Người Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 7: Không có đồ Nướng để ăn



Sau khi Tiểu Lộ nói xong, cô cảm thấy vẫn còn chưa đủ đề phòng, liền bổ sung thêm: "Hay là để tài xế nhanh chóng đưa chị về khách sạn đi, em sẽ nấu cho chị ít canh giải rượu."

Lạc Tử Khâm nghe đến ba chữ 'canh giải rượu', đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn Tiểu Lộ, ánh nhìn này làm cho Tiểu Lộ có chút lo sợ bất an.

Ngữ điệu của Lạc đại ảnh hậu yếu ớt nói: "Món canh giải rượu mà em nấu...quả thật là một thứ tốt để nôn mửa."

"Em có từng nghĩ đến việc mở cửa hàng ăn kiêng không? Thành thật mà nói thì công việc đó có triển vọng hơn là làm trợ lý cho chị đấy."

Tiểu Lộ bị lời nói của Lạc Tử Khâm đánh cho tơi bời, lộ ra vẻ mặt muốn khóc đến nơi, cô nhét lại chai dầu vào túi, lúng ta lúng túng hỏi: "Nó khó ăn đến vậy sao?"

Lạc Tử Khâm đổi thư thế ngồi, bắt chéo chân trên ghế cho thoải mái hơn, cười nhạt một cái như thể Tiểu Lộ vừa kể một câu chuyện cười nào đó.

Tiểu Lộ: ".... được rồi, em biết rồi!"

Tại sao mỗi khi cô có hứng thử lòng thì Lạc độc mồm luôn dùng 108 cách khác nhau để sỉ nhục cô vậy?

Có đôi khi cô hoài nghi, sở dĩ đôi mắt của Lạc Tử Khâm có thể diễn xuất sinh động như vậy là do có thời gian luyện tập thực tiễn trong cuộc sống thường ngày, dùng các cấp bậc cảm xúc nơi ánh mắt để biểu đạt sự châm biếm trào phúng của mình.

Lạc Tử Khâm bị Tiểu Lộ từ chối đề nghị 'xuống xe đi dạo' nên tâm trạng có chút không được tốt. Cô ngồi thẳng người dậy, quay đầu nhìn cửa kính phía sau xe. Cô muốn xem thử xem người hâm mộ trong lời kể của Tiểu Lộ, nửa đêm ra đường liếm láp ảnh quảng cáo của cô khi nào sẽ rời đi.

Kết quả là, trong nháy mắt, người đó đã khiến cho cô ngẩn người.

Người đó mặc chiếc váy liền thân màu trắng, vừa dài đến bắp đùi với đường viền thiết kế màu đen men theo vòng eo. Khi người đó hơi hơi nghiêng người đối diện với biển quảng cáo thẳng đứng, có thể nhìn thấy được dáng người lung linh tinh xảo lộ ra.

Vốn dĩ người đó đứng quay mặt về phía này, nhưng khi Lạc Tử Khâm nhìn qua, chỉ thấy người đó khẽ đung đưa cái bịch màu trắng trong tay rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

Trong đêm tối tĩnh lặng, người đó cười giống như một đứa ngốc.

Mặc dù cách một khoảng khá xa, tấm kính phía sau xe cũng không sáng và rõ ràng nhưng Lạc Tử Khâm vẫn nhận ra cô gái đó là ai.

Cho dù dưới ánh sáng mờ ảo của đêm khuya, mái tóc highlight màu lam không được rõ rệt cho lắm thì trong lòng Lạc ảnh hậu_người không thích những cái đầu sặc sỡ này nhất trong đời, vẫn luôn có một người là ngoại lệ.

Hồi tưởng lại đoạn video đã xem trên Weibo của ai kia, cô liền nheo mắt lại...

Trên thế giới này, người duy nhất có thể nhuộm màu xanh lam đẹp như vậy cũng chỉ có mỗi người đó thôi.

