Người Tình - Mỹ Huyền

Chương 110: Nhầm



Thiên Kỳ cũng không che giấu: “ Ừm, là bạn trai”.

Mặc dù Cẩn Du biết người đó là Hà Vĩ Thành nhưng vẫn tỏ ra hiếu kỳ. Anh ta đã có vợ rồi, không phải là ngoại tình đấy sao, vậy mà vẫn tự tin nói hai từ ‘bạn trai’.

Khoảng 15’ sau, Thiên Kỳ rời bếp để đi nhà vệ sinh: “ Cẩn Du! Tôi đi vệ sinh một chút, cô có thể giúp tôi trông nồi nước đang sôi không?”

“ Được thôi!”, cô đi đến bếp điện canh chừng.

Ở ngoài cửa, Vĩ Thành tự nhấn mật khẩu rồi mở cửa đi vào. Anh thấy bóng lưng của cô gái đang đứng, vì mệt mỏi nên không nhìn kỹ nên nhầm là người mình yêu nên đi đến ôm từ phía sau. Do cả hai có dáng người khá giống, Cẩn Du cũng để tóc đen dài.

Cô ngạc nhiên mà sững người, không kịp quay lại thì anh đã lên tiếng.

“ Anh nhớ em!”.

Cẩn Du nhận ra người đàn ông này đang nhận nhầm người nhưng cô vẫn đứng yên, cười nhếch mép: “ Thiên Kỳ mà thấy thì không hay đâu Hà tổng à”.

Giọng nói khác lạ khiến Vĩ Thành giật mình mà dần thả lỏng tay ra, khi cô quay người lại thì anh mới biết mình đã nhầm người: “ Thành thật xin lỗi! Cô là...?”

“ Ngô Cẩn Du... Trước đây chúng ta có gặp nhau ở tiệc của tôi tại Ngô gia” cô kể lại.

“ Thì ra bạn trai của Thiên Kỳ lại là anh, thú vị thật”, không biết là cô đang có ẩn ý gì.

“ Chuyện vừa nãy...”, anh đang muốn xin lỗi một lần nữa thì cô cắt ngang: “ Anh yên tâm, tôi không nói với cô ấy đâu, Thiên Kỳ là một cô gái tốt, không đáng buồn vì những chuyện vặt vãnh này”.

Tuy lời nói như quan tâm đến Thiên Kỳ nhưng anh vẫn cảm nhận được có một điều gì đó kỳ lạ ở cô gái.

Lúc này Thiên Kỳ cũng từ trong phòng vệ sinh đi ra: “ Vĩ Thành! Anh đến khi nào thế ạ?”

“ Vừa mới thôi... Anh không biết là em có khách”, anh trả lời.

Cô giải thích: “ Cẩn Du cũng mới đến không lâu thôi ạ, cô ấy sẽ ăn tối cùng chúng ta”.

“ Không phiền hai người hẹn hò chứ?”, Cẩn Du có chút ngại.

Ngay lập tức Thiên Kỳ đáp: “ Không phiền gì đâu, cô cứ tự nhiên như ở nhà nhé”.

Cẩn Du cười mỉm: “ Cảm ơn!”.

Bữa cơm tối được dọn lên bàn, không khí bỗng dưng im lặng vì không ai nói gì. Thiên Kỳ muốn mọi người có thể tự nhiên nên chủ động: “ Cẩn Du này! Cô thấy thức ăn có vừa miệng không?”

“ Rất ngon! Xem ra chúng ta có cùng khẩu vị đấy, những món này tôi nấu mùi vị cũng giống y như đúc”.

Miệng thì khen tắm tắc nhưng không phải là cô đang ám chỉ Thiên Kỳ bắt trước tất cả, bao gồm cả việc bếp núc. Tuy vậy Thiên Kỳ vẫn rất vô tư, vì trong lòng cô nghĩ vị tiểu thư này tính cách thẳng thắn, không có gì là xấu cả.

Cẩn Du nhìn Vĩ Thành dặn dò: “ Anh Hà đây thật là có phúc, vì có một cô bạn gái vừa giỏi giang vừa nấu ăn ngon như Thiên Kỳ, chắc anh rất tự hào nhỉ?”

Vĩ Thành thẳng thắn: “ Cô Ngô nói đúng, tôi rất tự hào về cô ấy”.

