Người Qua Đường Thân Thuộc

Chương 5: Ngoài ý muốn(1)



Ngày đó, khi Tô Thời luyện đàn xong cậu nói với Sở An Thành: "Sở sư huynh, ngày kia trường em tổ chức tuyển chọn cup Ngôi Sao, lớp em tiến cử em tham gia, người thắng có thể đại diện cho trường tham gia cup Ngôi Sao toàn quốc. Sở sư huynh, anh đến cổ vũ em được không ạ?"

Cup Ngôi Sao là cuộc thi piano giữa các trường học, quy mô và ảnh hưởng xếp sau cuộc thi piano thiếu niên toàn quốc.

Sở An Thành cân nhắc một lát rồi đáp "được". Vốn Tô Thời chỉ thuận miệng hỏi một câu, chưa từng nghĩ Sở An Thành sẽ đồng ý. Nghe thấy vậy đương nhiên cậu cực kỳ vui mừng: "Thật sao ạ, Sở sư huynh, anh đến cổ vũ em thật sao?"

Sở An Thành mỉm cười nhàn nhạt: "Đương nhiên là thật rồi. Anh đã lừa em bao giờ chưa?"

Tô Thời lè lưỡi: "Chưa ạ. Em vui quá thôi ạ."

Sở An Thành nói: "Lần thi tuyển này của trường, em nói cho anh nghe tình hình trình độ của các bạn học trong trường đi."

Tô Thời nghiêng đầu nghĩ chốc lát rồi nói: "Trường em có một người tên là Trịnh Hạn, quả thực hơi giỏi một chút. Cậu ta đã từng giành được giải thưởng của cuộc thi thiếu nhi toàn quốc. Giáo viên trong trường cũng thường xuyên nói bọn em theo cậu ta học...Còn có..."

Sở An Thành xoa đầu Tô Thời, cổ vũ: "Chẳng qua chỉ là cuộc thi trong trường thôi, nhớ phải đối mặt bằng tâm lý bình thường. Không cần vội, không cần sợ. Anh biết em làm được."

Tô Thời ngoan ngoãn giống như một chú cún nghe lời, chỉ thiếu nước "gâu" một tiếng thôi.

Hôm sau Tô Vy Trần chỉ chụp hình nửa ngày nên đã về dọn dẹp nhà cửa từ sớm, chuẩn bị trang phục cho Tô Thời tham gia cuộc thi của trường ngày mai.

Bạch Tuệ lớn tuổi hơn cô cũng thường hay nhắc nhở cô: "Em đừng dồn hết tâm sức cho em trai mãi, dù gì cũng phải suy nghĩ cho bản thân nữa, tuổi tác không nhỏ rồi. Thời gian trôi nhanh lắm, không cẩn thận là lại phí hoài bản thân mình."

Nhưng Tô Vy Trần lại cảm thấy đáng giá. Cô không biết trước đây mình như thế nào, giờ đây trái tim cô như dòng nước tĩnh. Căn bản không có chút hứng thú nào với việc yêu đương, kết hôn.

Cùng với Tô Thời sống nương tựa vào nhau, yêu thương lẫn nhau, vui vẻ trải qua mỗi ngày tươi đẹp như vậy cũng là chuyện rất rất tốt.

Buổi tối, Tô Thời về nhà với cơ thể ướt như chuột lột, vô cùng nhếch nhác. Tô Vy Trần sững người ở cửa: "Tô Thời, em bị sao vậy?"

Tô Thời khịt mũi: "Ghét thật. Tòa nhà bên cạnh có người vô ý thức dội nước từ trên tầng xuống làm ướt hết người em."

Trời lạnh như vậy tuyệt đối đừng bị cảm. Tô Vy Trần lo lắng đón lấy cặp sách trong tay cậu, đẩy cậu vào nhà tắm: "Mau tắm nước ấm đi. Chị đi nấu nước gừng coca cho em."

Tô Thời tắm xong đi ra đã bị nghẹt mũi, Tô Vy Trần lấy máy sấy tóc làm khô tóc cho cậu: "Tô Thời, mau uống nước gừng coca đi."

