Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta, Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta Về

Chương 25



48.

Ta chèo thuyền ra giữa hồ để hái một ít hoa sen, đến khi chèo quay lại bờ mới phát hiện phía xa cả đám người đang say mê nhìn về phía này.

Một vài người bắt đầu dò hỏi anh họ về thân phận của ta.

Trong đó có mấy người mà mẫu thân ta rất vừa ý. Sau ngày hôm đó, bà ấy liền bắt đầu lo liệu chuẩn bị chu đáo để đón tiếp bà mối, thế nhưng cứ đợi mãi đợi mãi, chẳng qua mấy ngày thi hay tin mấy vị công tử đó đều đã vội vàng đính hôn.

Mẫu thân ta cảm thấy khó hiểu: “Một hai người thì thôi đi, sao lại lũ lượt kéo nhau đi đính hôn hết vậy?”

Không cần đoán ta cũng biết là Dung Vọng làm.



Tâm trạng ta rất phức tạp, nhưng suy cho cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất thì cũng không cần phải gả đi sớm như vậy.

Trước đây, khi ta và Dung Ngọc đính hôn, trong đầu ta chưa từng có một suy nghĩ nào khác, bởi đối với ta chuyện đó giống như một điều nghiễm nhiên phải xảy ra. Nhưng đến bây giờ mới biết, chuyện cưới gả không phải là chuyện mà ai cũng mong ước.

Ta càng nghĩ càng không hiểu.

Nếu như cả đời chỉ có thể làm một người phụ nữ quanh quẩn nơi góc nhà, vậy thì tại sao lại phải khổ công học hành nhiều đến thế. Để một người biết đến sự tráng lệ của sông núi, sự mênh mông của biển khơi, sau đó lại nhốt người ta vào trong sân vườn phủ đệ, không cảm thấy lãng phí ư?



Đông thưởng hoa mai, hạ ngắm sen.

Ta và Tống Song rủ nhau đi ngoại thành tránh nóng. Bên hồ sen mọc xanh cả một vùng trời, đúng là một nơi tốt để ngắm hoa.

Tống Song chèo thuyền ra giữa hồ hái hoa. Trời nóng quá, ta lại chẳng có hứng thú, chỉ ngồi dưới mái đình bên hồ phe phẩy quạt, nhìn chiếc thuyền của Tống Song xa dần.

Sau đó, một người mà ta không hề nghĩ đến lại xuất hiện trước mặt.

Khúc Anh đã vấn tóc lên (thời cổ đại, kiểu tóc thời con gái và khi có chồng thường khác nhau, thông thường khi có chồng phụ nữ sẽ vấn tóc lên). Nàng ta bước vào trong mái đình, nói rằng muốn chào ta lần cuối trước khi rời khỏi kinh thành.



Giờ ta mới biết, người của Đông cung để nàng ta gả cho một viên quan nhỏ ở kinh thành, viên quan đó sắp tới phải rời kinh đến nơi khác tiếp nhận công việc, nàng ta tất nhiên cũng phải đi theo.

Tất nhiên, ta chẳng ngốc mà tin lời nàng ta nói: “Ta và cô vốn không có quan hệ gì, cô muốn đi thì cứ đi, không cần thiết phải đến gặp ta.”

49.

Ánh mắt Khúc Anh trống rỗng và tê liệt. Ta nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng ta, khoảnh khắc nàng ta quay đầu lại, ánh mắt trong sáng, không nhiễm bụi trần.

Không biết từ đâu Khúc Anh lấy ra một cành liễu, đặt lên bàn trước mặt ta: “Khương muội muội… Ta lớn tuổi hơn muội, cho nên cứ để ta gọi một tiếng muội muội đi. Ở kinh thành ta không quen biết ai, ngắt một cành liễu này cũng không biết nên tặng cho người nào. Sau đó ta nghĩ đến muội, trùng hợp thật, lại gặp được muội ở đây.”

“Lúc ta mới đến kinh thành, cũng là vào mùa hạ.” Khúc Anh cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật. Một năm qua đối với ta, cứ như là một giấc mơ vậy.”

“Ta chẳng qua là một dân nữ bình thường sống dưới chân núi, dung mạo cũng miễn cưỡng coi là hơn người, rất nhiều công tử nhà giàu gần đó theo đuổi ta, nhưng ta chưa từng nghĩ rằng bản thân có một ngày được đặt chân đến kinh thành.”

“Lúc đó ta lên núi hái thuốc, đúng lúc gặp được điện hạ. Điện hạ nói đúng, ta là vì thấy quần áo trên người ngài ấy quý giá, tướng mạo lại anh tuấn, đoán chắc rằng phải là con nhà quyền quý. Lúc đó ta biết, cơ hội của ta đến rồi.”

“Điện hạ nói ngài ấy không còn nhớ những chuyện cũ, phụ thân ta muốn chữa trị cho ngài ấy nhưng ta đã ngăn cản, nếu như ngài ấy nhớ lại thì mọi chuyện coi như chấm dứt.”

“Khi Lý đại nhân tìm đến ta mới biết ngài ấy chính là Thái tử. Người trong thôn tất cả đều tập trung trước cửa nhà ta, ngưỡng mộ nhìn ta bước lên xe ngựa sang trọng.”

“Chuyện sau đó thì muội cũng đều biết cả rồi. Điện hạ nói không sai, ta là người ham vinh hoa phú quý, vừa hư vinh lại vừa ích kỷ. Nhưng những người sinh ra đã có trong tay tất cả làm sao có thể hiểu được rằng, nếu như không giữ chặt lấy điện hạ, thì có lẽ cả đời ta cũng không thể bước ra khỏi ngôi làng đó.”

Nàng ta càng nói càng kích động. Nhưng ta nghe xong lại chẳng có cảm xúc gì: “ Tham vinh hoa phú quý không sai, hư vinh ích kỷ cũng không sai. Vì theo đuổi hạnh phúc của bản thân mà làm tổn thương đến người khác, lại muốn người khác không trách mình, đó mới là sai trái.”

Thực ra, Dung Vọng cũng là một kẻ sinh ra chẳng có gì trong tay.

Xem ra đến tận bây giờ, nàng ta vẫn cảm thấy rằng mình chẳng làm gì sai cả, cảm thấy bản thân chỉ đang đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, cho dù trong quá trình đó có đạp phải người bên cạnh thì người đó cũng nên thấy nàng ta đáng thương mà rộng lòng tha thứ.

Khúc Anh dần dần bình tĩnh trở lại, nâng ly rượu về phía ta: “Không nói những chuyện đó nữa. Ngày mai ta phải rời khỏi kinh thành rồi, ly rượu này ta kính muội, xem như là lời từ biệt của ta với tất cả những thứ ở đây.”