Tiểu Lộ thấy Lạc Tử Khâm chống một tay lên lưng ghế nhìn nghiêng về cửa số phía sau, cô tò mò muốn hỏi gì đó, nhưng vừa mới mở miệng thì Lạc Tử Khâm đã trở lại tư thế trước đó.

Lạc Tử Khâm thoải mái tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt lại, hàng mi vừa dài vừa mảnh đổ bóng mờ lên hốc mắt, cô hé môi nói với tài xế: "Về khách sạn."

Chiếc Mercedes Benz màu đen chậm rãi khởi hành làm cho Trình Du Du đang xách bịch đồ ăn bên vệ đường giật mình một cái.

Trước đó cô còn tưởng rằng không có ai trong xe, nhưng bây giờ nghĩ lại: bộ dạng ngốc nghếch trước biển quảng cáo vừa rồi của cô không bị nhìn thấy chứ?

Sau một hồi bối rối với gánh nặng thần tượng, Trình Du Du mới được trở về nhà. Vừa về đến nơi, cô đã thấy Chương Tán đang nhảy lên nhảy xuống trong phòng khách với chiếc điện thoại.

Trình Du Du nhướng đôi mày, nhìn Trình Cẩm đang ngồi trên sofa hỏi: "Chương Tán bị điên à?"

Trình Cẩm lắc đầu tỏ ý không biết, mà Chương Tán đang nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, nhìn thấy Trình Du Du trở về liền chạy tới. Hắn vừa gọi một tiếng 'lão đại' vừa hùng hùng hổ hổ lao qua.

Trình Du Du nhanh chóng đưa hai tay lên làm động tác dừng lại: "Xin lỗi, xin lỗi!!! Bổn cung cong."

Sự phấn khởi của Chương Tán đột nhiên ngừng lại, hắn đứng im nhìn Trình Du Du nửa ngày, cuối cùng cũng thu hồi ý định sắp lên sàn ban nãy rồi vẫy vẫy điện thoại của hắn: "Lạc Tử Khâm sắp đến! Chương trình ghi hình ngày mai sẽ có cô ấy."

Trình Du Du không kịp trở tay khi nghe lại cái tên này, đôi mắt cô hơi mở to vì ngạc nhiên: "...Cái gì?"

"Tử Khâm! Nữ thần của em! Cô ấy sẽ tham gia ghi hình kỳ này, vừa nãy cô ấy mới đăng lên Weibo."

Chương Tán cười ngây dại, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ ra mười nghìn tư thế để chào hỏi nữ thần, hắn hớn hở hỏi: "Du Du tỷ, bà chủ, buổi ghi hình ngày mai để em vào bếp được không?"

Trình Du Du có chút kinh hãi, sau một lúc lâu cô mới chậm rãi nói: "Hay là, ngày mai cậu tham gia hoạt động thay tôi đi, cậu thấy thế nào?"

Trình Cẩm ngồi trên ghế sofa chợt ngẩng đầu nhìn qua.

Chương Tán hoàn hồn sau cơn cuồng hỉ: "A...a...? Tại sao?"

Trình Du Du đưa tay lên che bụng của mình, bình tĩnh nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy đau thắt tim khi nghĩ đến việc nấu ăn."

Ngày hôm sau.

chính thức khởi quay, Trình Du Du tất nhiên không thể dùng lý do kỳ quái kia để ngừng kiếm tiền được, bởi vì Trình Cẩm lấy lý do muốn tăng lương để đẩy cô đến cửa hàng. Tối hôm qua Trình Du Du quá bận rộn, thậm chí còn không có thời gian để hồi tưởng về những chuyện cũ, cô phải bắt tay vào chuẩn bị các nguyên liệu và món ăn mà chương trình yêu cầu.

Bởi vì là chương trình ẩm thực của minh tinh nên món ăn và minh tinh là hai yếu tố không thể thiếu.

Bữa ăn tú sắc đi kèm với cao lương mỹ vị sẽ khiến cho người xem trước TV hoặc máy tính bị mê hoặc đến chảy nước bọt.

Đây cũng chính là điểm thành công nhất của chương trình.



