Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 92: Cô gái của sự hủy diệt




Trong bóng tối vô tận, Thu Thủy ngó nghiêng xung quanh không thấy bất kì ai, thật ra đến cả các đầu ngón tay giơ lên cô nàng cũng chẳng thể nhìn thấy được nói chi đến việc có thể nhìn thấy ai khác.

Giậm chân tại chỗ Thu Thủy không dám đi lung tung, cô không biết bản thân hiện đang ở đâu, không biết tại sao cô lại đến nơi đây, cô chỉ biết cô và cha nuôi của mình cãi nhau, cô giận dỗi ở lì trong phòng không ra sau đó cô đã đến chốn này.

Là mơ hay thực Thu Thủy không rõ nữa, có điều một cảm giác mãnh liệt trong cô đang mách bảo cô rằng đây là thực tại, đây là nơi cô cần đến, thứ gì đó cô cần phải biết đang ở trong đây.

Thu Thủy đứng yên ở đó, không biết qua bao lâu bỗng một điểm sáng nhỏ le lói hiện lên trong màn đêm tăm tối, sau một lúc một con đường ánh sáng hiện lên, một đầu nối thẳng tới chỗ cô như muốn bảo cô đi theo nó.

Cô nàng lòng mang do dự, lý trí mách bảo không nên đi, chuyện bất thường tất có nguy hiểm, nhưng linh tính lại hối thúc cô tiến lên phía trước, có thứ gì đó đang kêu gọi cô ở đầu bên kia.

Thu Thủy không biết nên chọn lý trí hay làm theo linh tính, không biết nên đi hay không, qua một hồi đấu tranh tâm lý Thu Thủy cắn răng quyết ý lựa chọn bước đi trên con đường ánh sáng kia, lý trí của cô đã không đủ mạnh mẽ để chiến thắng sự tò mò.

Đi mãi, đi mãi, không biết là đi qua bao lâu cuối cùng Thu Thủy cũng tới được điểm cuối của đường sáng, ở đó có một cánh cổng hình tròn, đi lại gần cô nàng khẽ chạm tay vào cánh cổng thì nó lập tức chậm rãi mở ra để lộ cảnh vật phía sau là một thành phố hoang tàn, đâu đâu cũng là tường gạch đổ nát, người chết la liệt, cái chết của họ trông rất kinh dị.

Khi này Thu Thủy lại do dự, cô thấy bên kia nguy hiểm như vậy không nên đi qua sẽ tốt hơn, bất quá đâu đó trong cô lại muốn tiếp tục, cô thầm nghĩ không đi thì không phải sẽ uổng công sức cày bộ từ nãy đến giờ hay sao?

Do dự một lúc Thu Thủy thử vươn tay xem bên kia như thế nào, nguy hiểm quá mức cô sẽ dừng lại, tiếc thay trước mặt vốn không có gì thế nhưng cô lại không thể nào thò tay qua bên kia được, ở đây như có một tấm màn trong suốt ngăn chặn cô xâm nhập.

Thu Thủy thấy thế càng thêm mạnh dạn húc vào tấm màn trong suốt xem có phá được không, húc được mấy cái vai cô ê ẩm mà tầm màn vẫn còn đó, chẳng có vẻ gì là bị tổn hại.

Tấm màn vô hình quá cứng rắn Thu Thủy biết bản thân vô vọng qua được bên kia nên chỉ đành đứng tại chỗ hô hào: “Có ai không? Ai đã gọi tôi đến đây?”

Khi đến nơi đây cô cảm giác như có người đang gọi mình, cảm giác đó rất mãnh liệt, cô có thể khẳng định không phải vô duyên vô cớ cô ở trong cái không gian này, cả con đường ánh sáng, còn cánh cổng trước mặt, tất cả chắc chắn là do người làm ra, có người nào đó đã đưa cô tới.

Thu Thủy hô hào lại chẳng có ai đáp lời, khi cô định hét lên tiếp thì cảnh vật ở sau lớp màn trong suốt kia bắt đầu thay đổi, trên mặt đất xuất hiện xe bọc thép, xe tăng, quân đội xếp hàng dài, trên không có máy bay trực thăng, máy bay tiêm kích bay lượn qua lại, mà tất cả chúng đều hướng về một cô gái đang đứng ở trên một tòa cao ốc đổ nát.

Cô gái mặc một chiếc áo vest đen đã rách tả tơi, cà vạt sọc đỏ mất đi một nửa, trên mặt có một vết bỏng thật lớn trông rất dữ tợn, cô gái đứng đó thờ ơ ngước nhìn những người lính đang muốn tấn công mình, khi Thu Thủy nhìn kỹ thì thấy đây không phải là thờ ơ mà là đang khinh thường, cô gái khinh thường tất cả lực lượng đang vây công mình.

Khi Thu Thủy còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì cuộc chiến đã bắt đầu, súng đạn khai hỏa, tăng pháo liên tục bắn ra, máy bay thả bom, bắn tên lửa, tất cả công kích đều hướng về cô gái, họ tấn công mạnh bạo, quyết liệt như tất cả đòn công kích đó không đáng tiền vậy, mà chúng cũng thật là không đáng tiền, chỉ thấy đạn bắn tới lại đột nhiên dừng lại rồi rơi xuống, pháo, tên lửa không rõ nguyên nhân quay đầu tấn công ngược về nơi nó bay ra.

