Người Cầm Quyền

Chương 439: Khổ tâm của Nguyên Hằng Kiện



Ngưu Chí Không cảm thán cũng thật có đạo lý. Hàn Đông cho dù là tính cả tuổi mụ thì cũng mới chỉ gần ba mươi tuổi, ở độ tuổi này, đại bộ phận người trong thể chế mới bắt đầu những bước đi đầu tiên, còn Hàn Đông đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, đây chính là cấp bậc mà nhiều người cả đời cũng không đạt tới được. Cán bộ của nước Trung Hoa được sắp xếp theo hình dạng kim tự tháp, cấp càng cao càng ít người, cấp Phó giám đốc sở cũng là một cấp bậc rất khó đạt được rồi, mà như Hàn Đông mới hai sáu tuổi mà đã lên được cấp Phó giám đốc sở, quả thực đúng là không ai có thể tưởng tượng nổi. Tất nhiên, anh ta cũng rất vui vẻ, dù sao, hiện tại, Hàn Đông cũng là em rể của anh ta.

Hàn Đông cười nói:

- Cũng không có gì, chủ yếu là do tổ chức tín nhiệm, đồng thời, cũng là một loại trách nhiệm thôi.

Ngưu Chí Không nói:

- Được rồi, anh Đông, anh không cần phải nói nữa, dù anh đi đến đâu, chúng em đều toàn lực ủng hộ anh.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Được, đến lúc đó có việc gì cần tôi sẽ liên hệ với mấy người.

Lữ Nam Phương hỏi:

- Tiểu Đông, cậu đến đó nhận chức vụ gì?

Hàn Đông nói:

- Còn có thể làm gì, là một Phó Chủ tịch thành phố mà thôi.

Ngưu Chí Không nói:

- Hẳn là cũng được vào Ủy viên thường vụ chứ?

Lữ Nam Phương cười nói:

- Đó là chuyện đương nhiên. Hiện tại, Hàn Đông là trưởng phòng thực quyền ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nếu như không được làm Ủy viên thường vụ thì hắn xuống đó làm gì cơ chứ.

Ngưu Chí Không cười cười, cầm tách trà lên uống. Thái độ đối đãi của Lữ Nam Phương với Hàn Đông khiến anh ta cảm thấy có chút nghi hoặc, dường như, gần đây, Lữ Nam Phương luôn đứng ở thế cao hơn Hàn Đông một chút, chẳng lẽ là bởi vì cha anh ta vừa mới được thăng chức hay sao, cho dù vậy, nếu như so sánh với thì vẫn còn kém xa mà.

Thấy Ngưu Chí Không dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, Lữ Nam Phương cười nói:

- Anh nhìn tôi như vậy làm gì?

Ngưu Chí Không nói:

- Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy anh gần đây dường như có vẻ sinh động và tự tin hơn trước nhiều.

Lữ Nam Phương cười ha hả, vỗ vai hàn đông nói:

- Tất nhiên rồi, ai bảo tôi có một người em rể lợi hại như vậy đâu.

- Á.

Ngưu Chí Không sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Hàn Đông. Rốt cuộc, anh ta đã hiểu được vì sao cách xưng hô và thái độ của Lữ Nam Phương với Hàn Đông lại không giống như trước kia rồi, thì ra là còn có chuyện như vậy. Anh ta cũng đã gặp qua em gái của Lữ Nam Phương là Lữ Nhạc cho nên cũng biết bộ dạng của cô ấy vô cùng xinh đẹp, vô cùng tương xứng với Hàn Đông. Thế nhưng, anh ta cũng biết quan hệ của Hàn Đông với Kiều San San, do vậy thầm nghĩ rằng, một khi đã là con cháu trong gia tộc cách mạng thì đúng là có một vài thứ không thể không hy sinh.

- Nói như vậy thì phải chúc mừng anh Đông rồi, hôm nào đó chúng ta sẽ ăn mừng một chút.

