Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 14: Chương 14





Cơn mơ lần này không đưa y đến không gian trắng lúc trước mà y trông thấy mình đang đứng trong khoảng rừng thưa xung quanh toàn là hoa thơm cỏ lạ.

Từng tia nắng mặt trời chiếu rọi trên kẻ lá, khiến khu rừng ngập tràn sinh khí.Một con bướm màu tím bay xung quanh gốc cây cổ thụ cao ngất.

Trên thân có từng vòng dây leo quấn quanh.Vậy mà trên dây leo lại nở ra từng bông hoa be bé màu tím.

Thật giống như vòng dây mà Trầm Du dùng để trói Mộ Khanh Trần lúc trước.“Kẻ đến là ai?”Giọng nói bất ngờ làm Mộ Khanh Trần giật mình, con bướm tím đang đậu trên tay y cũng lập tức bay đi.Tiếng nói chưa dứt người đã xuất hiện trước mặt Mộ Khanh Trần.Người này vận bộ chiến bào màu bạc, đầu đội kim quan rực rỡ.

Ôm gọn cổ tay hắn là hai khối bạc được khắc hoa văn tinh tế.

Chân hắn mang đôi giày cũng làm bằng bạc cao tới ống chân.Mộ Khanh Trần phải dùng bàn tay ngăn lại ánh sáng đang làm cho y lóe mắt.Khi đã thích nghi với ánh sáng chói lóa từ bộ chiến bào, Mộ Khanh Trần mới trông thấy vậy mà lại là người nằm trong quan tài lần trước.Nhưng lúc này người đã hoàn toàn thức tỉnh.

Đôi mắt nhắm nghiền lúc trước giờ phút này đang mở ra nhìn chăm chú Mộ Khanh Trần.Mộ Khanh Trần chưa từng thấy như đôi mắt nào đẹp như vậy.

Trong con ngươi đen bóng lại như chứa đựng tất cả ngôi sao sáng lấp lánh trong bầu trời đêm.

Mộ Khanh Trần hoàn toàn bị đôi mấy ấy thu hút.

Y quên mất mình đang ở nơi nào.Mà người đối diện lại cũng nhìn y không chớp mắt.

Đây là người đầu tiên không được sự cho phép của hắn mà xuất hiện trong khu rừng này.Khu rừng này hoàn toàn không có kết giới, nhưng nó liên thông với linh thức của hắn.


Chỉ cần có người lạ đi vào nó sẽ tự động tạo thành lá chắn ngăn lại.Hắn chỉ vừa mới tỉnh lại được một lúc.“Ngươi là ai?”Câu hỏi được lặp lại lần thứ hai.“Ta tên là Mộ Khanh Trần”“Mộ Khanh Trần”Người mặc giáp bạc nhắc lại tên của y.“Đúng vậy.

Mộ Khanh Trần đệ tử Bạch Ức Quân núi Xuy Vũ”Y lại tiếp tục lập lại.“Bạch Ức Quân”Hình như hắn đã nghe qua tên này ở đâu rồi.

Hắn suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ được.“Bây giờ là thời kỳ nào? Hung thú Hỗn Độn còn ở trong tháp hay đã thoát ra ngoài?”Nghe y nhắc đến Hỗn Độn Mộ Khanh Trần lập tức nhớ đến cái chết của sư phụ mình.

Y nghiến răng nghiến lợi mà trả lời.“Hung thú Hỗn Độn đã bị sư phụ ta giết rồi.”“Là Bạch Ức Quân giết nó sao?”“Đúng vậy”Hai người lâm vào trầm tư.Mộ Khanh Trần vừa nghe nhắc đến hung thú Hỗn Độn nỗi thù hận lập tức bủa vây trong đầu y, nhưng sau đó nỗi đau đớn cũng ào ạt tràn vào tim như thác lũ khiến y chỉ biết im lặng đứng đó.Còn kẻ mặc giáp bạc lại đang lục lọi trong trí nhớ của mình về cái tên Bạch Ức Quân.

