Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 112: Thợ săn.




Sau cuộc chiến Trần Phán thong dong quay trở về nhà, đi vào tầng hầm, nhìn Khả Như còn đang suy yếu nét mặt Trần Phán khó coi vô cùng, đối với hắn tiêu diệt Khả Như là điều cần thiết nhưng không rõ rốt cuộc là vì cái gì lại không thể xuống tay. Đó là tại sao? Thứ gì ảnh hưởng tới hắn? Trần Phán đến tận bây giờ cũng không rõ.

Đứng ở đó hồi lâu Trần Phán đột nhiên vỗ tay hai cái lên tiếng hỏi: “Abel, Chi hiện tại đang ở đâu?”

Màn hình bên trong hiện lên, hình ảnh đó là Chi đang ăn tối trong một gia đình xa lạ, tuy nhiên cũng đối với hắn gia đình này không tính xa lạ cho là mấy, đây là gia đình của Minh Á, hiệu trưởng trường Nhất Long, cho dù ở nhà ông ta không có giám sát chặt chẽ tuyệt đối tuy nhiên trong ngoài tầng lớp thủ hạ bảo vệ hắn đã chuẩn bị từ trước, trên dưới chục người không thể thiếu.

Nhìn Chi trong màn hình, thấy nét mặt lo âu lại cố gượng cười kia làm Trần Phán thật đau lòng, nhưng hiện tại lại không có cách nào khác, không thể đón Chi về ngay được, ít nhất trong lúc tổ chức lẫn tập đoàn tầng tầng lớp lớp theo dõi, không cẩn thận rất có thể sẽ xảy ra chuyện, Chi không được có sai sót nên chỉ đành tạm thời để Chi ở lại đó mà thôi.

Nghĩ đến đây Trần Phán đổi câu hỏi khác: “Abel, bên đó thế nào rồi? Thiết bị lưu giữ có hư hại gì không?” Trong trận đấu với Khả Như không gian thực tại đã nảy sinh biến động, hắn sợ với mấy thứ đang làm dở xuất hiện ảnh hưởng.

Giống như Trần Phán lo nghĩ Abel máy móc đáp lại: “Có hai thực thể xuất hiện dị thường đã bị tiêu trừ, tất cả còn lại đều ổn định không có dị tượng, thiết bị lưu giữ không có tổn hại.”

Nghe đến hai thực thể bị tiêu diệt sắc mặt Trần Phán không vui thầm nghĩ lại cần phải đổi thêm mấy thứ với bên kia rồi.

Từng bước chân mệt nhọc Trần Phán rời khỏi tầng hầm, chuyện cần làm hiện tại nhiều nhiều lắm, nói đổi chác nghe thì dễ nhưng làm lại không dễ chút nào, phải chuẩn bị thật nhiều thứ mới có thể ổn thỏa được, quan trọng nhất là phải cho bên kia biết được hắn hiện tại có thể sánh ngang hàng với bọn họ nếu không sẽ chẳng có cái gì gọi là thương lượng, chào đón tới chỉ có thể là một cuộc đồ sát.

Con tin uy hiếp ư? Lấy nhân mạng ra đe dọa sao? Mấy thứ đó là những gì người thường quan tâm, bất quá khi đã dấn thân vào thế giới này thì chúng không đáng là gì, máu me, chết chóc quá đỗi bình thường, chỉ có lợi ích cùng lực lượng mới là thứ đáng để lưu ý, chỉ cho những người bên kia thấy hắn có đủ trình để cùng ngồi chung bàn, đủ thực lực để cùng họ thương lượng thì đàm phán mới có thể diễn ra suôn sẻ.

Trong nhà của Minh Á, Chi sau khi ăn xong muốn dọn dẹp nhưng gia đình thầy hiệu trưởng đây thật quá nhiệt tình, họ không cho cô làm gì hết, cô chỉ có thể vào phòng ngồi lên ghế, nụ cười dần tắt hẳn vẻ sầu tư lộ rõ, đã qua mấy ngày từ khi khu xóm bị phong tỏa rồi mà cô không liên lạc được với anh ta, cô rất lo cho Trần Phán không biết người ta có ổn không, nhưng gọi điện không được, không có cách cô chỉ đành ở lại đây từng ngày trông ngóng tin tức.