Ngưu Chí Không cười nói, nghĩ thầm rằng nếu như Hàn Đông và Lữ Nhạc thành một đôi, như vậy thì tiền đồ của Lữ Nam Phương và cha của anh ta là Lữ Quốc Trung sẽ càng ngày càng sáng, chỉ sợ là một Tổng tham mưu trưởng nho nhỏ cũng sẽ chưa phải là điểm kết thúc trên con đường làm quan của ông ta. Càng nghĩ, anh ta lại càng cảm thấy vui vẻ, bởi vì quan hệ của anh ta và Lữ Nam Phương tốt như vậy, đồng thời, thông qua Lữ Nam Phương cũng thiết lập được mối quan hệ rất tốt với Hàn Đông, nói không chừng, trong tương lai, tập đoàn Kỳ Vọng sẽ càng thêm huy hoàng trong tay anh ta.

Ba người nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mới ra về.

Hôm sau là Chủ nhật, khoảng hơn chín giờ Hàn Đông thức dậy rồi đi mua một ít thực phẩm giúp bảo vệ sức khỏe. Lát nữa, hắn không thể cứ đi tay không đến nhà Nguyên Hằng Kiện ăn cơm cho được. Tuy rằng trong nhà hắn cũng có rượu Mao Đài đặc biệt và thuốc lá Trung Hoa, thế nhưng vợ của Nguyên Hằng Kiện đâu có hút thuốc hay uống rượu đâu.

Khoảng hơn mười giờ, Hàn Đông lái xe đến đại viên của Tỉnh ủy. Đỗ xe xong, Hàn Đông mang theo túi đồ đi đến cửa biệt thự số 1, nhấn chuông cửa.

Một lúc sau, cửa mở, một chàng trai có khôn mặt trắng nõn nghi hoặc nhìn Hàn Đông, thấy trong tay hắn có cầm theo túi quà, liền bĩu môi, nói:

- Anh tìm ai, có chuyện gì sao?

Nhìn dáng vẻ của cậu ta thì chắc đang nghĩ rằng Hàn Đông là tới tặng lễ, cho nên có chút khinh thường. Hàn Đông cười khổ một cái, hắn tuy rằng miễn cưỡng cũng được coi là đến tặng lễ vật, thế nhưng đây là do Nguyên Hằng Kiện chủ động mời đến thôi, mà cũng không biết chàng trai này là ai.

- Xin chào, tôi là Hàn Đông, là Bí thư Nguyên mời tôi tới đây.

Hàn Đông mỉm cười nói, chàng trai này chắc cũng là người nhà của Nguyên Hằng Kiện, nếu không thì đã không thể ở trong này, hơn nữa, khi nói chuyện cũng có chút khí thế hơn người, do vậy, nói không chừng thì cậu ta có thể chính là con trai của Nguyên Hằng Kiện.

- Ách.

Chàng trai kia nghe lời Hàn Đông nói xong, lúc đầu hơi sửng sốt rồi trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, nói:

- Anh chính là Hàn Đông à, em đã muốn gặp anh từ lâu rồi, anh mau vào đi.

Giờ phút này, thái độ của cậu ta lập tức thay đổi đến một trăm tám mươi độ, trên mặt tràn đầy tươi cười, vô cùng thân thiết.

- Em tên là Nguyên Á Văn, em đã sớm nghe cha mẹ nói chuyện về anh, thế nhưng vẫn chưa chính thức được gặp anh lần nào.

Chàng trai kia nhiệt tình nói, cung cách cũng tùy ý hơn.

- Không thể tưởng tượng được anh vẫn còn trẻ tuổi và đẹp trai như vậy.

Hàn Đông không khỏi cười khổ thêm một trận nữa. Chàng trai này hóa ra chính là đứa con trai Nguyên Á Văn của Nguyên Hằng Kiện. Tuy nhiên, đây cũng là lần đầu tiên hắn được nghe một người con trai khác khen hắn đẹp trai và phong độ, mà nhìn bộ dáng chàng trai này thì phỏng chừng cũng không phải là một gã gay.

Nguyên Á Văn nói xong, lại còn bổ sung thêm một câu:

- Cũng đẹp trai không khác em là bao.

Hàn Đông không biết nói gì nữa, chàng trai này quả thực chính là một công tử bột vô cùng tự tin vào bản thân mình.