Tô Thời làm gì cũng giống người lớn, nhưng riêng trong chuyện uống thuốc thì vẫn còn rất trẻ con, cậu luôn ghét uống thuốc. Quả nhiên, mới uống một ngụm nhỏ Tô Thời đã lè lưỡi: "Cay."

"Cay mới hiệu quả. Mau uống hết đi. Ra mồ hôi là khỏi." Tô Thời ngoan ngoãn uống hết, rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống giường ngủ, Tô Vy Trần tắt đèn, đang muốn đi ra ngoài.

Tô Thời nói: "Tô Vy Trần, chị có thể ngủ cùng với em như lúc nhỏ không?"

Tô Vy Trần mìm cười dừng bước: "Được."

"Hát <Ngôi sao nhỏ> cho em nhé? Em muốn cả tiếng Anh với tiếng Trung!"

Nghe nhiều năm rồi mà vẫn chưa chán. Tô Vy Trần dịu dàng chỉnh lại cổ áo ngủ cho cậu: "Được rồi!"

"Ngôi sao sáng lấp lánh lấp lánh, trên bầu trời tràn ngập ngôi sao nhỏ...." Tô Thời vừa ho vừa chìm vào giấc ngủ trong tiếng hát thong dong kỳ ảo của Tô Vy Trần.

Cho dù đã ngâm nước ấm, uống nước gừng coca, nhưng Tô Thời vẫn bị ốm, sốt cao.

Cả đêm Tô Vy Trần trông nom cậu, khi chườm hạ sốt và dùng các biện pháp để hạ sốt cho cậu, cậu sốt đến nỗi mơ hồi, nói mớ: "Chúng mày nói bậy! Tao không phải trẻ mồ côi...tao có bố có mẹ..."

"Tao có bố mẹ....Tao còn có Tô Vy Trần nữa!"

Tô Vy Trần nhìn cậu chăm chú, nhất thời cảm thấy mũi chua sót, đau lòng không thôi.

Tô Thời ngốc nghếch! Tô Thời đáng thương! Ở trường chắc chắn đã bị bắt nạt. Nhưng cậu lại hiểu chuyện như thế, sợ cô lo lắng sợ cô đau lòng nên chưa từng hé răng nửa lời trước mặt cô.

Đồ ngốc Tô Thời!

Khi Sở An Thành trong bộ dạng cải trang đến hội trường của trường Tô Thời, cuộc thi tuyển chọn đã bắt đầu, có học sinh đang đánh đàn. Sau khi "trang bị" mũ lưỡi trai, kính mắt các kiểu Sở An Thành tìm một vị trí ở xa xa ngồi xuống.

Anh yên tĩnh ngồi đó, hai tay đan lại đặt trên chân, ngón trỏ phải khẽ gõ theo tiết tấu, chếch bên phải trong tấm mắt anh là Tô Vy Trần ăn mặc rộng rãi thoải mái. Cô đang đeo số lên trên áo cho Tô Thời. Mái tóc dài tùy ý búi lại, lộ ra cái gáy trắng nõn mịn màng. Nhìn từ xa chỉ như học sinh cấp ba mà thôi.

Sở An Thành cảm giác được sự bất thường rất nhanh. Tô Thời ho không ngừng, hình như bị ốm, sức khỏe không tốt chính là điều cấm kỵ của thi đấu, chưa bắt đầu đã thua một nửa.

Tô Thời nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, Sở An Thành giơ tay phải lên ra hiệu, Tô Thời nhìn thấy lập tức nở nụ cười xán lạn. Sở An Thành làm một động tác cố lên. Tô Thời ra sức gật đầu.

Từng học sinh lên sân khấu, từng khúc nhạc tuôn ra từ những đầu ngón tay của họ.

Tô Thời là người đàn thứ ba, mặc dù đàn sai một vài nốt nhưng vẫn nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt từ mọi người.

Nhưng khi có kết quả cuộc thi, cuối cùng Tô Thời chỉ được hạng bốn. Bình xét cuối cùng, giáo viên tuyên bố ba người đầu tiên sẽ đại diện cho trường tham gia cuộc thi cup Ngôi Sao toàn quốc.

