Người Ấy Vu Quy

Chương 4: Tim đập





Nàng đặt chén nước lên mép giường, “Giải Ưu, vẫn còn hơi nóng, chàng chờ nguội rồi hẵng uống, em đi nấu cơm trước.” Nàng đang muốn đi, lại bị kéo lấy ống tay áo, chàng định ngồi dậy mặc quần áo vào, trong mắt rõ ràng viết, “Sao được? Sao có thể để Thê Chủ làm những chuyện đó? Nô không sao, nấu nước nấu cơm, vốn dĩ là chuyện nam nhân phải làm.”

Hình như nàng…… Có thể đọc ra suy nghĩ trong mắt chàng?

Nàng có chút hưng phấn, lại sờ sờ đầu chàng, “Giải Ưu ngoan, cứ ngủ một giấc thật ngon đi, hết bệnh rồi mới có thể đỡ đần cho em nha. Trên thế giới này, chỉ có mình chàng là tốt với em nhất.”


Trong mắt chàng toàn là mờ mịt, “Một dạ đến già, phu quân chăm sóc Thê Chủ, không lẽ là chuyện thiên kinh địa nghĩa lắm sao?”

Nàng đột nhiên cảm thấy, người nam nhân này thật sự quá đáng yêu. Nàng đã sớm đã không tin tình yêu, cũng không trông mong sẽ có được tình yêu, nhưng nàng biết, người nam nhân này rất tốt với nàng, sẽ luôn tốt với nàng như vậy. Dù xuất phát từ nguyên nhân gì, sợ hãi cũng được, lễ nghĩa cũng được, thói quen cũng được, chỉ biết nhẫn nhịn và cho đi cũng được, nàng đều không để bụng. Nàng chỉ biết, chàng là người duy nhất ở hai thế giới che chở cho nàng, cẩn thận và chu đáo, vì đó là chàng nên nàng không sợ hãi hay chán ghét cuộc hôn nhân này.

Gạo đã được Giải Ưu đổi sang lứa mới, không sạch lắm, còn vỡ vụn, bên trong có rất nhiều cát đá, gạo như vậy chắc là loại rẻ tiền nhất, phải vo thật cẩn thận mới được.

Có một ít rau dại, cũng là hôm qua Giải Ưu hái nhân lúc sương sớm chưa khô, hiện tại vẫn còn tươi. Trong nhà không có dầu, muối ăn thì viên nào viên nấy rất to, cần phải nghiền nát mới được, có điều Giải Ưu đã nghiền được một ít, được đặt ngay ngắn gần bệ bếp.

Đây là lần đầu tiên nàng vào phòng bếp, Giải Ưu nha, thật sự là một người rất tinh tế.


Bếp lò đốt củi này khiến nàng luống cuống tay chân, tốn rất nhiều công sức mới nấu xong cháo, nhưng lần này nàng cố ý nấu đặc một chút, hình như từ trước đến nay, Giải Ưu chưa từng ăn một bữa no đâu, chẳng trách lại gầy như vậy.

Giải Ưu rũ mắt, tùy ý để nàng đút từng miếng cháo cho chàng, vì còn nóng, chàng không nếm được mùi vị gì, một dòng nước ấm lần đầu tiên chảy vào dạ dày, vọt thẳng lên hốc mắt, rồi rơi xuống tay nàng. Từ khi bắt đầu có kí ức, Giải Ưu của nàng đã luôn chăm sóc người khác. Hai ba tuổi, chăm sóc em gái, bốn năm tuổi, ôm đồm mọi công việc trong nhà, bảy tám tuổi, theo cha ra đồng làm việc, mười một mười hai tuổi, bắt đầu ra ngoài làm thuê kiếm tiền nuôi gia đình.

Mười bốn tuổi, bị bán cho nàng làm phu quân. Không có hôn lễ, không có cha mẹ chúc phúc, không có tiệc rượu, không có của hồi môn và khăn voan đỏ, cái gì cũng không, chỉ có đêm hôm đó, đau đớn, đánh chửi và oán giận, ngày qua ngày, tại nơi này vất vả mà sống.

Nàng nhìn nước mắt chàng rơi trên mu bàn tay, không nói gì, thử cảm nhận nhiệt độ một chút, có chút nóng.

Nàng đặt muỗng cháo bên môi, bị cái nóng làm bỏng, lại nhìn khuôn mặt bình thản an tĩnh của chàng, trái tim bất chợt xúc động, sau đó, nàng khẽ thổi, rồi mới đưa tới miệng chàng, “Xin lỗi, vừa rồi có hơi nóng.”

Không sao cả, dù gì, lâu lắm rồi chàng không được ăn đồ nóng như vậy, cảm giác nóng ấm ấy, làm chàng cảm nhận được mình còn tồn tại.


Vì sao nàng lại thay đổi nhiều như vậy?

Lúc này, chàng dường như có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của mình, thì ra tim chàng vẫn còn đập.