- Á Văn, cậu đến Thục Đô từ khi nào vậy?

Hàn Đông cười hỏi, đồng thời, trong lòng cũng nảy sinh nghi hoặc, không biết Nguyên Hằng Kiện mời hắn đến đây là vì việc gì, chẳng lẽ lại có quan hệ gì tới Nguyên Á Văn này?

Tuy nhiên, Hàn Đông rất nhanh lại nghĩ đến bản thân mình, bởi vì hắn biết được xu thế phát triển của Nguyên Hằng Kiện, vì vậy trước đó mới có ý định làm quen nhằm lấy được thiện cảm của ông ta. Mà kỳ thật, đứng trên góc độ của Nguyên Hằng Kiện mà nói, thì chính bản thân hắn cũng rất có tiền đồ, do vậy để con của ông ta sớm kết giao với hắn, thành lập một mối quan hệ tốt đẹp thì cũng là một chuyện có trăm lợi mà không hại.

- Em đến đây từ tối qua, cha em đang bàn chuyện với người khác ở trong thư phòng. Anh ngồi đây chờ một chút đi.

Nguyên Á Văn nói.

- À, em xem anh mang lễ vật gì đến đây nào, ha ha.

Hàn Đông không còn gì để nói với tiểu tử này nữa, mặc cậu ta lấy đồ trong tay mình đi mở ra xem.

Lúc này, vợ của Nguyên Hằng Kiện đi ra, Hàn Đông liền khách khí đi tới chào hỏi bà, bà mỉm cười nói:

- Hàn Đông đến đây ngồi đi. Á Văn, con đang xách cái gì đấy, nhanh đi pha trà cho Hàn Đông đi.

- Vâng, con lập tức đi ngay.

Nguyên Á Văn đáp rồi lập tức bưng một ly trà qua, phóng tới ngồi xuống trước mặt Hàn Đông, nói:

- Hàn Đông, anh mang đến toàn thứ tốt đó, có tiền cũng không mua được đâu.

Hàn đông nói:

- Chỉ là một chút quà nho nhỏ mà thôi.

Nguyên Á Văn nhìn Hàn Đông giống như đang ngắm nhìn một vật yêu thích, nói:

- Hàn Đông, tên này quả thực như sấm bên tai, thế nhưng em vẫn không thể tưởng tượng được anh lại còn trẻ như vậy. Anh hiện tại đang là cán bộ cấp Cục trưởng phải không?

Hàn Đông gật đầu, cười nói:

- Chủ yếu là do lãnh đạo coi trọng thôi. Đúng rồi, Á Văn, cậu đang làm việc ở đơn vị nào?

Nguyên Á Văn bĩu môi nói:

- Ôi, đừng nói nữa, em vất vả ở mãi Ban Tuyên giáo Trung ương mới lên được cấp phòng, hiện tại cũng vẫn còn phải làm những việc vặt vãnh, so với Hàn Đông anh thì thật đúng là chênh lệch quá lớn. Hàn Đông, nếu không thì em đi theo anh lăn lộn nhé.

Hàn Đông nói:

- Ban Tuyên giáo Trung ương cũng là một ban ngành quan trọng mà, cậu ở đó làm không tốt sao?

Nguyên Á Văn nói:

- Làm sao có thể so được với bên dưới, tuy rằng đọc lên nghe rất kêu thế nhưng gặp ai cũng là lãnh đạo, một chút cũng chơi không vui, áp lực chết mất, đâu có giống như ở địa phương chứ.

Lúc này, Nguyên Hằng Kiện và khách của ông ta cũng đi ra. Người này, Hàn Đông cũng quen biết, là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vương Bài Sinh. Ông ta có bộ dáng mập mạp, trên mặt lúc nào cũng cười tủm tỉm.

- Xin chào Bí thư Nguyên, Trưởng ban thư ký.

Hàn Đông đứng lên, khách khí nói. Vương Bài Sinh là quản gia của cả Tỉnh ủy, cuối tuần có thể đến nhà Nguyên Hằng Kiện báo cáo công tác, chứng tỏ quan hệ của hai người cũng không tồi.