Hội trường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt của học sinh và phụ huynh, cuối cùng mọi người sôi nổi đứng dậy rời đi.

Tô Thời cúi đầu, mãi đến khi Sở An Thành gọi, cậu mới tủi thân ngẩng đầu chào một tiếng: "Sở sư huynh."

Trong mắt Tô Thời ẩn giấu ánh lệ. Sở An Thành vỗ đầu cậu, dịu dàng nói: "Không sao, một cuộc thi nhỏ thôi. Thứ sau này có nhiều nhất là cuộc thi. Anh biết lần này em đàn rất tốt."

Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Sở An Thành dịu dàng ấm áp như vậy, Tô Vy Trần không khỏi giật mình.

Lời nói của Sở An Thành đối với Tô Thời vẫn là thánh chỉ, sự tủi thân của cậu giảm đi,nghe lời gật đầu, khịt khịt mũi: "Em đi nhà vệ sinh một chút."

Tô Vy Trần nhìn theo bóng dáng Tô Thời cúi đầu bi thương rời đi, nhẹ giọng nói: "Vì cuộc thi này Tô Thời đã cố gắng chuẩn bị rất lâu. Nhưng hôm qua nó về nhà mà người ướt rượt, sốt cao cảm cúm cả đêm. Hôm nay lên sân khấu trong khi ốm."

Hai tay Sở An Thành cắm trong túi, nghiêng đầu nhìn hành lang ánh nắng chói mắt: "Thi đấu luôn có rất nhiều tình huống bất ngờ, thằng bé phải học cách thích ứng. Chuyện gì có lợi thì cũng có hại, đối với Tô Thời mà nói, vừa bắt đầu đã thuận lợi quá cũng không chắc là chuyện tốt. Bất cứ ai muốn bắt đầu từ chỗ của thằng bé đều phải có nội tâm mạnh mẽ và năng lực chống lại đả kích."

Lời nói của anh vẫn lành lạnh nhạt nhạt như vậy, nhưng có thêm sự cổ vũ an ủi rất rõ ràng, Tô Vy Trần cảm kích không thôi: "Cảm ơn anh, anh Sở."

Sở An Thành từ từ thu hồi tầm mắt, chuyển lên trên mặt cô: "Cuộc thi cup Ngôi Sao tham gia được là tốt, không tham gia được cũng không sao. Vốn dĩ tôi với thầy Chu cũng không định để Tô Thời tham gia cuộc thi này."

Tô Vy Trần vô cùng kinh ngạc: "Cuộc thi thầy Chu nhắc đến không phải cup Ngôi Sao của trường học sao?"

"Không phải."

"Vậy là cuộc thi gì?"

"Cuộc thi piano thiếu niên toàn quốc."

Sau khi ngạc nhiên Tô Vy Trần vừa mừng vừa lo: "Đó là cuộc thi piano cấp cao nhất trong nước. Tô Thời có thể sao?"

"Cô cảm thấy tôi vẫn luôn lãng phí thời gian quý giá của mình à?!"

Lời nói như chế giễu lại như không, khiến Tô Vy Trần khó trả lời. Không khí giữa hai người càng trở nên vắng lặng.

Còn trong phòng vệ sinh lúc này, ba cậu học sinh mặc đồng phục đứng thành một đường thẳng, chặn Tô Thời lại. Tên đứng đầu cười lớn: "Sao nào? Không phải thua rồi à! Tô Thời, lần này mày phục rồi chứ!"

Tô Thời cũng không thèm để ý đến bọn chúng, xoay người muốn đi, nhưng ba thằng con trai tiến lên, có ý xấu bao vây cậu lại. Tô Thời bị hai đứa con trai áp lên tường, không động đậy được.

Tô Thời hất cằm lên, khí thế không hề yếu: "Trịnh Hạn, nam tử hán đại trượng phi, thắng cũng phải quang minh chính đại. Nếu không phải hôm qua chúng mày đẩy tao xuống hồ nước, làm tao cảm cúm, trạng thái không tốt thì hôm nay sao tao có thể thua mày."

