Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 55: Khả Như Có Bạn Trai




Chuyện này đối với Trần Phán là không tốt chút nào, hai giới khác biệt không thể dung hòa được ở cạnh bên nhau nhiều kiểu gì rồi cũng sinh chuyện, không nói đâu xa xôi nếu Đỗ Nhật Duy tiếp tục tiếp xúc với con thực thể kia thì sớm muộn gì cũng lên bàn thờ ngắm gà thỏa thân, không phải ai cũng giống như hắn có thể chịu được sự lây nhiễm của các thực thể đâu.

Nghĩ đến đây Trần Phán đưa mắt qua nhìn thấy Khả Như một mặt đang rầu rỉ ở một bên, thấy vậy Trần Phán nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Sao thế, có chuyện gì không vui?"

Sau vụ vu oan giá họa kia hắn đã thực hiện lời hứa sắm cho Khả Như một cái điện thoại xịn sò, từ đó ngày nào cô nàng cũng cười hí hửng nhưng hôm nay có chút khác lạ, Khả Như trang thái hiện tại không được tốt cho lắm, nhìn việc cô nàng không bắt được thực thể áo trắng kia là đủ hiểu.

Chuyện đuổi bắt thì là chuyên môn của Khả Như hay làm, cô nàng thường ngày rất được việc, rất ít khi để cho đối tượng thoát được mà nay co ma nữ váy trắng kia thực lực không mạnh tốc độ hẳn không quá nhanh đi, theo lấy lẽ thường Khả Như không thể thất thủ mới đúng.

Đối với vấn đề Khả Như thất thủ hắn không mấy quan tâm, dù gì thực thể kia là màu cam, ở cái dạng này không thể gấp được phải dùng thời gian để từ từ giải quyết nhưng đối với trạng thái của Khả Như thì khác, nếu cô nàng cứ thế thất thần trạng thái làm việc không ổn định về nhất định sẽ xảy ra chuyện nên hắn phải ưu tiên lo trước.

"Không có, Khả Như không có chuyện gì cả!" Khả Như lắc đầu vội trả lời.

" Khả Như ngươi học được cách nói dối ở đâu vậy, hay là ngươi không tin tưởng ta?" Trầm Phán cau mày hỏi.

"Không có, Khả Như không có."

"Đã không tin tưởng nhau thì không cần hợp tác gì nữa hết, ngươi về thu dọn đồ đạc rồi rời đi đi!"

"Chủ nhân, ngươi đừng làm thế mà, Khả Như nói_ Nói_" Khả Như ấp úng một hồi rồi lấy hết can đảm lại nói: " Thật ra, Khả Như có quen được một người qua mạng, chủ nhật tuần này người ta có hẹn mặt với Khả Như, nên_" Nói đến đây Khả Như thẹn thùng che mặt không dám nói tiếp.

Trần Phán nghe xong Khả Như giải thích thì sắc mặt lại càng tối, hắn mới vừa than trách việc hai giới không nên phát sinh ra cái gì tình cảm, nhất là trai gái nam nữ là tuyệt đối không, nay hắn lại nghe cô nàng phụ trợ bên mình lại muốn đi hẹn hò, tâm lý của hắn có chút không theo kịp nên có chút đơ không biết nói gì vào lúc này.

Mất một lúc sau, khi Trần Phán hồi thần lại hắn mới dùng lấy ánh mắt sắc bén lại ẩn ẩn tò mò hỏi: " Quen qua mạng sao?"

Khả Như đỏ mặt gục đầu lia lịa, thấy thế Trần Phán chỉ có thể biết thở dài hỏi tiếp: "Người ta có biết hiện trạng của ngươi hay không?"

Khả Như nghe thấy câu hỏi này thì mặt mày trở nên ủ rủ bay tới bắt lấy cánh tay của Trần Phán: "Chủ nhân, có cách gì_"

"Không!"

Trần Phán không đợi cho Khả Như nói hết câu đã lên tiếng chen ngang, hắn nhìn là biết Khả Như này là không có nói cho đối phương biết về hiện trạng của bản thân mà dù có đi nữa thì ai sẽ tin được cơ chứ, ai lại có thể tin được người chơi chung với mình bấy lâu nay lại không phải là người được.

"Chủ nhân, người nói Khả Như có nên đi hay không? Không đi người ta cạch mặt Khả Như mất." Khả Như nũng nịu kéo kéo lấy tay áo của Trần Phán để xin ý kiến.

"Ngươi đi được sao, đi bằng niềm tin hay gì?"

Trần Phán mệt mỏi nói, đi bằng niềm tin thì được đó nhưng đi xong đối phương kiểu gì cũng cạch mặt thôi.

"Chủ nhân người có cách nào hay không?" Khả Như tỏ vẻ tội nghiệp bắt đầu màn xin xỏ của mình.

"Không có!"

"Chủ nhân_"

"Làm xong vụ này rồi ta sẽ nghĩ cách."

Trần Phán gảy đầu bất lực nói, hắn mà biết chuyện thành ra như thế thì hắn đã sớm cấm túc Khả Như không cho cô nàng chơi game rồi.

Sau đó Trần Phán không lựa chọn về nhà mà túc trực canh chừng quanh căn hộ của Đỗ Nhật Duy, hắn đang chờ đến khi con ma nữ kia quay về, chờ thời cơ thích hợp để có thể hành động.