Vương Bài Sinh nhìn Hàn Đông cảm thấy hơi quen quen, thế nhưng nhất thời vẫn không nhớ ra được người trẻ tuổi này là ai. Tuy nhiên, người này có thể bước vào cửa nhà của Bí thư Tỉnh ủy, thì chắc hẳn cũng phải có chút quan hệ gì đó.

Nguyên Hằng Kiện khẽ mỉm cười, nói:

- Bài Sinh, người này chính là anh tài của tỉnh Tây Xuyên chúng ta, đồng chí Hàn Đông.

- Cậu chính là đồng chí Hàn Đông hả.

Đây cũng là lần đầu tiên Vương Bài Sinh gặp trực tiếp Hàn Đông. Khi thấy hắn còn trẻ như vậy, hơn nữa rất nhanh cũng sẽ lên cấp phó giám đốc sở, trong lòng ông ta vô cùng chấn động.

- Tôi đã nghe danh cậu từ lâu rồi, làm rất tốt.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Đều phải cảm ơn lãnh đạo đã tín nhiệm bồi dưỡng.

Nói chuyện vài câu xong, Vương Bài Sinh liền từ biệt ra về.

Nguyên Hằng Kiện ngồi xuống, nói:

- Hàn Đông, về sau, cậu cùng Á Văn nên giao lưu nhiều hơn. Tiểu tử này từ nhỏ đến lớn chưa biết thế nào là khổ, cũng chưa được rèn luyện nhiều. Sau này, tôi giao nó cho cậu.

Hàn Đông sửng sốt, Nguyên Hằng Kiện đây là có ý gì vậy? Tuy nhiên, hắn vẫn duy trì vẻ tươi cười nói:

- Bác Nguyên nói quá lời rồi. Về sau, cháu nhất định giao lưu và giúp đỡ Á Văn nhiều hơn.

Nguyên Á Văn cười ha hả, nói với Hàn Đông:

- Anh Đông sau này nhớ chiếu cố em nha.

Nguyên Hằng Kiện trông thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của cậu ta, liền trừng mắt, nói:

- Con nhớ phải học tập Hàn Đông nhiều hơn, đã hai mươi bảy tuổi rồi, mà vẫn là một kẻ vô tích sự. Xem Hàn Đông người ta kìa, tùy tiện kể ra một việc, cũng đáng để con phải học hỏi rồi. Cậu ấy rất nhanh sẽ là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, đến lúc đó, ở cương vị mới, cậu ấy khẳng định còn có thể làm ra được thành tích lớn hơn nữa.

Cho dù ông ta có là Bí thư Tỉnh ủy đi nữa, thì trong chuyện của con mình, ông ta cũng vẫn sẽ giống như các bậc làm cha mẹ khác, sẽ đều hy vọn con mình có thể mau chóng trưởng thành, cũng có suy nghĩ tiếc hận rèn sắt không thành.

Còn Nguyên Á Văn thì khiếp sợ nhìn Hàn Đông, mắt mở to, kinh ngạc nói:

- Không phải chứ, không ngờ anh đã lên đến cấp Phó giám đốc sở rồi, đúng là tốc độ tên lửa đó.

Nguyên Hằng Kiện hừ một tiếng, nói:

- Chuyện này thì có là gì, chỉ cần làm ra thành tích thật sự, thì ai cũng đều có thêt được trọng dụng và đề bạt.

Tuy nói thì nói như vậy, thế nhưng nếu như không có bối cảnh mạnh mẽ, thì mặc kệ anh có làm ra bao nhiêu thành tích đi chăng nữa, thì cũng sẽ không thể thăng tiến nhanh giống như Hàn Đông được.

Lúc này, Hàn Đông rốt cục đã hiểu được nguyên nhân Nguyên Hằng Kiện kêu mình đến nhà ông ta ăn cơm. Xem ra, ông ta chuẩn bị cho Nguyên Á Văn xuống cơ sở rèn luyện, phỏng chừng là sẽ đưa cậu ta đến bên cạnh mình, quả thực là đã rất khổ tâm rồi.