Tên cầm đầu Trịnh Hạn khoanh hai tay trước ngực, chế giễu nói: "Quá trình không quan trọng, cái quan trọng là kết quả. Mà kết quả chính là: Mày thua rồi!" Cậu ta ngả người về phía trước, không nặng không nhẹ đánh vào mặt Tô Thời: "Người đứng đầu bây giờ là tao. Đại diện cho trường tham gia cuộc thi Cup Ngôi Sao cũng là tao! Không phục phải không? Nhưng mày không phục thì có thể làm gì?!"

Tô Thời nhìn đầy tức giận, ánh mắt tưởng chừng sắp nhỏ máu.

Trịnh Hạn: "Nào, nói một câu 'tao thua rồi", nói đi rồi tao bỏ qua cho mày."

Tô Thời cứng rắn xoay đầu đi chỗ khác: "Pi! Mày nằm mơ! Muốn tao nhận thua sao, kiếp sau nhá!"

Trịnh Hạn cười "hì hì", giơ tay dùng sức tát một cái thật vang vào mặt Tô Thời: "Không nói phải không, cứng miệng phải không. Được, Tô Thời, sau này tao sẽ khiến mày không có kết cục tốt đẹp trong cái trường này."

"Mày biết bố tao là ai không? Giám đốc tập đoàn Sở Thiên. Biết tập đoàn Sở Thiên không? Đó là do họ hàng nhà tao thành lập. Biết tòa nhà dạy học mà trường mới xây do ai quyên tặng không? Chính là tập đoàn Sở Thiên quyên tặng. Tô Thời, dựa vào một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ không có gia thế chỉ có cái bóng như mày mà muốn đấu với tao sao!"

Tô Thời phỉ nhổ một cái: "Ai đấu với mày! Tao đấu với mày khi nào! Tao chỉ muốn đàn thật tốt." Còn chưa nói xong, Tô Thời chộp được khoảng trống bỗng nhiên giơ chân đá thẳng vào cậu ta. Trịnh Hạn không đề phòng, bị Tô Thời đá một cái rất mạnh.

Cậu ta nghiến răng chịu đựng, kêu đau lùi ra sau một bước: "Bà nó, đây là học đàn thật tốt của mày hả." Cậu ta tiện tay vớ lấy một chiếc chổi lau nhà hỏng trong góc, "Nào, các anh em, hỏi thăm nó tử tế cho tao. Dùng cái này đánh vào tay nó!"

"Đánh tay..." Một tên trong số đi theo Trịnh Hách do dự không dám tiến lên: "Đại ca, thế cũng không tốt lắm. Nhỡ đâu tay bị thương sau này cậu ta có thể không chơi đàn được nữa...."

Trịnh Hạn hung ác: "Phí lời nhiều thế! Tao bảo mày đánh nó thì đánh. Có chuyện gì tao lo!"

"Chuyện này..."

Trịnh Hạn lập tức giậm chân tức giận: "Lũ vô dụng, cút ra xa cho tao.Tao tự làm!"

Tô Thời nhìn Trịnh Hạn đến gần từng bước một, có một sự sợ hãi chưa từng có đánh trúng cậu. Cậu giãy giụa kịch liệt, liều mạng giơ chân rồi quét chân: "Trịnh Hạn, đồ khốn! Nếu mày dám đánh vào tay của tao, Tô Vy Trần nhà tao sẽ không tha cho mày..."

Đến đây, đột nhiên cậu nghe thấy mấy tiếng vỗ tay giòn tan truyền đến: "Hay lắm. Học sinh trường tiểu học trực thuộc viện âm nhạc thật giỏi quá."

Trịnh Hạn đang chuẩn bị ra tay thì kinh ngạc xoay người, đánh giá Sở An Thành trong bộ dạng cải trang: "Này, mày là ai?"

Sở An Thành nhấn mạnh từng chữ trả lời cậu ta: "Tao là anh trai Tô Thời."

Trịnh Hạn liếc mắt nhìn anh, không khách sáo nói: "Anh trai Tô Thời? Không phải nó chỉ có chị gái thôi sao? Từ đâu chui ra một ông anh trai?"