Có lẽ y mới”sống”lại nên có nhiều thứ chưa kịp nhớ ra.Khi nỗi đau đã từ từ nguôi ngoai Mộ Khanh Trần phục hồi lại tinh thần vẫn thấy người mặc giáp bạc đang đứng im khuôn mặt hơi ngơ ngẩn.“Ngươi tên gì?”Mộ Khanh Trần hỏi tên y nhưng chưa kịp trả lời đã bị kéo về thực tại.

Y mở mắt ra đã trông thấy khuôn mặt phóng đại của Lục Thủy.“Tránh ra, ngươi làm cái trò gì vậy?”Mộ Khanh Trần hoàn hồn đẩy mạnh Lục Thủy ra.“Ta cùng Phụng Miên cô nương mới đi hái thuốc về.

Trông thấy người nằm vật ra đất như thế còn tưởng ngươi chết rồi cơ.

Ai ngờ ngươi lại còn khỏe như thế.

Đẩy ta suýt thì ngã lăn ra đất”.Lục Thủy ủy khuất ngồi bệch dưới đất nhìn Mộ Khanh Trần.“Ai bảo ngươi đưa mặt đến gần ta như thế.”“Còn không phải ta lo lắng cho ngươi”Hai người lời qua tiếng lại một lúc mà Phụng Miên đã hoàn tất băng bó cho Mộ Khanh Trần rồi.“Đừng trêu ghẹo nhau nữa.

Lục sư huynh giúp ta nướng một ít thịt nh锓Được được.

Ta không rảnh nói chuyện với ngươi”Nói rồi Lục Thủy xắn ống tay áo đi ra ngoài cửa hang ngồi nướng thịt.Mà Mộ Khanh Trần được Phụng Miên đỡ nằm xuống một chiếc giường cây tự chế.Thì ra lúc y mê man hai người họ không những hái thuốc về, còn tranh thủ thời gian chắp một vài nhành cây bện thành một chiếc giường để tiện cho Mộ Khanh Trần nằm dưỡng thương.Mộ Khanh Trần nhất thời cảm động không nói nên lời.Lục Thủy là bạn thân của y nhưng Phụng Miên lại là ân nhân cứu mạng, đến bây giờ ân tình nợ cô ấy không biết khi nào mới trả hết.Suy nghĩ miên man y lại bắt đầu chìm sâu vào hôn mê.Phụng Miên chạm vào người Mộ Khanh Trần phát hiện nóng đến lợi hại.Cô bèn gọi Lục Thủy vào để giữ lấy Mộ Khanh Trần.Cô cần phải thi châm một lần nữa.

Nhưng châm còn chưa kịp lấy ra thì tảng đá vừa được Lục Thủy đậy vào cửa hang đã bị lực đạo bên ngoài làm cho nát vụn.“Ầm”Sau khi bụi tan đi Lục Thủy đã giật mình phát hiện Cố Triều cung chủ Ma Thần Cung đã đích thân tìm đến cửa.Lục Thủy đứng lên chắn cả cơ thể Mộ Khanh Trần trước tầm mắt của Cố Triều.“Cố cung chủ sao lại lạc chân đến nơi này?”“Bịch”Chỉ một chưởng của Cố Triều, Lục Thủy đã bay xa đập vào thành hang.


Va chạm quá mạnh làm cho hang động bắt đầu sụp xuống.Cố Triều không phải là tả hộ pháp.Lão chẳng hề lo sợ thế lực của Lục Nguyệt Sơn Trang.Khi Cố Thiên Nham và hữu hộ pháp bị Mộ Khanh Trần giết chết.Tả hộ pháp đã chạy về Ma Thần Cung báo tin Bạch Ức Quân còn sống, đồng thời Mộ Khanh Trần chính là Cố Ngạn đứa trẻ năm xưa đã được Bạch Ức Quân cứu.Nghe được tin đó Cố Triều đã nổi trận lôi đình, nhưng y không dám manh động.

