Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 58: Trần Phán xuất thủ.




“Đây là do tôi làm ra sao?” Thu Thủy một tay che miệng một mặt không tin tưởng cảnh trước mắt mà hỏi.

Trần Phán trầm mặc không trả lời, hắn không hiện tại không biết nên nói thế nào mới phải.

Khi này ánh mắt Trần Phán lướt qua mấy người bên trong quán, có người đang chụp hình, có người đang run rẩy gọi điện báo cảnh sát.

Biết tình hình bây giờ không tốt, Trần Phán theo lấy kinh nghiệm nhiều năm hành xử, ứng phó biến cố đã nhanh tay kéo Thu Thủy chạy ra khỏi quán, sau đó hắn một mạch kéo người chạy nhanh, quanh co đến mấy ngõ đường lúc này hắn mới dám dừng lại rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho vài người quen biết.

Gọi qua mấy cuộc điện thoại Trần Phán mới dần yên tâm mà thả tay Thu Thủy ra rồi dùng lấy giọng điệu nghi ngờ hỏi: “Cô bị bệnh này lâu chưa?”

“Từ nhỏ đã vậy rồi, chỉ cần người khác giới chạm vào_” Thu Thủy cúi đầu áy náy trả lời.

“Chỉ cần người khác giới?”

Trần Phán nghi hoặc muốn hỏi rõ, hắn đây đã chạm vào cô ấy không ít lần đâu sao lại không có bị biến đổi, nay lại nói là chỉ cần người khác giới, thế hắn là người cùng giới hay sao?

“Cái đó_” Thu Thủy hiểu ý Trần Phán nên muốn lên tiếng giải thích nhưng rồi lại thôi.

Bản thân cô cũng không hiểu được thì phải giải thích làm sao đây, chỉ cần người khác giới chạm vào người của thì cô sẽ bị mất kiểm soát mà trở nên vô cùng bạo lực, có điều riêng với người trước mặt thì lại không như thế.

Khi biết được chuyện này cô đã hoang mang không biết phải làm sao, cô đã từng nghĩ đối phương là chân mệnh thiên tử giành riêng cho bản thân nữa cơ, nhưng gu của cô không phải là dạng người như Trần Phán, điều đó đã làm cho cô phải suy nghĩ rất là nhiều.

Trần Phán ngẫm nghĩ, mất một lúc lâu sau hắn mới nghiêm túc lên tiếng hỏi: “ Nếu là người chết chạm vào người cô thì sao?”

“Người chết, ý anh là gì?” Thu Thủy không hiểu.

“Không có gì đâu!”

Trần Phán ập ợ nói cho qua chuyện, sau đó hắn nhếch môi cười lên một cách đầy bí hiểm rồi lên tiếng trấn an: “Là do tôi nhờ cô nên mới có chuyện như bây giờ, cô không cần lo lắng làm gì phần còn lại tôi sẽ giải quyết, cô cứ yên tâm.”

“Như vậy được không, vấn đề có chút lớn cả một cái quán đã thành ra thế kia thì_”

“Không có vấn đề gì đâu chỉ là một cái quán thôi!” Không chờ cho Thu Thủy nói hết câu Trần Phán đã tự tin lên tiếng, hắn có quan hệ rộng, một chút vấn đề như thế này không là vấn đề gì cả đới với hắn.

Ngay tại khi Trần Phán vừa tự tin nói xong
thì điện thoại trong túi quần hắn bắt đầu rung lên, lấy điện thoại ra mở tin nhắn lên xem Trần Phán trong lấy giây lát liền xạm mặt, miệng hắn co giật mấy cái rồi nhìn về Thu Thủy mà mệt mỏi lên tiếng đề nghị: “Tôi trước đưa cô về nhà!”

“Nhưng xe để ở quán kia rồi.”

Thu Thủy nhắc tới Trần Phán mới nhớ ra, hắn là đi ké xe Thu Thủy đến đây, lúc nãy do vội quá hắn theo lấy thối quen chạy bộ nên giờ thì không có xe đi về nhà rồi.

“Để tôi gọi taxi.”

“Vậy cái xe của tôi ở kia thì sao?”

“Không cần lo lắng, cảnh sát sẽ đưa về tới tận nhà cô thôi.”

Sau khi đưa Thu Thủy về đến tận nhà, Trần Phán vừa rời khỏi khu chung cư cũ nát vừa gọi điện thoại xác minh lại tin nhắn hắn đã nhận được lúc nãy.

Xác nhận xong, tin tức hắn nhận được không có vấn đề gì, người đàn ông ở trong quán nước tên Hoành Lĩnh kia chính là con trai út, cũng là con đứa con trai duy nhất của ông chủ tập đoàn Hoàng Kim, Minh Dự.

Minh Dự khi xưa là một tay giang hồ khét tiếng, sau khi về già thì hoàn lương nhưng tiếng nói của ông ta ở trong xã đoàn hiện tại vẫn có không ít sự ảnh hưởng, người mang ơn ông ta lúc trước không ít, đàn em thì lại càng nhiều.

