng sắc thuốc không có người, càng thuận tiện cho ta. Ta dễ dàng tiếp cận hộp đựng cặn thuốc của Lý Cẩn, bao thuốc ngoài cùng vẫn còn ướt. Mở ra nhìn một cái, nó lại không khác gì đơn thuốc ta đã kê. Bát thuốc này giao đến phủ Thái tử, lại do thân tín của Thái tử hộ tống, căn bản không có cơ hội thêm vào thứ gì. Ta có chút mơ hồ, lẽ nào bên cạnh Lý Cẩn không phải là bá phụ ta giở trò quỷ?

Ta nhắm mắt nghĩ, rơi vào cái tên Dương Oánh Oánh. Độc nữ tướng quân phủ, Dương cô nương?

Đột nhiên, ta nhớ lại tên gia đinh bị Thẩm đại nhân giết hôm đó, Dương cô nương trong miệng hắn, chắc sẽ không phải vị này đấy chứ?

Như bị quỷ thần xui khiến, ta vươn tay mở hộp cặn thuốc của nàng ấy …

“Ngươi xác định muốn xem à?” Một bàn tay áp lên da, đặt vào cổ ta, lạnh lẽo khiến ta không nhịn được rùng mình. Ta biết thanh âm trầm thấp mê người này, là Thẩm đại nhân.

Dáng người cao lớn của hắn áp sát vào người ta “Ồ, ngươi đã nhìn thấy rồi …” Hơi thở nam nhân quẩn quanh bên tai ta, hắn chậm rãi nói “Biết quá nhiều, sẽ mất mạng đó.”

10.

Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm đại nhân, ta chậm rãi đóng hộp cặn thuốc của Dương Oánh Oánh lại “Bã thuốc này có chút khó nhìn.”

Hắn đưa tay lên má ta, véo véo “Không cần khẩn trương, không có dự định lấy cái mạng nhỏ của ngươi, trêu chọc ngươi chút thôi.” Tuy hắn nói thế, nhưng khí thế vừa nãy quả thật giống như hắn có thể tùy ý tiễn ta xuống hoàng tuyền.

Ta gượng cười, đáp “Thuốc của Dương cô nương quả thật không tồi, dưỡng âm bổ máu, là một phương thuốc tốt.” Phương thuốc này tên “Ngọc thủy”, là phương thuốc nữ tử thường dùng sau quỳ thủy, dùng trong thời gian ngắn thì không vấn đề gì, nhưng nếu dùng lâu dài sẽ khiến quỳ thủy khó cầm, có nguy cơ băng huyết. Ta cũng chỉ có thể giả ngốc xem như không biết, dù gì biết càng nhiều quả thật càng dễ mất mạng.

Lưu thái y đứng ở một bên trừng mắt nhìn ta, xem ra vừa nãy ông ấy nói đi làm việc, chắc là tiếp đón Thẩm đại nhân. Ta xoa xoa cái mũi, cười ái ngại nói với ông ấy “Ta thấy thần sắc Thái tử gần đây không tồi nên mới muốn nhìn xem bá phụ nhà ta đã dùng thuốc gì cho Thái tử, muốn học trộm một chút, kết quả là xem đến nghiện rồi …” Chuyện xem trộm phương thuốc kiểu này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Lưu thái y thổi râu trừng mắt, định phun ra mấy lời không hay, lại bị Thẩm đại nhân cản lại “Tô cô nương ham học như thế, đáng được tuyên dương.” Hắn bảo ta đưa tay ra, ta còn tưởng hắn sẽ lại đưa cho ta điểm tâm, nhưng hắn lại dùng một cây thước đánh mạnh vào tay ta.

Ta nhăn mũi thu tay lại, còn phải nịnh nọt “Đại nhân thưởng rất hay, thưởng rất tuyệt.”

Hắn muốn cười nhưng lại kìm nén, đại khái nhận ra da mặt ta quá dày, chỉ đành thả ta rời đi.

Ra khỏi Thái y viện, trời đã gần tối, con đường trước mắt cũng vắng bóng người qua lại vì mưa. Trong lúc mơ hồ, ta nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau. Vừa quay đầu đã thấy một cỗ xe ngựa phi nước đại trong màn mưa. Phu xe to lớn mặc y phục đen, sát khí bừng bừng vung roi ngựa. Không biết do đâu, ta cảm thấy cỗ xe này đang lao đến chỗ ta.

Bước chân nhanh hơn, ta vứt cả ô bỏ chạy. Hàng quán hai bên đường đều đóng cửa, làm ta có muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.

Một đôi tay tóm lấy ta, ném vào trong xe ngựa, ngã đến chóng mặt, đợi đến khi ta hoàn hồn thì xe ngựa đã ra khỏi cổng thành. Trong xe còn có một nam nhân cầm dao găm rống lên “Tiểu cô nương lớn lên cũng thật đẹp! Mau mau tìm một cái miếu rách, huynh đệ chúng ta vui vẻ xong rồi hãy tiễn nàng ta xuống điện Diêm Vương!”

Nhìn tình cảnh này, khẳng định là có người bỏ tiền mua mạng của ta.

Ta nuốt nước bọt thử thương lượng “Ngươi cần bao nhiêu tiền mới thả ta đi? Ai đã thuê ngươi, ta có thể trả gấp đôi.”