Bởi vì e ngại thực lực của Bạch Ức Quân.Nhưng sau một tháng thuộc hạ dò la thì biết được Bạch Ức Quân đã thực sự chết rồi.

Y bèn phái tả hộ pháp lần theo manh mối tìm kiếm tung tích Mộ Khanh Trần.Ai mà ngờ được cả tả hộ pháp cũng bị Mộ Khanh Trần và cái tên thiếu cung chủ Lục Nguyệt Sơn Trang này đánh cho dở sống dở chết.Nhưng trước khi gã hộ pháp hoàn toàn ngất đi đã kịp truyền tin cho Cố Triều.Vì thế lần này Cố Triều bèn đích thân tới đây.Sau khi đánh Lục Thủy bay xa gã bèn tiến lại gần định giết Mộ Khanh Trần hiện tại đã lâm vào mê man.“Vụt”Kim châm trong tay Phụng Miên đã biến thành phi tiêu phá không bay tới.

Nhưng Cố Triều đã nghiên người tránh được.Phụng miên vẫn không nản lòng, hàng loạt kim châm bay tới trên mọi hướng.

Mới đầu gã còn nhẹ nhàng né tránh.

Nhưng kim châm giống như có mắt dù gã bay tới đâu nó lại đuổi theo tới đó.Lúc này Cố Triều mới nhận ra đây không phải kim châm bình thường mà là”Phi Châm Bạo Phong”.

Một tuyệt kĩ của Thanh Vân Cốc.Cố Triều xòe bàn tay dùng linh lực tạo thành vòng xoáy nhỏ cuốn tất cả kim châm lại.

Sau một cái phất tay của y toàn bộ kim châm đã rơi lả tả trên đất.“Phi Châm Bạo Phong tuyệt học của Thanh Vân Cốc”“Đáng tiếc người sử dụng lại không có linh lực.”Gã chế giễu Phụng Miên.“Chuyến này vậy mà ta lại có thể gặp được tiểu thần y của Thanh Vân Cốc cùng thiếu chủ Lục Nguyệt Sơn Trang.

Các ngươi nói xem ta nên để hai ngươi chết cùng Mộ Khanh Trần, hay là đem hai người về Ma Thần Cung nhốt lại.”Phụng Miên dùng hai tay dang ngang che lại Mộ Khanh Trần.“Ngươi dám động đến y Thanh Vân Cốc sẽ san bằng Ma Thần Cung.”Lục Thủy cũng lồm cồm bò dậy y bước những bước khập khễnh đứng song song với Phụng Miên.“Lục Nguyệt Sơn Trang cũng sẽ không tha cho ngươi”“Ha...!Ha...! buồn cười thật.

Các ngươi đang uy hiếp ta sao?”Nói dứt câu hắn bắt lấy cổ Lục Thủy và Phụng Miên nhấc hai người lên cao.“Nếu ta giết hai ngươi ở đây.


Các ngươi nghĩ Lục Nguyệt Sơn Trang và Thanh Vân Cốc có biết hay không?”“Ặc ặc...!“Gã xiết mạnh cổ hai người.“Phập”“Phập”Hai chiếc phi tiêu chuẩn xác đâm vào tay Cố Triều.

Cánh tay bị đau làm gã phải thả Lục Thủy và Phụng Miên ra.Phụng Miên té xuống đất cô ôm cổ ho rũ rượi.