Cô gái đứng đó còn nguyên vẹn không chút trầy xước, nhưng những người tấn công cô gái thì thảm rồi, khói lửa nghiêng ngút chẳng mấy ai còn sống, người còn sống thì rõ bị làm sao phần đầu lại tự nhiên phát nổ, máu bắn tung tóe khắp nơi như một màn trình diễn pháo bông bằng máu, thấy cảnh này Thu Thủy không tự chủ được muốn nôn tháo, tiếc thay bụng cô giờ đã không còn có gì để mà nôn ra được ngoài một chút nước bột chua lè.

Thu Thủy phải mất hồi lâu mới có thể bình ổn lại tâm tình để xem tiếp, ở bên kia hình ảnh vẫn xoay chuyển quanh cô gái, cô gái đi đến đâu ở đó sẽ có tràng cảnh máu me giết chóc, không chỉ có quân đội, dân thường cũng không ngoại lệ, đến cả trẻ con cũng không tha, cô gái như sát thần đang đắm chìm trong khoái lạc của sự giết chóc.

Sau đó một nhóm người khác đến vây bắt cô gái ấy, những người này không giống quân đội bình thường, thiết bị trong tay họ tân tiến đến vượt bậc, từng loại máy móc cô không rõ tác dụng nhưng sức phá hoại cực kì khủng khiếp được đem ra sử dụng, bất quá tất cả chúng trước mặt cô gái lại giống như đồ chơi nhỏ của trẻ con, cô gái thích thú nghịch ngợm một chút đến khi mất hứng thì tất cả đều bị vò thành một đống sắt vụn ném qua một bên, tất nhiên số phận của những người lính đặc biệt này đều không khá khẩm hơn so với đống vũ khí đó là mấy, tất cả đều chết rất thảm, không theo cánh này thì cũng theo cách khác bị cô gái giết.

Cô gái đi mãi, sau đó một chùm sáng chói lóa từ trên trời bắn thẳng xuống ngay vị trí cô gái đang đi, khi chùm ánh sáng gần bắn trúng cô gái thì lại không hiểu lý do bẻ hướng bắn vào nơi xa, một làn xung kích mạnh mẽ ở nơi đó lan tỏa, cả vùng đất rộng lớn ít nhất phải trải dài đến ngàn cây số bay màu trong phút chốc, thế nhưng cô gái vẫn còn sống, vẫn không hề hấn gì tiếp tục tiến bước.

Sau chùm sáng là một nhóm lính được cử đến, nhóm lính này rất đặc biệt mỗi người trong số họ đều có năng lực phi phàm, có người có thể tạo ra lửa, có người có thể tạo băng, có người cầm kiếm chém một nhát là cả tòa nhà liền đứt làm đôi, có người hét lên một tiếng toàn bộ mọi vật xung quanh đều bay màu trở về với cát bụi, có người cầm tấm bùa quơ qua quơ lại là địa chấn dữ dội sinh ra.

Tất cả bọn họ trông thì mạnh mẽ mà đứng trước mặt cô gái lại không trụ nổi đến một giây đã bị giết, có người mới ra chưa kịp làm gì, cô còn chưa biết đối phương có năng lực gì nữa thì đã nổ bay đầu chết không thể chết hơn, qua một tiếng đồng hồ cô gái tiếp bước còn nhóm lính bị toàn diệt.

Cô gái cứ đi như thế không ai ngăn nổi bước tiến của cô ấy, đến khi cô gái gặp một người chặn đường thì bước chân mới chịu dừng, mà người chặn đường này Thu Thủy rất quen, bởi vì đó chính là cô, đúng hơn đối phương sở hữu khuôn mặt của cô nhưng nó già dặn, chính chắn hơn rất nhiều.

Bên trong cánh cổng, Thu Thủy kia nhìn vào cô gái hét lớn, hỏi: “Em hãy dừng lại đi, em muốn giết đến khi nào nữa?”

“Đây không phải chuyện của chị, bọn họ đều đáng chết, tất cả phải chết, em phải giết chết tất cả bọn họ.” Cô gái kích động hét lên.

Thu Thủy thất vọng, lớn giọng nói: “Người đã chết rồi, em có giết được hết tất cả mọi người thì anh ta cũng không thể sống lại được đâu.”

“Không, không phải, tất cả đều đáng chết, tất cả phải chết” Cô gái càng thêm phần điên dại ôm đầu gào thét.

Thu Thủy thấy vậy muốn tiến lại gần, nhưng chưa đi được mấy bước cổ Thu Thủy như bị thứ gì đó siết chặt, cả người bị nhấc bổng lên không trung, còn cô gái bên này đã từ trong cơn điên dại dần bình tĩnh, khuôn mặt dần đơ, tay giơ lên các ngón tay co lại theo đó sắc mặt Thu Thủy càng trắng, việc thở càng trở nên khó khăn.

Khi Thu Thủy gần tắt thở thì ánh mắt kia của cô gái chợt lóe lên thần sắc phức tạp, quơ tay sang một bên cô gái ném Thu Thủy xuống rồi tiếp tục rảo bước chân đi tiếp.

Cứ ngỡ Thu Thủy thoát khỏi cái chết, thế nhưng thật không may trong đống hoang tàn một cây sắt lồi ra ở nơi Thu Thủy ngã vào đã trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực cô ấy, máu chảy lênh láng ướt đẫm áo quần, miệng Thu Thủy ọc máu cố thốt lên: “Reset!”

Sau đó hình ảnh trở thành một màu đen, cánh cổng cũng chậm rãi đóng, ánh sáng ở nơi đây bắt đầu yếu dần rồi tắt hẳn.

Thu Thủy đứng trong trong bóng tối khóe miệng giật giật, cô không tin vào những gì mình nhìn thấy, cô không tin bản thân lại có một cái chết lãng xẹt như thế.