Qua một ngày thời gian con ma nữ kia cuối cũng quay lại căn hộ nhưng Trần Phán không hành động ngay mà tiếp tục chờ, chờ đến khi con ma nữ này bớt đi đề phòng, chờ lấy được thêm một ngày đến khi Đỗ Nhật Duy đi làm, lúc này Trần Phán thấy thời cơ đã tới nên quyết định sẽ ra tay.

Trước tiên Trần Phán cổ vũ tinh thần đề cao chiến ý của Khả Như để cô nàng lấy lại phong thái tốt nhất, sau đó hắn dặn dò cô nàng ở lại canh chừng nếu thấy ma nữ váy trắng chạy ra thì đuổi theo bắt lại.

Làm xong chuẩn bị ở bên ngoài Trần Phán để Khả Như ở lại còn bản thân thì mặc lên mình một bộ áo khoác cùng với một cái khẩu trang màu đen cực chất che đi gương mặt đồng thời che dấu đi khí thế, tiếp đến hắn rụt rè tiến bước tiếp cận đến căn hộ kia.

Đến gần cửa chính Trần Phán nhanh tay lấy đồ nghề mở cửa, trong giây lát cánh cửa mở toang Trần Phán dễ dàng đi vào bên trong.

Tiến vào trong Trần Phán thành thạo nhún nhẹ chân đi dạo quanh một vòng thấy đồ gì có giá trị Trần Phán liền nhét hết vào túi, tiếc thay đồ có giá trị ở trong nhà này không có nhiều chỉ toàn là mấy món vô bổ.

"Thật là nghèo mà!" Trần Phán thất vọng cảm thán lấy một câu.

Sau khi thấy bản thân đã diễn đủ Trần Phán khi này bắt đầu vào công chuyện chính, hắn ngồi lên giường rồi lấy điện thoại ra bắt đầu mở phim lên xem.

Xem được một lúc điện thoại của Trần Phán bắt đầu nảy sinh ra vấn đề, thấy vậy sau lớp khẩu trang Trần Phán liền nở lên một nụ cười lạnh.

Trong điện thoại hắn bây giờ hiện lên một ngôi nhà trong rừng sâu, sau đó không lâu lại hiện lên một con ma nữ váy trắng bắt đầu bò ra bên ngoài.

Để làm cho giống thật Trần Phán đã tỏ ra vẻ sợ hãi ném cái điện thoại đi rồi co người run rẩy núp ở một góc tường.

Không mất bao lâu sau ma nữ váy trắng bò ra khỏi điện thoại bò trườn tới chỗ hắn, Trần Phán khi thấy khoảng cách của bản thân và đối phương đã đủ gần khi này hắn mới dám hít lấy một hơi sau đó bỏ đi gương mặt sợ hãi rồi dùng lấy giọng điệu lạnh nhạt lên tiếng hỏi: "Uốn éo như vậy không thấy mệt sao?"

Cô gái váy trắng đang bò tới muốn hù dạo kẻ trộm một phen nhưng khi thấy thái độ biến chuyển đột ngột của kẻ trộm trước mặt cô liền biết chuyện chẳng lành nên cấp tốc quay người một mạch bỏ chạy.

Trần Phán nhìn người ta chạy đi mất cũng không có ý đuổi theo, hắn trước tháo khẩu trang cùng áo khoác ra sau đó ngồi xuống chờ đợi.

Cũng không lâu lắm Khả Như kéo theo con ma nữ kia vào bên trong, khi thấy Trần Phán ngồi ở đó thì hì hì khoe công: "Chủ nhân, lần này không để xổng nữa."

"Làm tốt lắm!" Trần Phán khen ngợi Khả Như một câu rồi nhìn qua con ma nữ kia mà nêu đề nghị: "Ngồi xuống rồi chúng ta từ từ thảo luận mấy cái vấn đề chính đi!"

Không lâu sau Trần Phán bước ra khỏi căn hộ, hắn thành thạo nhẹ nhàng khóa cửa lại sau đó lâu đi dấu vân tay rồi trở về nhà.

Đi vào nhà Trần Phán mặt mày chán nản ngồi xuống ghế mà thở dài mường mượt, tiếp đó hắn nhìn về Khả Như và con ma nữ kia vui đùa trò chuyện như hai người bạn thân lâu năm gặp lại thì trong lòng lại càng ưu phiền.

Thông qua cuộc trò chuyện ngắn vừa rồi Trần Phán đã nắm được sơ bộ hoàn cảnh của con ma nữ này, nói một cách ngắn gọn dễ hiểu thì đây là một vụ mất trí nhớ.

Giống y như Khả Như ma nữ váy trắng này từ đầu đến cuối chẳng nhớ được gì cả, chẳng nhớ được bản thân là ai, mọi hành động của cô ta chỉ là làm theo bản năng.

Qua cuộc trò chuyện Trần Phán chính là bất lực, cuối cùng chỉ có nước mang người về nhà trú tạm rồi từ từ nghĩ cách sau, chứ để con này ở lại căn hộ kia thì không quá mấy ngày Đỗ Nhật Duy lại bị hút khô sinh khí mà chết khi đó mọi chuyện lại càng thêm phức tạp hơn.