Lục Thủy dù sao vẫn là người có võ công y lập tức dìu cô dậy dùng tay vỗ vào lưng nhằm giúp cô thuận khí.Mà Mộ Khanh Trần lúc nãy còn hôn mê bây giờ đã ngồi trên giường nhìn Cố Triều bằng đôi mắt không có chút độ ấm nào.“Thả bọn họ đi, ta theo ngươi về Ma Thần Cung”“Ta không đi”Lục Thủy và Phụng Miên lần thứ hai cùng chung quan điểm.“Ngươi nghĩ mình có gì để bàn điều kiện với ta?”“Bốp”Mộ Khanh Trần đã bị Cố Triều ném xuống đất.“Khụ khụ...!“Mộ Khanh Trần liên tục ho khan, vết thương ở bụng lại bắt đầu chảy máu.“Ta có một thứ...!Khụ...!Khụ...! có thể trao đổi với ngươi”.Bước chân Cố Triều dừng lại.Gã muốn giết Mộ Khanh Trần nhưng lại nổi lòng tham khi nghe y nói có thứ muốn trao đổi.Biết Cố Triều đã động lòng.

Mộ Khanh Trần tiếp lời.“Phệ Hồn Trâm”“Cái gì?”“Ta nói ta có Phệ Hồn Trâm”Cố Triều dùng đôi mắt cú vọ quan sát kĩ từng biểu cảm trên mặt Mộ Khanh Trần.“Ngươi có biết ngươi vừa nói gì không?”“Dĩ nhiên ta biết.

Ta còn biết Phệ Hồn Trâm mỗi lần phệ hồn đều phải mất mười năm để hòa tan linh hồn đó vào thân nó”“Ở đâu ngươi có”Cố Triều đã hoàn toàn bị Phệ Hồn Trâm thu hút.“Ngươi già quá rồi lú lẫn đúng không? Ngươi quên mất sư phụ ta là ai rồi sao?”Cố Triều hoàn toàn không nghe thấy Mộ Khanh Trần đang chửi mình.

Lòng tham đang che mờ lí trí của lão.Trông thấy lão đang chìm đắm trong lòng tham của mình.

Lục Thủy đã cùng Phụng Miên đã nhẹ nhàng đến gần Mộ Khanh Trần.Cố Triều cố nặn ra nụ cười hiền lành nhằm lừa Mộ Khanh Trần giao ra Phệ Hồn Trâm.“Chỉ cần ngươi giao ra Phệ Hồn Trâm ta sẽ thả cho các ngươi đi”“Ngươi nói thật”“Ta nói thật, nào nói ta nghe Phệ Hồn Trâm đang ở đâu?”“Ở đây”Cùng với tiếng nói Mộ Khanh Trần móc trong lòng ra một thỏi bạc ném vào không trung.

Cố Triều lập tức chụp lấy.

Nhưng khi nhận ra y đã bị lừa thì Mộ Khanh Trần đã nắm lấy Lục Thủy và Phụng Miên dùng thuật dịch chuyển tức thời biến mất.“Mộ Khanh Trần”Tiếng gào thét của Cố Triều vang vọng cả khu rừng.“Bịch”Nhưng cả ba người chưa dịch chuyển được bao xa đã té xuống đất.Mộ Khanh Trần đang bị thương nặng nên thuật di chuyển tức thời không thể đi xa được.Y đẩy tay Lục Thủy và Phụng Miên.“Chạy nhanh.

Tìm người quay về cứu ta.”“Không ai cứu được ngươi đâu.”Cố Triều đã nhanh chóng đuổi tới.Tức giận vì bị Mộ Khanh Trần lừa gạt, lão giáng một chưởng thật mạnh với hy vọng nghiền nát Mộ Khanh Trần.“Rắc rắc”Vài cây cổ thụ gần nhất không chịu nổi áp lực chưởng phong của Cố Triều đã bị gãy ngang.Cành lá ầm ầm đổ xuống.Nhưng khi Cố Triều nhìn lại nào thấy xác thịt bê bết máu của Mộ Khanh Trần.Trên không trung gần đó một người mặc bộ giáp bạc đang vững vàng ôm lấy eo Mộ Khanh Trần.