Thỉnh thoảng, các khách mời sẽ lúng túng trong quá trình quay, sau đó phía hậu kỳ sẽ biên tập lại, thêm các phụ đề vui nhộn vào để rating của chương trình dưới sự hỗ trợ của người nổi tiếng và các khách mời nặng ký được đảm bảo.

Địa điểm ghi hình kỳ này của chọn là ở Phượng Thành.

Là một thành phố nổi tiếng với lịch sử lâu đời, văn hóa ẩm thức ở đây cũng có lịch sử lâu đời như vậy. Các khách mời của chương trình đã rất may mắn khi được đến thành phố này, bọn họ được dịp trải nghiệm những nét đặc trưng của ẩm thực kiểu cũ và ẩm thực kiểu mới ở quê hương.

Các món ăn cung đình cổ kính nhất, nhà thuê và cửa hàng của võng hồng thời thượng nhất đều ở trong cùng một phố ẩm thực.

*Võng hồng (网红): người nổi tiếng trên mạng, idol mạng.

Bên trái là kiến trúc cũ thời xa xưa với tường trắng ngói đen, bên phải là tòa nhà kiểu phương Tây xa hoa thấp tầng. Sự đối lập về thời đại tạo cho hai dãy kiến trúc có cảm giác như muốn đâm vào nhau, chống lại nhau. Sau khi thực khách bước vào, không chỉ mâu thuẫn trong việc lựa chọn món ăn mà ngay cả đôi mắt cũng không biết nên đặt vào đâu cho thỏa nguyện.

Trước khi bắt đầu quay, đại thần của chương trình tống nghệ Lý Thiên Vương đã sờ bụng của mình và ảnh đế bên cạnh cảm khái rằng có thể tối qua họ đã tăng thêm 10 cân.

Khách mời Lạc Tử Khâm, Tưởng Trấn Hiên và một ca sĩ nổi tiếng khác đều đã được sắp xếp vào một số cửa hàng có tiếng mà chương trình hợp tác. Có cửa hàng cổ với truyền thống hàng trăm năm, đôi khi còn có cửa hàng đồ nướng của các idol mạng nhân khí cao.

*Nhân khí (人气): độ phổ biến, độ nổi tiếng, được thể hiện qua lượng fan hâm mộ.

Hôm nay tiệm đồ nướng vừa hay đến ngày nghỉ cố định hàng tuần, mà vài cửa hàng cổ trăm năm cũng đều nằm trong hẻm sâu đó. Cân nhắc về khoảng thù lao hậu hĩnh của chương trình, các cửa hàng vô cùng cam tâm tình nguyện đóng cửa từ chối tiếp khách chỉ để chiêu đãi bọn họ.

Và giờ đây, người ngồi trong cửa hàng đồ nướng của idol mạng nổi tiếng có tên là "Nướng thôi!" là Lạc Tử Khâm.

Trước khi máy quay quay tới, trợ lý Tiểu Lộ đưa thực đơn cho Lạc Tử Khâm xem, đối diện với thực đơn đồ nướng quá nhiều calo làm cho Tiểu Lộ cứ liên tục cau mày. Cùng lúc đó, Tiểu Lộ phát hiện ra ánh mắt hừng hực của người phục vụ cao to cơ hồ muốn dính lên người Lạc Tử Khâm, trong lòng Tiểu Lộ không khỏi lẩm bẩm: "Ngoài việc được trang trí đẹp ra thì cửa hàng này sao có thể nổi tiếng được vậy?"

"Một ly nước mơ chua trước đi." Tiểu Lộ nói với Chương Tán đang đứng bên cạnh sau khi cô suy xét về việc sắp xếp trò chơi tiếp theo của Lạc Tử Khâm trong chương trình này.



nước mơ chua

Không đợi Chương Tán hớn ha hớn hở trả lời hay quay người đi lấy đồ uống, Lạc Tử Khâm đột nhiên mở miệng hỏi một câu khá kỳ quái: "Đồ nướng là do chủ tiệm đích thân nướng sao?"