Hai tay Sở An Thành khoanh trước ngực, cười nhàn nhạt: "Chuyện này mày không cần biết. Mày chỉ cần biết nếu như mày dám bắt nạt Tô Thời nữa, tao sẽ tố giác mày dùng thủ đoạn gì để đạt được vị trí thứ nhất. Đến lúc đó xem mày không sống được ở cái trường này hay Tô Thời nhà tao không sống được."

"Ha ha ha, dựa vào mày? Tao nói cho mày biết, tao bắt nạt nó chắc rồi." Trịnh Hạn vô cùng ngạo mạn. Nhưng cậu ta còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy Sở An Thành vừa xoay người, chóp mũi cậu ta đã có thêm một bàn chân. Đừng nói tránh, cậu ta còn chưa kịp nhìn rõ cái chân này đá qua như thế nào. Trên trán Trịnh Hạn lập tức túa mồ hôi lạnh.

Sở An Thành duy trì động tác bất cứ lúc nào cũng có thế xuất chiêu: "Nói miệng không có bằng chứng, kiểu gì tao cũng phải chứng tỏ thành ý của tao một chút!" Anh ngoảnh đầu nhàn nhã nói với Tô Thời: "Lấy bạo chế bạo là không đúng. Nhưng khi cần thiết vẫn phải dùng. Tô Thời, về chuyện này em có thể học có thể không."

Tô Thời cũng bị cú ra chân của Sở An Thành làm ngạc nhiên chốc lát, cậu ngây ngốc ngẩng gương mặt nhỏ lên, máy móc gật gật đầu.

Sở An Thành mất kiên nhẫn nói: "Còn không mau đi?"

Tô Thời nhìn anh không hiểu.

Sở An Thành trừng mắt: "Ngốc ạ! Đánh trả!"

Tô Thời quả thực nghe lời tiến lên trước, chậm rãi xắn tay áo.

Ở trường học Trịnh Hạn luôn ỷ vào thân phận của bố mình, tung hoành khắp nơi, nào có chịu đựng sỉ nhục như vậy? Mặt cậu ta tái xanh, hét lên: "Tô Thời, mày dám!"

Tô Thời thổi thổi bàn tay, cười ha ha nói: "Vì sao tao không dám?!" Nói rồi cậu giơ cánh tay lên, trái phải hai bên, tát Trịnh Hạn ba cái không thừa không thiếu.

Sở An Thành thong dong thu chân lại, gằn từng chữ nói với tên cầm đầu Trịnh Hạn: "Nghe rõ lời tao vừa nói chưa?"

Sở An Thành kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, chiếc kính đen che hết phần lớn gương mặt, Trịnh Hạn không biết rõ lai lịch của Sở An Thành, bưng mặt lùi về sau mấy bước, hung hăng thét hai đứa đàn em của mình: "Chúng ta đi."

"Đúng rồi, mày tên Trịnh Hạn phải không?" Sở An Thành gọi cậu ta lại: "Sau này bớt lấy tập đoàn Sở Thiên ra hù người khác đi. Tao gặp Sở Tùy Phong của tập đoàn Sở Thiên không phải một hai lần. Chỉ là không biết anh ta cảm thấy hành vi cáo mượn oai hùm của mày với bố mày thế nào?! Hay thế này đi, lần sau gặp tao hỏi giúp mày nhé."

"Mày...mày quen Sở Tùy Phong của Sở Thiên?" Bấy giờ vẻ kiêu căng của Trịnh Hạn mới thật sự giảm bớt.

"Không chỉ quen." Sở An Thành hứng thú hỏi: "Nghe nói bố mày là giám đốc Sở Thiên? Bộ phận nào thế? Họ tên gì? Có cơ hội tao đến làm quen chút."

"Không phải...Không phải....Tôi chỉ tùy tiện dọa Tô Thời một chút thôi...Tuyệt đối lần sau không dám nữa." Trịnh Hạn cũng không ngốc, lập tức nhận thua Sở An Thành.

