Người Câm Nhỏ

Chương 3



Lâm Vãn vẫn cứ liên tục khóc, không biết là do còn khó chịu hay quá cảm động, tay chân cũng huơ huơ ra hiệu, gấp gấp muốn diễn đạt điều gì đó.

Nỗi oan ức, sự lo sợ của cậu khiến cậu gấp đến mức cũng không biết mình muốn nói cái gì, chỉ là đột nhiên cậu rất muốn nói ra hết.

Chu Ngưng vẫn chưa thể hiểu những cử chỉ phức tạp như vậy, trong mắt anh Lâm Vãn giống như nóng ruột quá mà khoa tay múa chân loạn xạ, anh không thể hiểu được một xíu gì.

Nhưng cũng không thể nói thẳng ra là không hiểu, anh sợ Lâm Vãn sẽ thất vọng, đành phải lần lựa thời cơ ngăn cậu lại, "Lát nữa em từ từ nói nhé, bây giờ phải tiêm thuốc ức chế trước, tôi dạy em."

Lâm Vãn nghe lời an tĩnh lại, Chu Ngưng giúp cậu xé túi nilon bên ngoài, xong lại nắm cánh tay cậu chỉ vào một điểm, "Ở đây, rất đơn giản thôi."

Thì ra không phải tiêm vào mông... Lâm Vãn ngây ngốc làm theo lời anh, kim tiêm đã chạm vào da nhưng không đâm vào được, cậu không dám.

"Em sợ à?"

Không biết Lâm Vãn phải chịu đựng một mình bao lâu rồi, trên người đã ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt cũng mơ hồ không tỉnh táo lắm, Chu Ngưng biết không thể chậm trễ nữa, "Vậy... vậy tôi tiêm giúp em nhé, đưa cho tôi nào."

"Ngoan nào, sẽ không đau đâu. Em nhìn sang chỗ khác, đừng nhìn vào cánh tay nữa."

Nhìn sang chỗ khác, Lâm Vãn rất nghe lời nên dời mắt nhìn chằm chằm vào sườn mặt Chu Ngưng, anh đang rất nghiêm túc cẩn thận tiêm thuốc cho cậu.

Đây là gương mặt đẹp nhất cậu từng nhìn thấy, nhưng cậu không biết phải dùng từ ngữ gì mới có thể miêu tả được vẻ đẹp này, nếu phải nói thì là: Mũi cao, mắt to, giống như một vị hoàng tử, khí chất rất cao quý.

"Được rồi." Vài giây sau, Chu Ngưng ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt vẫn còn long lanh nước của Lâm Vãn, hầu kết anh lăn lộn một vòng.

"Thật xinh đẹp."

Chu Ngưng nghĩ sao liền nói ra miệng y vậy, anh biết Lâm Vãn vẫn còn khó chịu, tâm trí cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Thực sự thì khi mới bước vào nhà, vừa ngửi thấy hương thơm kia thì trong người anh cũng bắt đầu rục rịch có cảm giác rồi.

Lâm Vãn kinh ngạc nhìn anh, bởi vì trong trí nhớ của cậu chưa từng có ai khen ngợi gương mặt này, ai ai nhìn mặt cậu cũng đều chửi mắng.

Vẻ ngoài cậu đẹp như hồ ly vậy, đặc biệt là đôi mắt kia, thật sự rất câu dẫn người khác. Nhưng tính cách cậu lại rất nhút nhát, chỉ khi sự ngây thơ kia nhiễm phải chút dục vọng mới lộ ra vẻ quyến rũ kiều mị, khiến người khác phải chìm đắm vào trong đó.

Khoảng cách giữa hai người gần đến như muốn hôn nhau, Chu Ngưng muốn giữ lấy gáy cậu, ấn môi mình vào hôn một cái thật sâu, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ vòng tay qua vai kéo trọn cả người cậu vào lòng mình.

"Thơm quá..." Tin tức tố dày đặc phát ra từ tuyến thể, Chu Ngưng rất muốn cắn một cái, nhưng vẫn nhận thức được bây giờ còn quá sớm, sẽ làm cậu sợ hãi.

Anh nhẹ nhàng cọ cọ cằm vào cổ cậu, kiên nhẫn nhịn xuống, lại thở một hơi vào tai cậu, "Tiểu Vãn, tôi rất thích ngươi."

Biết được Chu Ngưng không ghét bỏ cậu, thân thể cương cứng của Lâm Vãn mới thả lỏng một chút. Cậu cũng thích Chu Ngưng, trên thế giới này người duy nhất cậu thích, chính là Chu Ngưng.

Một lúc sau Chu Ngưng mới buông cậu ra:"Em thấy ổn hơn chưa?"

Lâm Vãn gật gật đầu. Bây giờ cậu mới biết có loại thuốc ức chế, không cần phải nhẫn nhục chịu đựng những dày vò kia, cũng không phải chịu đựng dục vọng hành hạ hết đêm này đến đêm khác.

Nghĩ vậy, mặc dù vẫn có chút khó chịu, trong lòng cũng vui vẻ hơn nhiều. Gương mặt không còn đẫm nước mắt nữa mà nở nụ cười tươi, dùng tay ra hiệu cho Chu Ngưng biết cậu đã không sao nữa rồi.

Chu Ngưng cũng cười, vừa yêu chiều vừa đau lòng:"Em đổ mồ hôi ướt cả người rồi, đi tắm rửa rồi ăn chút gì đó nhé."

Anh vừa nói vừa sắp xếp lại mấy túi đồ, "Hôm nay tôi về hơi muộn, sợ em chờ lâu nên mua bừa chút đồ ăn. Hoành thánh này ăn khá ngon, tôi vẫn thường hay ăn."