Thẩn người một hồi, Chi nhấc điện thoại lên nhấn số gọi, đầu máy kia vẫn vang lên âm thanh tổng đài quen thuộc lại đầy chán ghét, tắt điện thoại cô chuẩn bị bài vở cho ngày mai, làm bài tập được một chút cô lại lấy máy gọi điện, dù biết vô dụng nhưng cô không thể ngăn bản thân lập lại những hàng động trông có vẻ vô nghĩa này.

Từ nhỏ cô không có người thân chỉ có mẹ luôn ở bên cạnh, khi mẹ qua đời cô lạc lõng không biết làm gì thì anh ta bỗng xuất hiện, như một vị cứu tinh mọi vấn đề cô không thể giải quyết anh ta đều có thể giải quyết một cách dễ dàng, dù chỉ sống chung với anh ta trong ngôi đó hơn một tháng, dù anh ta rất ít khi nói chuyện, ánh mắt nhìn cô đôi lúc lại vô cùng khác lạ, nhưng chẳng biết từ lúc nào cô đã xem ngôi nhà nhỏ kia là ngôi nhà thứ hai của mình, xem anh ta như là người thân trong gia đình.

Cô không muốn bản thân lần nữa lại mất đi người thân, cô lo lắng, nhiều hơn là sợ hại, sợ gì nhỉ? Sợ mất hắn, sợ hãi cảm giác bất lực của chính cô, điều duy nhất cô có thể an tâm là trước khi bọn khủng bố tấn công xóm nhỏ, người đó không có ở nhà chỉ là sao mãi không liên lạc được khiến cô không tài nào an tâm, rất nhiều suy nghĩ bâng quở hiện lên trong đầu, rất nhiều viễn cảnh mà ở đó hắn sẽ chết đi, càng nghĩ cô càng lo lắng.

Ôm theo lo lắng trong lòng Chi chỉ biết biết chờ đợi, qua hai ngày sau trong giờ ra chơi tin tức tháo dỡ phong tỏa ở khu xóm nhỏ lan tràn trên mạng, biết tin Chi muốn quay trở về ngay lập tức nhưng bị thầy hiệu trưởng Minh Á đón đầu giữ lại, ông ấy đưa cho cô chiếc điện thoại đang quay số với một ai đó, đặt máy lên tai Chi nghe thấy một giọng nói thật quen thuộc: “Chi đó à, mấy hôm nay có khỏe không?” Vẫn là đó âm thanh lạnh lùng, lại chứa đầy sự quan tâm, Chi vui mừng trong lòng áp lực tâm lý mấy ngày nay được giải tỏa, cô không biết tại sao lại khóc lên, nhỏ giọng nói với đầu máy bên kia: “Anh có bị sao không? Có bị thương không?” Chi liên tiếp hỏi chỉ như có nói ra hết sự quan tâm trong lòng cô mới có thể bình tâm lại.

Chiều đến một chiếc taxi đến nơi chở Chi về nhà Minh Á, thu dọn đồ đạc nói lời cảm ơn với người đã cho mình trú tạm trong những ngày hoạn nạn xong Chi lên xe quay về lại ngõ nhỏ.

Xuống xe nhìn về khu xóm nay đã hoang tàn đến khác lạ, nhà cửa đổ nát, mọi vật chẳng có gì còn nguyên vẹn, những người hàng xóm trong kỳ quặc với những ánh mắt sợ hãi khi nào giờ đang thu dọn, tay chỉ trỏ như muốn thiết kế, xây dựng lại nhà cửa, nhìn một vòng Chi nhìn thấy ngôi nhà mình từng ở, ngôi nhà không có gì thay đổi, từ trên xuống dưới nguyên vẹn nổi bật rõ ràng trong cảnh vật tan hoang nơi đây, thấy thế cô liền khó hiểu, bọn khủng sao lại có lương tâm đến thế, tha cho nhà cô?