"Tùy tiện dọa Tô Thời?!" Sở An Thành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua đám người: "Mày, mày, cả mày nữa, tất cả nghe rõ cho tao. Nếu như chúng mày còn dám bắt nạt Tô Thời nữa thì đợi xem tao giải quyết chúng mày thế nào.Đừng cho rằng bố mẹ chúng mày có gì giỏi giang, nhớ kỹ: Trên đời này, ngoài người này còn có người khác giỏi hơn, ngoài trời còn có trời cao hơn."

Giọng Sở An Thành cũng không to lắm, thoạt nhìn anh chậm chạp nói từng chữ, nhưng lọt vào tai Trịnh Hạn còn đáng sợ hơn là gầm rống. Cậu ta dẫn theo đám bạn xấu của mình chạy ra khỏi như vệ sinh như một làn khói, nhanh chóng biến mất trong vườn trường.

Tô Thời đứng đó, ngây người nhìn Sở An Thành như bị ngốc, ánh mắt kỳ lạ giống như không quen anh vậy. Sở An Thành cong môi cười: "Sao? Đau tay hay đau chân?"

Một giây sau, Tô Thời đột nhiên tiến lên ôm chầm lấy Sở An Thành. Đầu cậu chống sau lưng anh, đôi tay nhỏ của cậu dùng sức, Sở An Thành cảm thấy chỗ eo truyền đến cơn đau.

Tô Thời khịt chiếc mũi khàn đặc, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh, Sở sư huynh."

Cậu nói mỗi từ đều rất chậm rất chân thành. Sở Anh Thành nghe xong cũng không hiểu làm sao trái tim khẽ động.

Từ sau khi dạy Tô Thời đàn, anh đã hiểu một chút tình hình nhà họ Tô qua miệng Tô Thời. Bố mẹ mất trong một tai nạn xe nào đó, chỉ để lại hai chị em Tô Vy Trần và Tô Thời nương tựa vào nhau. Năm đó Tô Thời mới bốn tuổi.

Có lẽ vì thế, cộng thêm mến mộ người tài nên Sở An Thành luôn thật lòng thương yêu cậu.

Hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh nam. Tô Thời đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cậu dùng ngón tay làm động tác suỵt: "Sở sư huynh, đừng cho Tô Vy Trần biết nhé. Đây là bí mật giữa đàn ông chúng ta, được không ạ?"

Sở An Thành yêu thương vỗ đầu cậu: "Được."

"À anh ơi, anh đã từng học Taekwondo sao ạ?"

"Đã học. Có điều sợ tay bị thương nên chỉ học chiêu thức tay cơ bản nhất thôi. Huấn luyện viện lập ra cho anh một kế hoạch đặc biệt rèn luyện chân."

"Giỏi quá. Vữa nãy cú xoay chân kia đẹp trai cực ạ."

Điều Sở An Thành không biết chính là trải qua chuyện này, Tô Thời đã cực kỳ thích anh.

Buổi chiều hôm đó, Sở An Thành đã nói tình hình cuộc thi của Tô Thời với Chu Minh Nhân qua điện thoại. Chu Minh Nhân cũng vô cùng kinh ngạc: "Tô Thời mà lại bị loại? Điều này là không thể! Thầy tuyệt đối không tin trực thuộc viện âm nhạc Lạc Hải có Tô Thời thứ hai."

"Con vẫn làm theo kế hoạch ban đầu của thầy, sắp xếp báo danh cho Tô Thời ở cuộc thi piano thiếu niên toàn quốc. Với thực lực của Tô Thời thì thầy không cần lo."

Chu Minh Nhân thở dài: "An Thành, trước giờ con không thích lo chuyện bao đồng. Nhưng không ngờ lần này lại có duyên với thằng bé Tô Thời như vậy. Haiz, thầy cũng yên tâm rồi. Thầy với cô con chuẩn bị đến phía nam tĩnh dưỡng mấy tháng, bên đó thời tiết ấm áp, khá tốt cho sức khỏe. Năm sau thầy về Lạc Hải. Trước đó tất cả của Tô Thời phải nhờ vào con. Vất vả rồi, An Thành."