Tay kia còn tiện thể nắm lấy cổ áo của Lục Thủy và Phụng Miên.Người đó từ từ hạ xuống thả Lục Thủy và Phụng Miên đứng vững vàng trên đất.

Nhưng tay y vẫn giữ lấy eo Mộ Khanh Trần.“Ngươi là ai?”Trông thấy người đến khí thế vững vàng như núi, bất giác Cố Triều cũng cẩn thận thăm dò.“Tại sao ta phải nói với ngươi?”“Ngươi”Làm thế nào mà nghe giọng điệu nói chuyện của tên này, Cố Triều lại bất giác liên tưởng đến lão già Bạch Ức Quân.

Cùng một cách nói chuyện không coi ai ra gì.Nhưng Bạch Ức Quân đã chết rồi, mà kẻ mặc giáp bạc kia trông chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi.


Cố Triều chưa bao giờ nghe nói đến ngoài Bạch Ức Quân còn có thêm một kẻ sống được 300 năm.Nghĩ như thế làm y bất giác thả lỏng tâm tìnhLão lấy lại bộ dáng cao ngạo nhìn Mộ Khanh Trần.“Phệ Hồn Trâm ở đâu? Hôm nay nếu không giao ra ta sẽ giết sạch cả đám các ngươi.”Mộ Khanh Trần tuy chỉ mới gặp người mang giáp bạc này một lần ở trong mơ.

Nhưng bây giờ hắn lại xuất hiện như thế này.

Dù chưa biết lai lịch của hắn ra sao, nhưng Mộ Khanh Trần bất giác hoàn toàn yên tâm khi đứng bên cạnh hắn.Mộ Khanh Trần rút cây Phệ Hồn Trâm trong ngực ra.

Giơ lên cao cho Cố Triều trông thấy.“Phệ Hồn Trâm ở đây này.

Lão già kia ngươi đến đây mà lấy”Cố Triều tuy chưa chính mắt nhìn thấy Phệ Hồn Trâm bao giờ, nhưng lão đã thấy hình vẽ nó trong sách cổ.Trông thấy cây trâm trên tay Mộ Khanh Trần giống hệt như hình vẽ trong sách.

Lão lập tức bay lại hòng giật lấy cây trâm.Nhưng vừa khi vừa cách Mộ Khanh Trần một trượng gã đã bị một lực cực mạnh đánh vào người làm lão ngả ngửa ra đất.“Lão già! Đi còn không vững còn muốn cướp đồ của ai đây”Lục Thủy bắt đầu dở trò trêu ghẹo khi biết người mặc giáp bạc là một cao thủ cùng phe với mình.“Ngươi...!Ngươi...!““Ngươi…ngươi...! cái gì? Ngươi già quá rồi nên về Ma Thần Cung mà dưỡng già.

Đừng ra đường nữa.”Hai người lời qua tiếng lại một lúc.Bên này Mộ Khanh Trần đã bắt đầu choáng váng.

Khi y sắp ngã đã được bàn tay nãy giờ vẫn ôm lấy eo mình đỡ lấy.Mộ Khanh Trần lại nghe thấy một mùi hương thoang thoảng của sư phụ.

Mắt y bắt đầu nhòe đi.

Y trông thấy sư phụ cúi sát mặt nhìn mình.“Thế nào còn chống đỡ được không?”Giọng của kẻ mặc giáp bạc lo lắng hỏi Mộ Khanh Trần.“Sư phụ”“Mộ Khanh Trần đã bắt đầu mê sảng rồi.

Chúng ta phải ra khỏi đây tìm một khách trọ.

Ta cần châm cứu cho hắn”Phụng Miên khôi phục dáng vẻ thành thục của một đại phu nói với kẻ mặc giáp bạc.“Được”Chỉ một câu trả lời đơn giản.

Kẻ mặc giáp bạc đã ôm lấy Mộ Khanh Trần, lại tiếp tục nắm cổ áo Lục Thủy và Phụng Miên biến mất trước mặt Cố Triều..