Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 540



Chương 540:

Ho liên tiếp mấy, anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Tấn Dương.

Kết quả không có người nghe máy.

“What!”

Bùi Chính Thành bực tức mà túm tóc, anh ta không phải cố ý nói cho Diệp Du Nhiên, là Mộ Tấn Dương không có nghe điện thoại, anh ta vô tội!

Diệp Du Nhiên ra khỏi CLB Ngọc Hoàng Cung thì trực tiếp ngồi vào trong xe.

Túi xách cũng bị vứt sang một bên, cô gục đầu vào vô lăng một lúc, sau đó mới lái xe rời đi.

Cô lái xe vô định mất một lúc, bất tri bất giác lái xe đến bệnh viện mà Lục Thời Sơ làm việc.

Vừa hay nhìn thấy Lục Thời Sa mặc áo blouse trắng từ trong bệnh viện đi ra, đằng sau còn có một cô gái trẻ cũng mặc áo blouse trắng.

Cô ta đi theo Lục Thời Sơ, vừa ngước đầu hỏi anh ta cái gì đó, trên mặt cũng tràn ra sự ái mộ.

Nhưng Lục Thời Sơ nhìn thì ôn hòa, trên mặt lại mang theo vài phần lạnh lùng, bước chân cũng rất lớn, cô gái trẻ đó cũng không tức giận, vẫn tiếp tục đi theo anh ta.

Diệp Du Nhiên cảm thấy thú vị, nhìn một lúc mới lái xe rời đi.

Đi một vòng lớn, cô lại quay lại CLB Ngọc Hoàng Cung.

Người mà Mộ Tấn Dương giấu cô đi gặp chính là ông ngoại của anh, trước đó anh vội vàng rời đi, để cô một mình trong bệnh viện thì có thể giải thích rõ rồi.

Thế nhưng, anh lại đi cùng Cố Hàm Yên.

Nếu như không phải cô tìm Bùi Chính Thành, bây giờ cô vẫn không biết cái gì cả.

Có những chuyện, biết sẽ càng khiến người ta thương tâm hơn không biết.

Xe của Diệp Du Nhiên dừng ở đối diện CLB Ngọc Hoàng Cung, cô ngồi trong xe không bước ra.

Nói không rõ nguyên nhân gì cô lái xe đến đây, tiếp tục đợi ở nơi này.

Cô thấy Bùi Chính Thành và An Hạ vừa nói chuyện vừa đi ra, hai người lại gây nhau một hồi, không giống cấp trên và cấp dưới mà giống như hai đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng lại có sự hòa hợp khó nói trong đó.

Cuối cùng, đến gần bốn giờ, cô đợi đến không còn kiên nhẫn nữa, mở cửa xe bước xuống.

Vừa đi đến cửa thì có một đám người chạy đến cửa nghênh đón.

Người đi đầu chính là Mộ Tấn Dương và một ông lão hơn 50 tuổi, trên người là bộ vest phẳng phiu, cả người tràn đầy tính lực, ngũ quan góc cạnh, nhìn ra được đã trải qua nhiều mưa máu.

Giữa lông mày còn mang theo quý khí trời sinh.

Người này, chắc chính là ông ngoại của Mộ Tấn Dương rồi.

Cố Hàm Yến đứng ở sau bọn họ, phía sau nữa còn có các vệ sĩ đi theo, lúc này mới thực sự là đội hình xuất hiện của nhân vật lớn.

Mộ Tấn Dương lúc vô tình ngẩng lên nhìn sang bên khác, khi nhìn thấy Diệp Du Nhiên, trong mắt anh xuất hiện một tia sửng sốt.

Dù anh đã che đậy rất nhanh, nhưng ông lão đi bên cạnh anh lại rất nhạy cảm phát hiện ra điểm dị thường của anh: “Tấn Dương, sao thế?”

“Không sao ạ.”

Mộ Tấn Dương di rời ánh mắt đi, khẽ đáp.

Bàn tay hơi siết chặt đã lộ ra cảm xúc của anh.

Ông lão liếc nhìn Diệp Du Nhiên, hỏi anh: “Cô gái đó, cháu quen?”