Còn đứa con trai út Minh Hoàng Lĩnh thì chẳng đáng để mà nói đến, dựa theo hơi cha suốt ngày làm bậy đến nay đã có không ít lần được mời lên đồn uống trà nhưng không lần nào thật sự có thể đưa gã vào trong nhà đá được.

Không phải cảnh sát không muốn đưa gã đi mà nguyên nhân họ bất lực như thế là vì đối phương có tiền, có chỗ dựa, phạm tội không lớn và một đống nguyên nhân khác ở phía sau, cuối cùng chốt gọn lại một câu nguyên nhân là do Minh Hoàng Lĩnh có một người cha rất biết thương con.

Trần Phán biết được thông tin của hai cha con này thì uể oải vô cùng, hắn không muốn dính líu tới nhiều phiền phức nhưng phiền phức lại cứ thích tìm tới hắn, đưa mặt nhìn qua Trần Phán liếc nhìn Khả Như và con ma nữ bên cạnh mà càng cảm thấy trong người vô lực.

“Thật là phiền phức!” Trần Phán gảy gảy đầu nhấc điện thoại lên: “Giải quyết từng việc một thôi.”

Trong bóng tối u ám, một đoàn người tầm hơn hai mươi người tay cầm gậy gộc, mã tấu tiến về khu chung cư cũ nát, hai mười người này ai nấy khí thế mười phần, khuôn mặt hăng hái muốn tiến lên tầng trên khu chung cư, chỉ là khi này ở ngay tại cầu thang có một người đang đứng chặn đường không cho họ đi lên.

Một bộ vest đen tuyền cùng một cái cà vạt ẩn ẩn màu đỏ thẩm, khuôn mặt ẩn hiện trong màn đêm như muốn hòa vào làm một với bóng tối, người cản đường ngữ khí mười phần âm u nói: “Không phận sự miễn vào!”

“Chúng tao có phận sự đó, không muốn chết thì_”

Một người trong nhóm tiến lên muốn đuổi người nhưng nói chưa hết được câu thì anh ta liền cứng họng không nói được gì nữa.

“Không phận sự miễn vào!” Người cản đường vẫn dùng lấy ngữ khí âm trầm như cũ mà nói.

“Mày đã làm cái gì với hắn?” Một người khác thấy đồng bạn ôm cổ họng cứng đơ không thể nói năng được gì thì tiến lên muốn dùng vũ lực, tiếc thay đi lên được mấy bước khi tiến tới gần nhìn thấy được màu mắt xanh lam của kẻ ngán đường kia thì gã hốt hoảng lùi về, cả người run lên như đã chứng kiến được thứ gì đó rất đáng sợ.

“Mẹ kiếp, lên hết cho tao!” Thấy hai người lên ai cũng không làm gì được kẻ ngán đường trước mặt thì nhóm người bắt đầu có chút hoảng, khi này người cầm đầu trong nhóm hô hào, hét to nâng sĩ khí mọi người lên cao.

Mọi người hưởng ứng bắt đầu lấy lại được huyết tính hùng hổ giơ cao vũ khí trên tay sau đó xông tới.

Trần Phán đứng trong bóng tối nhìn mấy người đang lao tới mà nhếch môi cười lạnh, ánh mắt rực màu lam sắc hắn chậm chạp nâng tay phải lên cao, trong lấy giây lát mọi thứ nơi đây đều trở nên yên tĩnh lại, những tên giang hồ đang hùng hổ tiến tới kia đều đứng yên bất động như một pho tượng sáp.

Không chỉ có vậy, khu chung cư vốn có chút cũ kĩ trước mặt đám giang hồ bắt đầu dần thay đổi, nó bắt đầu tan chảy, vữa vụn bốc lên mùi hôi thối như một miếng thịt bị thịt bị mục rữa, trên đó cả tòa chung đâu đâu cũng thấy những con giòi đang nhúc nhích, ngọ nguậy.

Ở phía nơi xa cây cối cũng không chịu kém cạnh mà dần bắt đầu chuyển biến, lá cây héo úa rơi xuống một cách nhanh chóng, đèn đường chớp tắt đỏ rực màu máu, xung quanh không khí trở nên lạnh giá theo đó từng màu trắng xõa không rõ hình dạng từ trong hư vô dần hiện lên rõ bóng dáng.

Những màu trắng hiện lên rõ ràng, những hình bóng con người cụt tay, cụt chân hoặc cụt cả tứ chi, có người đầy đủ tứ chi nhưng trên đầu chỉ có lấy một nửa, một nửa bên đầu còn thiếu kia máu me chảy ra liên tục dần hiện rõ.

“Tay của ta đâu rồi?”

“Cái chân của ta”.

“Nhìn kìa ở đó có một đôi chân thật lành lặng.”

“Cái đầu kia thật là thích.”

Những cái bóng hiện lên còn chút ngu ngơ lơ lửng di chuyển vô định nhưng khi thấy đám người giang hồ đứng ở ngay ở chỗ cầu thang thì trở nên hào hứng bay nhanh tới, trông họ bây giờ có chút điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống đám người ở đó.