Sở An Thành lập tức đồng ý: "Thầy chăm sóc sức khỏe đi ạ, mau chóng khỏe lại."

Tối đó, vì khi chụp hình xảy ra một vài chuyện nên thời gian chụp của Tô Vy Trần bị kéo dài. Cô gọi điện thoại bảo Tô Thời tự lo trước.

Tô Thời nói: "Trong bếp có trứng gà, tự em rang cơm trứng là được rồi. Yên tâm đi Tô Vy Trần, em sẽ không bị chết đói đâu. Chị có bận cũng phải nhớ ăn cơm đấy. Nếu không Tô Thời sẽ đau lòng, sẽ giận đấy!"

Nghe lời nói "ông cụ non" của Tô Thời, trái tim Tô Vy Trần cũng ấm áp hơn, mỉm cười cúp điện thoại.

Đã từng làm việc cùng nhau, Bạch Tuệ luôn đối xử với cô vô cùng tốt, giống như chị gái lớn vậy, nhiệt tình sắp xếp đối tượng cho cô. Kỳ thực Tô Vy Trần rất kháng cự cách quen đàn ông như vậy, nhưng nể mặt Bạch Tuệ nên cũng đi xem mắt mấy lần. Mỗi lần đều bị bỏ mặc vì các kiểu lý do. Tô Vy Trần thở phào nhẹ nhõm còn Bạch Tuệ thì lần nào cũng cảm thấy mình không được việc, nên rất áy náy.

Cô ấy đã từng chân thành nói với Tô Vy Trần thế này: "Vy Trần, em đó, người thì xinh đẹp, ngoại trừ không có một công việc ổn định ra thì các điều kiện khác đều rất tốt. Nhưng mà em thiệt vì có cậu em bé như Tô Thời."

"Xã hội bây giờ, giá nhà, vật giá đều cao, áp lực cuộc sống của mọi người đều lớn. Cho nên con người đều trở nên tính toán và thực dụng. Một đôi vợ chồng son mua một căn nhà, cố gắng lắm thì trả được tiền cọc, mỗi tháng còn phải trả góp, kết hôn xong thì phải sinh con. Sinh con xong thì tiền sữa tiền bỉm, tiền giúp việc, đấy lại là một khoản tốn kém nữa. Tầng lớp làm công ăn lương công việc bình thường thu nhập phổ thông đã cảm thấy rất mệt rồi, em còn dắt theo Tô Thời nữa. Bây giờ Tô Thời mới mười tuổi, nuôi một ông cậu nhỏ như vậy khác gì nuôi một đứa con? Đến lúc đó bọn em lại sinh thêm một đứa thì khác gì hai đứa? Cho nên một vài người đàn ông điều kiện ổn, vừa nghe thấy em có em trai phải nuôi là đã không đồng ý gặp."

Hóa ra là như vậy. Sau khi "bừng tỉnh đại ngộ" về giá trị của mình Tô Vy Trần vẫn không quên an ủi Bạch Tuệ: "Chuyện kết hôn vẫn phải dựa vào duyên phận. Duyên chưa đến thì phải đợi."

Bạch Tuệ rất bất lực trước thái độ không sao cả của cô: "Đợi thì đợi đến bao giờ? Bây giờ đàn ông điều kiện tốt quá ít, chuyện 'thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc" này phải tranh giành biết không?!"

Duyên phận là thứ không tranh giành được. Của bạn thì chính là của bạn. Nếu như không đợi được vậy thì không phải của cô. Tô Vy Trần cũng không thấy có gì đáng tiếc.

Cô có Tô Thời, cho nên dù thế giời này thay đổi thế nào, cô đều có thể cùng Tô Thời sưởi ấm lẫn nhau.

"Tốt, tốt lắm. Cứ như thế....Mấy tấm nữa!" Đinh Tử Phong ngẩng đầu từ sau ống kính.

Tô Vy Trần tùy ý thong dong làm mấy tư thế, mặc đèn flash của Đinh Tử Phong tìm các góc độ.