Lâm Vãn liền yên lặng ghi nhớ tên cửa hàng trên túi đựng, Chu Ngưng thích ăn hoành thánh ở chỗ này.

[ hôm nay em không được khỏe, sau này em sẽ nấu cơm cho anh ăn. ]

Lâm Vãn ra vẻ áy náy. Chu Ngưng hiểu được thủ thế "ăn" nên liền nói: "Nguội mất rồi, tôi sẽ hâm nóng lại, em đi tắm trước đi."

Sau đó lại đưa cho cậu một cái túi:"Đây là quần áo ngủ, em tạm thời dùng trước nhé, cuối tuần tôi đưa em đi mua những đồ em thích."

Lâm Vãn cầm túi vào phòng vệ sinh một lúc lâu cũng chưa ra ngoài, hoành thánh cũng sắp nguội mất rồi, Chu Ngưng không yên tâm gõ cửa: "Tiểu Vãn? Tắm rửa xong chưa?"

Một lát sau, Lâm Vãn cúi đầu đi ra, mang theo hơi nước từ phòng tắm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngón tay bất an xoắn xuýt vào nhau.

Chu Ngưng mở to mắt, bảo sao mãi Lâm Vãn không chịu đi ra ngoài, cái này mà là đồ ngủ gì chứ?

Nói là lộ hàng thì cũng không có, nhưng nếu nói đồ bình thường thì cũng không phải, đây chắc là loại đồ ngủ tình thú kín đáo nhất.

"Đây là trợ lý tôi mua, vừa rồi tôi chưa kịp nhìn rõ... Xin lỗi em xin lỗi em nhiều..." Lúc nãy anh còn giục Lâm Vãn ra ngoài, bây giờ lại không phải giải thích như nào, "Ừm... Em đừng hiểu lầm tôi... Tôi, tôi tìm cho em bộ khác của tôi."

Lâm Vãn cầm quần đùi và áo thun anh đưa cho, xoay người chạy thẳng vào phòng tắm, nhưng cái gì cần nhìn Chu Ngưng cũng nhìn thấy hết rồi... đũng quần cũng nhô lên.

Cái tên trợ lý kia nghĩ cái gì trong đầu vậy trời?!

Một màn nhỏ này khiến cả hai người đều đỏ mặt.

Sau khi hai người ngồi đối diện nhau yên lặng ăn tối xong, Lâm Vãn nhất quyết phải rửa chén, từ khi ở trấn nhỏ đã vậy, không cho cậu làm việc là cậu lại tỏ ra đáng thương, phải làm chút chuyện gì đó cậu mới yên tâm được. Chu Ngưng cũng chiều ý cậu, anh nằm trên sô pha xem cuốn sách dạy thủ ngữ.

Để cho cậu thấy bản thân có ích cũng không phải không tốt.

Rửa bát xong cậu lại lau dọn phòng bếp sạch sẽ, cậu thay bộ đồ khác rồi cũng giặt sạch phơi khô, mở từng túi đồ Chu Ngưng mang về ra sắp xếp cẩn thận, từng cái áo cũng ủi phẳng phiu.

Lúc đi ngang qua tủ kính cậu vô tình va phải một món đồ sứ đặt trên đó, Lâm Vãn sợ mất mật, may mắn đỡ được trước khi nó rơi xuống đất, cậu thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau mới thật sự yên tâm.

Nhìn bộ dạng của cậu giống như thể nếu vật đó mà rơi vỡ thì cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà vậy.

Chu Ngưng giả vờ không nhìn thấy. Anh không biết Lâm Vãn như vậy là vì trong quá khứ đã trải qua cái gì, hay vốn dĩ tính cách của cậu là như vậy, mà lại không có cảm giác an toàn đến vậy.

Anh rất muốn cho cậu biết, dẫn cậu đi khỏi trấn nhỏ đó, là muốn cho cậu một cuộc sống hoàn toàn mới, chứ không phải đổi một nơi khác hành hạ cậu, cứ phải lo lắng làm sai cái gì là sẽ bị đuổi đi

Lâm Vãn dọn dẹp xong mọi thứ xong, cậu lấy điện thoại ra gõ chữ cho Chu Ngưng xem: Anh đừng học cái này, không cần lãng phí thời gian, em có thể viết ra cho anh đọc.

"Học cái này cũng thú vị mà." Chu Ngưng gấp sách lại, mặt rất hứng thú, "Hay là em dạy cho tôi đi!"

Lâm Vãn không tin được sờ sờ chóp mũi, cậu không nghĩ mình có thể dạy cho người khác được.

Chu Ngưng tùy tiện hỏi: " 'Tôi đói bụng' nói như thế nào?"

Lâm Vãn ngay lập tức ngồi thẳng lưng, biểu cảm trở nên nghiêm túc, diễn tả một cách rõ ràng, Chu Ngưng làm theo một lần, "Đúng không?"

Lâm Vãn cười giơ ngón tay cái, lại dạy cho anh mấy câu thường dùng, Chu Ngưng hỏi: "Vậy ' chúng ta kết hôn đi ', nói như thế nào?"

Lâm Vãn diễn tả cho anh xem, Chu Ngưng nhướng mày: "Tôi chưa hiểu."

Lâm Vãn lại ra hiệu thêm lần nữa, lần này chậm hơn nhiều.

Chu Ngưng cười cười nắm tay cậu: "Nếu em đã cầu hôn tôi, vậy tôi phải đồng ý thôi."

"Ngày mai tôi mang em đi lãnh giấy chứng hôn nhé?"