“ Hai người hạnh phúc thật đấy, tôi nghĩ cả hai đã suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi đúng không?”, cô cố tình hỏi về vấn đề nhạy cảm của đối phương hiện tại.

Thiên Kỳ gượng gạo, không biết nên trả lời như thế nào về tình hình của mình. Lúc này Vĩ Thành nắm lấy tay cô thể hiện tình yêu sâu đậm đáp lại: “ Đương nhiên là vậy, Thiên Kỳ là người mà tôi muốn sống chung cả đời này”.

Ánh mắt cô nhìn anh đầy tình cảm, hạnh phúc vì anh lời khẳng định chắc nịch này. Cẩn Du mỉm cười nhẹ nói: “ Mong rằng cả hai sẽ sớm về chung một nhà”.

Sau khi ăn uống xong thì đã đến giờ Cẩn Du phải về, cô muốn gọi taxi thì Thiên Kỳ ngăn cản: “ Cô đi taxi tôi không yên tâm, để tôi đưa cô về”.

“ Trời tối rồi em đừng lái xe” Vĩ Thành lo lắng.

Cẩn Du lên tiếng: “ Vậy thì nếu tiện đường anh đưa tôi về nhà được không?... Được chứ Thiên Kỳ?”

Thiên Kỳ cảm thấy có chút lạ nhưng không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý: “ Anh đưa cô ấy về giúp em nhé?”

“ Cứ giao cho anh”, anh liền nghe theo.

Xe đang di chuyển trên đường, Cẩn Du mở lời trước: “ Không ngờ là anh lại đồng ý nhanh như vậy? Là vì lo cho cô ấy hay là vì muốn tiếp tục câu chuyện dang dở ở dưới bếp đây?”

Vĩ Thành bỗng nghiêm túc: “ Ngô Cẩn Du, từ đầu đến cuối là cô cố tình phải không? Đừng nghĩ tôi không biết gì, cô chính là muốn ức hiếp Thiên Kỳ”.

Cô tỏ vẻ ngạc nhiên: “ Anh đang nói gì vậy Hà tổng, tôi không hiểu?”

“ Cô đã biết hết mọi chuyện rồi không phải sao? Trong thời gian cô còn nằm bất động trên giường, Thiên Kỳ đã đóng thế cô vào An Nguyên làm việc. Sự nỗ lực và chăm chỉ đã khiến cô ấy trở thành một người có tiếng tăm trong giới. Tôi biết cô đang lo sợ việc Thiên Kỳ sẽ chiếm luôn vị trí phó tổng An Nguyên, còn cả tình yêu thương của hai người anh trai mình. Tại sao cô không thử hỏi bản thân xem trong lúc khó khăn nhất ai là người đã giúp mình... Tôi không nói Thiên Kỳ là người duy nhất, không có sự đồng ý thì cô ấy có dám hay không?”, Vĩ Thành vạch trần những lo sợ từ cô.

Cẩn Du cười nhạt thêm với động tác vỗ tay: “ Hà tổng à! Anh phân tích cứ như đi guốc vào trong bụng tôi vậy. Tôi đột nhiên cảm thấy anh thú vị rồi, rất đáng để tìm hiểu”.

Cô tựa lưng vào ghế: “ Nhưng dẫu sao vẫn còn một số việc anh không hề hay biết, có một bí mật giữa anh Trạch Dương, anh Diệc Thần, và cả Lý Thiên Kỳ. À quên mất! Tôi cũng biết rồi đấy chứ, chỉ là không tham gia thôi”.

“ Là chuyện gì mà có liên quan đến Thiên Kỳ?”, anh sốt sắng.

Cẩn Du cười ẩn ý: “ Tại sao anh không trực tiếp hỏi cô ấy có phải là hay hơn nhiều không?”

... Một lúc sau chiếc xe dừng trước cửa Ngô gia, Cẩn Du bước xuống xe vẫy tay chào tạm biệt rồi vào bên trong. Trạch Dương từ trên cầu thang xuống với vẻ mặt nghiêm nghị yêu cầu: “ Em lên phòng gặp anh”.

Cô không có gì là lo sợ vì biết rằng anh cũng sẽ la mắng mình trốn ra ngoài.

Lên trên phòng vừa gặp Diệc Thần cũng đi đến, anh hỏi han: “ Em đi đâu mà không nói với ai hết, làm mọi người rất lo lắng, nhất là anh hai”.

“ Hay là anh vào cùng em đi”, cô ngay lập tức mở cửa đi vào bên trong.