Chương Tán ngẩn người một lúc mới đáp: "Đúng vậy! Hôm nay bà chủ của chúng tôi sẽ đích thân xuống bếp nấu."

Lạc Tử Khâm đưa tay lấy thực đơn từ trên tay Tiểu Lộ, nhẹ giọng nói: "Cá bạc nướng, não hoa nướng (não heo nướng), rau hẹ nướng, mực nướng,..."

*Ngân ngư (银鱼)= cá bạc, cá ngân.



cá bạc nướng



não hoa nướng



rau hẹ nướng

Thanh âm trong trẻo êm tai như tiếng suối chảy róc rách khiến cho Chương Tán ngơ ngẩn một hồi mới nhớ tới việc cầm bút lên viết lại. Kết quả là vừa viết được hai dòng thì Lạc ảnh hậu dừng lại, từ tốn nói: "Những cái tôi vừa đọc là không cần."

Chương Tán: "..."

"Toàn bộ những món còn lại, cho tôi mỗi món một phần." Lạc Tử Khâm nhanh chóng nói thêm.

Tiểu Lộ ở bên cạnh kinh ngạc đến há mồm.

Cây bút chì của Chương Tán rơi xuống đất phát ra một tiếng 'cách'.

Lạc ảnh hậu bình thản nâng mi mắt nhìn hắn.

Ba giây sau, Chương Tán ồ lên một tiếng tỏ ý đã hiểu, rồi xoay người lao vào nhà bếp.

Trong nhà bếp.

Trình Du Du chậm rãi chớp mắt hỏi: "...Cậu nói cái gì?"

Chương Tán đem từng lời vừa rồi của Lạc ảnh hậu thuật lại, lúc nói ra điều đó sự hoài nghi của hắn vẫn còn nguyên trên mặt. Lát sau, hắn mới nghi ngờ hỏi: "Bà chủ, Tử Khâm của chúng ta đang làm từ thiện à?"

Trình Du Du: "..."

Trình Du Du đưa tay lên xoa xoa thái dương, bất lực thở dài, biểu hiện cạn lời: "Cô ấy làm sao có thể ăn hết."

Chương Tán gật đầu lia lịa.

Trình Du Du nhìn về hướng cửa bếp chần chừ nửa ngày, vẫn là quyết định cởi tạp dề, bước ra ngoài.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Trình Du Du xuất hiện trong tầm mắt, Tiểu Lộ mới tìm ra đáp án cho nghi ngờ vừa rồi của mình.

Nguyên lai là cửa hàng do một bà chủ trẻ đẹp mở...

Ơ! Chờ đã! Chờ đã!

Người này trông có chút quen mắt thì phải?

Tiểu Lộ kéo kéo áo của Lạc Tử Khâm, nhỏ giọng nói: "Cô ấy hình như giống một streamer."

Lạc Tử Khâm thản nhiên 'ừm' một tiếng, nhìn xuống tờ thực đơn một mặt bằng giấy trong tay, cầm cây bút vừa bị đánh rơi ban nãy, tùy ý viết một dòng vào mặt trống phía sau.

Khi cô ngước mắt lên lần nữa, đã thấy Trình Du Du đang đi tới bên này, trong đôi mắt đen láy phủ đầy bóng dáng của người đó_ yểu điệu thục nữ, ôn nhu như cố.

Lạc Tử Khâm từ từ cong môi, không nhanh không chậm nói: "Chị thì thấy cô ấy giống như fan hâm mộ đã ngồi xổm trước biển quảng cáo của chị vào đêm qua."

Vừa mới đến gần, Trình Du Du đã vô cùng sững sốt khi nghe lời này. Cô thấy Lạc Tử Khâm nâng cằm, nở một nụ cười nhẹ với cô, đối phương nâng tay đưa thực đơn, phía sau có ký ba chữ: Lạc Tử Khâm.

Độ cong của khóe môi giống như gợn sóng trên mặt hồ mùa xuân bị làn sương mù chầm chậm thổi bay, Lạc Tử Khâm hỏi: "Phải không?"