Nói đến người tên Đinh Tử Phong này, anh và Điền Dã cùng nhau mở studio chụp ảnh, dưới trướng có không ít nhiếp ảnh gia. Điền Dã chủ yếu phụ trách mảng khách hàng và nghiệp vụ, bình thường sẽ không tham dự vào công việc chụp hình.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Kết thúc." Cuối cùng Đinh Tử Phong cũng vừa ý, tuyên bố nghỉ.

Tô Vy Trần đến nhà vệ sinh chuẩn bị tẩy trang thay quần áo. Mới đến cửa đã nghe thấy có người bàn luận về mình: "Bà cô già như thế rồi còn không biết xấu hổ trang điểm kiểu đáng yêu, quả là giả vờ ngây thơ, tranh bát cơm với mấy người sau 95 như chúng ta."

"Phải đó. Già không phải lỗi của chị ta, nhưng ra ngoài dọa người khác là chị ta không đúng!"

"Hết cách rồi, ai bảo chị ta được anh Đinh bảo vệ chứ."

"Đúng đó, ai bảo người ta là người của anh Đinh."

"Vậy lời đồn là thật à? Chị ta là tình nhân của anh Đinh..."

"Chắc chắn, nếu không phài thì vì sao mấy năm nay anh Đinh với anh Điền lại bảo vệ chị ta như thế!"

"Đúng. Nhắc tới anh Đinh, tôi có một người bạn quen biết anh ấy, nói là gia đình anh ấy rất có điều kiện. Lúc anh ấy với anh Điền mở studio này anh ấy chỉ phụ trách bỏ tiền. Trước đó anh ấy chưa từng chụp ảnh cho bất kỳ mẫu nào, cô xem bây giờ đi, tưởng chừng như anh ấy là nhiếp ảnh gia độc quyền của bà cô già ấy vậy. Nói thật, tôi cảm thấy anh ấy với bà cô già kia nhất định không đơn giản!"

"Anh Đinh có ngoại hình có khí chất như vậy, cũng không biết vừa mắt bà cô già kia ở chỗ nào? Cô ta có chỗ nào sánh được với Châu Châu chứ!" Một người mẫu trong đó oán thán.

"Đúng, đúng, đúng...Châu Châu, hay là cô ra tay cướp anh Đinh lại đi. Mỗi lần nhìn thấy bà cô già đó tôi đều thấy tức. Dựa vào cái gì chứ, nhãn hàng tốt đều để cô ta chọn trước...Dựa vào cái gì lần nào anh Đinh cũng chụp giúp cô ta.... Ảnh chụp lần nào cũng giống ảnh bìa của tạp chí thời trang tuyến một. Nếu anh Đinh cũng có lòng chụp cho tôi như thế, tôi cũng có thể có giá nhất trong ngành mẫu của chúng ta."

"Đúng đấy đúng đấy!"

"Châu Châu, nếu cô ra tay nhất định sẽ tóm được anh Đinh!"

"Châu Châu, vì chị em chúng ta, cô nhất định phải làm chuyện này. Xem sao này bà cô già đó vênh váo trước mặt chúng ta thế nào!"

"Các cô đừng nói vậy, tôi thấy con người chị Tô rất tốt, bình thường cũng hay giúp đỡ chúng ta. Rất nhiều shop quần áo chỉ định chị ấy chụp, đó cùng không phải anh Điền và anh Đinh có thể quyết định." Giọng nói mềm mại của Châu Châu lười biếng vang lên. Nhưng câu nói này của cô ta cũng không làm vơi đi oán khí của mọi người, trong nhà vệ sinh càng sôi nổi hơn.

"Châu Châu, cô đơn thuần quá. Chuyện chỉ định này không phải chỉ cần một câu nói của anh Điền và anh Đinh sao? Họ là chủ!"

"Châu Châu, làm người không được quá lương thiện. Người hiền sẽ bị bắt nạt, ngựa hiền sẽ bị người cưỡi. Biết không? Cơ hội này bày ra trước mắt, cô phải cố gắng chân trọng. Tôi biết hình mẫu lý tưởng của anh Đinh, anh ấy thích kiểu đáng yêu đơn thuần như cô đó."