Bất giác ánh mắt Chi nhìn qua ngôi nhà hàng xóm, trong thấy nơi đó đã bị tàn phá không còn nguyên vẹn nhưng lạ thay không thấy chủ nhà ở đâu, theo như cô nhớ ngôi nhà này từng có một vị hàng xóm với gương mặt cứng đơ, nụ cười độc nhất rất dễ khiến người ta ớn lạnh, người hàng xóm đó hình như tên anh ta là Hiền Triết.

Hiền Triết không ở đây Chi cảm thấy anh ta đã gặp chuyện tuy nhiên cô chẳng quan tâm là mấy, bây giờ cô còn có thứ cần quan tâm hơn, đi về phía nhà Chi gõ gõ cửa nhưng không có phản hồi, lo lắng trong lòng Chi thử xoay núm thì thấy cửa không khóa.

Đi vào bên trong nhìn khắp nhà một lượt, ánh mắt lướt tới nhà bếp thì bỗng dừng lại, ở đó có một người đàn ông mang trên người tạp dè đang nấu ăn, mùi thơm ngát hương tỏa ra làm bụng Chi kêu lên ‘òng ọc’, tai người đàn ông khẽ giật giật như nghe thấy tiếng động lạ nên quay người qua, tạp dè dính đầy máu, gương mặt lạnh tanh hiện lên nét cười, nói : “Tối nay chỉ có món canh ếch lá giang thôi, mai mua thêm đồ ăn sẽ chuẩn bị nhiều món hơn.”

Cảm giác thật thân thuộc Chi bất giác mĩm cười: “Một món cũng được.” Để cặp sách lên bàn cô tiến lại nói với người đàn ông: “Để em giúp anh.”

Chi đi qua giúp Trần Phán nấu ăn nhưng chẳng có gì nhiều để giúp, chỉ còn chờ canh hầm xong nêm gia vị nữa là ổn, dù là thế Chi vẫn phải bận rộn tay chân lau chùi, nhà bếp bây giờ trên dưới đầy máu ếch Chi thật không hiểu sao lần nào anh ta nấu món này lại cứ thích để máu bắn tứ tung lên như thế?

Vừa dọn dẹp Chi vừa lên tiếng hỏi về những chuyện gần đây, chủ yếu hỏi Trần Phán đã đi đâu sao máy lại luôn ở trạng thái tắt nguồn thì nhận được câu trả lời hời hợp là đi công tác yêu cầu bí mật nên không thể liên lạc được với bên ngoài.

Nghe câu trả lời của Trần Phán, Chi nghi ngờ càng thêm nghi ngờ, gần tháng nay cô có thấy Trần Phán đi làm đâu đột nhiên đùng một cái đi công tác, quan trọng hơn đi công tác kiểu gì lại không được cho liên lạc với người ở bên ngoài chứ?

Bỗng Chi nghĩ tới gì đó nhìn qua Trần Phán ngập ngừng không tin tưởng lắm hỏi nhỏ: “Đừng nói anh là điệp viên nha?” Theo như mấy bộ phim cô hay coi, chỉ điệp viên mới có dạng đi công tác không thể liên lạc với bên ngoài, cộng thêm vụ khủng bố lần này nữa, cả việc căn nhà không bị tổn hại, chẳng lẽ người đứng trước mặt cô thật sự là một spy chân chính?

Trần Phán nghe hỏi không nhịn được bật cười: “Bớt coi phim lại.” Dứt lời hắn gõ lên đầu Chi một cái.

“Thế anh làm nghề gì?” Chi càng tò mò hơn hỏi.

“Nghề gì sao?” Trần Phán nghĩ một chút đáp: “Thợ săn!”


Một trong những bộ mô phỏng hay , truyện hậu cung , đâm lung tung