Người Mang Hy Vọng Sống

Chương 21: Năng lực



Đến bây giờ Bùi Doãn Hy cô mới có thể cảm nhận được thứ âm nhạc thực thụ là như thế nào thì ra nó cũng tuyệt đó chứ. Có lẽ bản thân cô đã quá khắt khe gò bó chính mình rồi.

Để bản thân bị tổn thương từ những lời nói bâng cua của những người không đáng nghĩ lại mà bây giờ cảm thấy thật nực cười. Bản thân đúng là quá ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi tin vào những lời nói bịa đặt không căn cứ.

Thử nhìn lại xem bọn họ nói giọng hát của cô khó nghe chê trách đủ điều vậy đây là gì nếu như bọn họ nói đúng thì cái điểm số trước mắt là giả à giám khảo là người giấy sao? Nhận ra có thể là hơi muộn nhưng có lẽ đó là bài học đắt giá của cuộc đời. “Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong” “Sống không phải ai cũng nên tin lời” " Biết người mới biết ta"
Thi xong lượt mình Bùi Doãn Hy thở phào nhẹ nhõm mà bước ra khỏi phòng đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng có thể là do đã cạn kiệt thể lực. Cô ngồi dựa mình vào ghế chờ đầy mệt mỏi cổ họng có hơi khô rồi lúc này thật muốn có ngụm nước vào miệng

“Này bạn gì đó ơi em có muốn uống uống chút nước không”

Một cô gái từ đâu đi đến cất giọng bình thản mà ngồi xuống cạnh Bùi Doãn Hy tay còn đang cầm 1 chai nước lọc đưa cho cô rồi cười dịu dàng.

“Dạ cảm ơn ạ”

Bùi Doãn Hy giọng nói khàn khàn đưa tay nhận lấy trai nước mà mở nắp uống lúc này cổ họng đã khát khô, có người đưa nước chẳng khác gì một vị cứu tinh cả.

Uống một mạch hết cả chai nước mới xoa đi hết được cơn khát, quả thực ca hát tốn hơi quá mà. Lúc này Bùi Doãn Hy mới để ý tới mà quay lại. Trước mắt cô là một người con gái tuổi đã tầm 30 có mái tóc xoăn dài gợn sóng, làn da trắng nõn mịn màng, ngũ quan tinh sảo không tì viết kết hợp cùng chiếc váy dài hai dây màu xanh lục quả thực là một sự kết hợp vô cùng hoàn hảo.
" Chị là…"

Bùi Doãn Hy nhìn người con gái trước mặt đến mê mẩn vẻ đẹp này quả thực rất dễ thu hút được người khác.

"Tôi là Chu Hiểu em cũng có thể gọi tôi là chị Hiểu cũng được

“Vào đây cũng được khá lâu rồi cứ xem như là một bậc tiền bối lâu năm đi”

Liếc nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi này của cô Chu Hiểu chỉ cười nhẹ

“Có vẻ em mới thi xong nhỉ?”

“Dạ vâng đúng vậy ạ.”

Cô chút trầm mặc Chu Hiểu ngả người ra phía sau dựa lưng vào bức tường

“Thường thì tỉ lệ tuyển chọn người ở đây sẽ có phần khắt khe hơn những nơi khác mỗi năm sẽ có hàng nghìn người nhưng số người trụ lại đếm trên đầu ngón tay.”

“Thực ra mà nói thì tỉ lệ chọn người thấp như vậy của công ty là cũng có nguyên nhân cả đấy. Ở đây thứ họ coi trọng là hai chữ “Năng lực” chứ không phải là vẻ ngoài phù phiếm chỉ được cái mác phơi bày ra trước mặt bàn dân thiên hạ. Nếu mà tuyển chọn như vậy chẳng khác gì là đang vùi dập những người có tài năng thực thụ cả”
"Nơi đây không giới hạn số người chúng tuyển hàng năm sẽ có hàng nghìn người đổ xô về đây để thử sức chỉ tiếc rằng thực lực bọn họ là không đủ để vượt qua đợt khảo hạch "

“Lôi kéo quan hệ cũng đủ kiểu chỉ tiếc rằng bọn họ đã chọn sai địa điểm, sai nơi, chỗ này chỉ chấp nhận những người có năng lực thật sự.”

"Nếu người đã không có năng lực nhân phẩm tốt thì nhận vào có ích gì? Ở cái giới này cũng chẳng thiếu mấy người đạo đức giả thêm hay bớt đi một người thì cũng chẳng sao, chỉ là cái cấp thiết cần có là năng lực nhân phẩm thực thụ không quan tâm bất cứ ai hoàn cảnh gia thế hiển hách ra sao chỉ cần họ muốn là đều có thể thử sức còn việc có đậu lại hay không là tùy thuộc vào duyên phận "

Chu Hiểu hơi nghiêng đầu nhìn Bùi Doãn Hy “Có lẽ chị nói đạo lí hơi nhiều nhỉ chỉ là đó là những lời thật tâm mà chị chân thân muốn nói ra mà thôi, em có thể không muốn nghe cũng được chị không ép, cứ coi như nãy chị nói bâng cua đi là được”

Sợ bị Chu Hiểu nghĩ mình là người không tốt Bùi Doãn Hy chỉ lắc đầu phủ nhận, thực ra thì những lời Chu Hiểu nói cũng không hề sai cô cũng biết chỉ là thật sự có nơi như vậy sao? Cái nơi mà tất cả mọi thứ đều sảy ra phô bày ngoài ánh sáng.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?”

Giọng nói của Chu Hiểu được cất lên dường như là có kinh kinh nghiệm từng trải liếc mắt cái đã nhìn ra tâm tư nhỏ trong lòng Bùi Doãn Hy.

"Thực ra đây chị cũng không phải nói hết mọi người mà chỉ là một số người nói chung mà thôi. Chị thấy em là người rất có tương lai triển vọng rất mong một ngày chúng ta sẽ cùng được hợp tác "

Liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng đeo trên tay Chu Hiểu có chút thở dài

“Ây thời gian trôi qua nhanh vậy, chị cũng nên đi rồi”

Chu Hiểu nhàn nhã đứng dậy trước khi cất bước còn không quên ngoảnh lại nhìn Bùi Doãn Hy.

“Nếu đã đến với thế giới này vậy thì thăng trầm là có đủ, buồn vui đau khổ sẽ không bao giờ thiếu vượt qua nó rồi em sẽ hiểu chẳng có gì là không thể vượt qua”