“Không phải vấn đề về tiền, gia đây nhận là tử lệnh, biết chưa?” Nam nhân nghiêng người ngồi xổm xuống, dùng tay vỗ vỗ mặt ta, ánh mắt trượt xuống cổ áo xộc xệch vừa bị lôi kéo “Không bằng ta thưởng thức trước, ngươi ngoan ngoãn một chút, trước khi ch.ết còn được một trận vui vẻ.”

Ta đè x uống cơn buồn nôn, cố gắng không phát ra lời nào, hắn vẫn nghĩ ta bị dọa sợ ngốc luôn rồi. Nam nhân đè lên người ta, vừa vùi đầu vào cổ ta, thì bên ngoài xe vang lên tiếng ngựa rống, sau đó xe ngựa cũng đột ngột dừng lại.

“Làm sao lại …” Nam nhân ngẩng đầu có chút ngây ngốc, ta nhắm chuẩn thời cơ, lấy y đao giấu trong tay áo, dứt khoát đưa lên, kiếm huyết phong hầu (một đao lấy mạng).

11.

Thẩm đại nhân vén rèm xe lên là lúc ta đẩy thi thể nam nhân kia ra và đứng dậy với khuôn mặt đầy máu. Hắn ngây ra, giọng nói hòa cùng màn mưa lạnh lẽo “Cũng khá là có thiên phú đấy chứ.”

Không phải ta có thiên phú mà là ta sớm có sự chuẩn bị. Ta trời sinh mẫn cảm, hai người này theo ta đã mấy ngày, ta làm sao có thể không để ý chút nào. Ta thò đầu ra nhìn một cái, tên phu xe ngã xuống bùn, nằm trên một vũng máu lớn.

“Đại nhân làm sao lại tới đây?” Ta lau sạch y đao, đem nó cất vào hòm thuốc.

“Ngươi làm rơi đồ tại Thái y viện, lúc ta đuổi theo, vừa hay bắt gặp cảnh ngươi bị bắt đi.”

Hắn ném một chiếc trâm ngọc vào trong xe, ta xem xét kỹ càng, đây căn bản không phải là đồ của ta!

“Không phải thì thôi!” Thẩm đại nhân đá tên nam nhân đã ch.ết dưới chân ta ra khỏi xe rồi bước vào.

Bên ngoài mưa lớn, trời cũng đã tối, trong một chốc một lát chắc hẳn không đi được. Trong xe không lớn, nhưng hắn nhất quyết chen chúc cùng ta. Cô nam quả nữ, lại không có củi khô lửa bốc, vì Thẩm đại nhân hiện tại quả thật là ướt như chuột lột. Hắn liền không kiên nhẫn vươn tay cởi bỏ nút thắt trên y phục, lộ ra cánh tay rắn chắc. Ngay cả khi đang ở trong bóng tối, ta vẫn có thể thấy rõ ràng cơ bắp cân đối, thậm chí có thể cảm nhận chút hơi ấm từ hắn.

“Ngươi không để ý chứ?” Hắn cởi xong mới mở miệng hỏi ta.

“Để ý.” Ta đưa tay vén rèm xe, gió lạnh thổi vào, ta nghe thấy tiếng hắn thở dài bất mãn “Để ý cũng hết cách, ta lạnh.”

Hắn bắt lấy tay ta, nắm chặt không buông “Ngươi sưởi ấm cho ta đi.” Hắn trầm giọng lẩm bẩm, không có vẻ nghiêm nghị thường ngày, ngữ khí gần giống với làm nũng, chọc cho ta nghe đến đỏ mặt.

Ta gỡ tay hắn, từ trong hòm thuốc lấy ra hai viên kẹo gừng xua khí lạnh. Hắn nhìn chằm chằm lòng bàn tay ta một lúc “Ta không thích ăn gừng … “ Chưa đợi hắn nói hết, ta nhét viên kẹo vào miệng hắn nhanh như chớp “Ta không có nhiều độ ấm như vậy để phân cho ngài.”

Ta ôm chân ngồi xuống, trong đầu toàn là lời lệnh tử tên lưu manh kia vừa nói. Tử tế nghĩ lại, chuyện gấp đến mức muốn cả mạng ta, vậy chỉ có duy nhất việc ta đã thấy mạch tượng của Lý Cẩn không đúng. Nếu như bá phụ biết được, ông ta lo lắng sinh thêm sự đoan, chắc chắn sẽ gi.ết người diệt khẩu. Như thế, trong bã thuốc của Lý Cẩn không phát hiện dị thường cũng không có gì lạ. E là bá phụ sớm đã có phòng bị. Thế nhưng chuyện này ta chưa nói cho bất cứ ai, sao bá phụ lại biết được. Trong thâm tâm ta xuất hiện một phỏng đoán, nhưng thế nào ta cũng không dám tin.

Thẩm đại nhân nhổ viên kẹo gừng trong miệng ra, ta xấu mặt trừng mắt nhìn hắn. Hắn không nhanh không chậm nói “Ta thật sự không ăn nổi, vừa gửi thấy vị gừng là ta lại muốn nôn …”

Ta đột ngột nhào qua, ngồi ngay sát hắn. Trước gương mặt bình tĩnh của hắn, ta đưa tay ôm ngang thắt lưng hắn, tận lực khiến bản thân trông đáng thương một chút “Vậy ta chia độ ấm cho ngài, có được không?”

Biểu tình hắn cứng đờ, vừa định mở miệng, ta đã ở bên tai trầm thấp mà nói “Thẩm Phù Xuyên, ngài cưới ta đi. Đến lúc đó, ngài gi.ết người, ta đưa đao cho ngài.”

(Còn tiếp)