Ngược Nam Chính

Chương 21: Chương 21:



7 giờ rưỡi sáng hôm sau, Đỗ Lam tỉnh dậy thấy cái mũi không nghẹt nữa, cả người sảng khoái nhẹ nhàng. Nghĩ đến hôm qua mình thổ lộ với cậu ấy, hôm nay xem như ngày đầu tiên sau khi hai người xác nhận quan hệ. Sờ điện thoại ở đầu giường, cô gửi cho cậu một tin nhắn.
 
“Dậy chưa?”
 
Tiếp đó không quá hai giây đã nhận được tin trả lời, “Dậy rồi, cậu thì sao?”
 
“Mới tỉnh. Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?”
 
“Tớ tới tìm cậu, cậu muốn đi đâu?”
 
“Vậy đến công viên gần nhà nhé.”
 
“Được.”
 
Buông điện thoại, Đỗ Lam lập tức rời giường làm vệ sinh cá nhân. Thực ra Trần Hiểu Huy đi xe bus đến nhà cô kiểu gì cũng gần một giờ, nhưng tim cô vẫn không nhịn được mà nhảy nhót. Thay mấy bộ quần áo, tóc cứ buộc lại buông, thì ra mình cũng không có gì khác những cô gái đang yêu kia.
 
Mãi đến khi chuông cửa vang lên, cô mới gọi là chuẩn bị xong.
 
Cô cầm túi xách nhỏ trên bàn, mở cửa.
 
Ngoài cửa, Trần Hiểu Huy mặc một cái áo lông vũ màu lam nhạt, bên trong là một chiếc áo lông màu trắng, trên tay vẫn đeo đôi bao tay cũ. Thấy cô mở cửa, cậu lập tức mỉm cười chăm chú nhìn mình.
 
Đỗ Lam mặc một cái áo khoác lông vũ màu trắng, bên trong là một chiếc áo lông màu lam nhạt, đeo chiếc túi xách cũng màu lam nhạt, mái tóc mềm mại thả tự nhiên. Thấy hai người ăn mặc ăn ý, cô cũng bật cười.
 
Đỗ Lam lập tức bước lên nắm tay cậu, “Đi thôi!”
 
Trần Hiểu Huy cười sâu hơn, nhẹ đáp “ừ”.
 
Hai người ăn hai phần tào phớ tại một quán nhỏ ở cổng công viên, sau đó tay trong tay đi dạo hết vòng này đến vòng khác ở trong công viên.
 
Thực ra hai người không nói chuyện gì, chỉ cần hai mắt nhìn nhau đã không nhịn được mà cười rộ lên rồi.
 
Cuối cùng, hai người đều nhiễm mệt, ngồi xuống chiếc ghế dài ở công viên để nghỉ ngơi.
 
Đỗ Lam ngắm nhìn sườn mặt của cậu, cặp mi dài của cậu liên tục chớp chớp làm trái tim của cô ngứa ngáy không thôi, cô đột nhiên nói với cậu: “Trên mặt cậu có gì kìa.”
 
“Cái gì?” Trần Hiểu Huy hơi xấu hổ, cúi đầu dùng tay lau mặt nhưng không lau được gì hết.

 
“Nào, cậu lại đây, cúi đầu thấp xuống chút.”
 
“Thấp nữa.”
 
Lông mi của Trần Hiểu Huy bắt đầu bất an chớp chớp.
 
Đỗ Lam nhìn cánh môi như cánh hoa hồng của cậu ngày càng đến gần mình, sau đó nhanh chóng vươn người ngậm lấy nó, hương vị hệt như trong tưởng tượng của mình: ngọt ngào và mềm mại. Trần Hiểu Huy lại chớp chớp mắt, cuối cùng nhắm chặt.
 
Một cơn gió thổi qua, cánh hoa trên đỉnh đầu lả tả rơi xuống, dần dần rải đầy đất, có cái rơi trên ghế dài, có cái rơi trên vai hai người…..
 
Hai người theo bản năng ngừng hô hấp, có lẽ chỉ là mấy giây, lại có lẽ càng lâu hơn. Cảm giác như là trong nháy mắt, lại giống như đã qua một thế kỷ, Đỗ Lam mới lui.
 
Hai người nhìn nhau trong chớp mắt, nhìn đôi mắt ngập nước của đối phương rồi đều lập tức quay mặt đi. Mặt Đỗ Lam hơi nóng, cô lén liếc Trần Hiểu Huy bên cạnh, vành tai của cậu đỏ như sắp nhỏ máu.
 
Trái tim của cô, nháy mắt giống như có trăm nghìn bông hoa nở tưng bừng, không có chỗ nào không mềm mại.
 
Nhất thời, cả hai đều không mở miệng, bởi vì sợ một khi nói chuyện thì hàng ngàn hàng vạn con bướm đang bay múa dập dìu sẽ lập tức bay đi…..
 
*** 
 
Ngày hôm sau, Đỗ Đức Vĩ và Trình Ngọc Lan trở về nhà. Bởi vì việc làm ăn tiến vào mùa ế hàng nên đa số thồ gian Trình Ngọc Lan đều ở nhà. Trước kia Đỗ Lam không hay ra cửa nên hiện tại cũng không thể ra ngoài thường xuyên, vậy nên hai người chủ yếu nhắn tin qua lại. Đều là mấy câu kiểu như: "Chào buổi sáng!" , "Hôm nay ăn gì?" , "Hôm nay sẽ làm gì?" , "Hiện tại đang làm gì?". 
 
Đỗ Lam chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ nhàm chán đến mức nhắn u mê nhắn tin, may mà Trần Hiểu Huy đều trả lời lại, lần nào cũng hỏi lại cô nên hai người có thể kéo dài câu chuyện mãi. Cuối cùng, vào tối hai ngày trước khai giảng, công ty của Trình Ngọc Lan và Đỗ Đức Vĩ có buổi tiệc xã giao nên không thể về nhà, Đỗ Lam bèn ra khỏi nhà, hai người hẹn gặp mặt ở công viên lần trước. 
 
Lúc Đỗ Lam tới công viên, từ xa đã trông thấy Trần Hiểu Huy đang đứng chờ. Cậu quàng một cái khăn màu xám, mặc áo lông vũ màu đen và giày thể thao màu trắng. Cậu đứng thẳng người, thất thần nhìn bánh xe đang quay ở bên trong. Đỗ Lam quan sát sườn mặt của cậu, đứng từ xa dùng tay miêu tả nó. Lông mày ôn hòa, mi mắt cong cong, sống mũi thẳng tắp, cánh môi mềm mại, hiện tại chúng đều thuộc về mình! Đỗ Lam thầm cười trộm. 
 
Cô rón rén lại gần, chuẩn bị vỗ bả vai cậu, nào ngờ không chờ cô giơ tay thì cậu đã quay người lại, mỉm cười với cô. Cô cũng cười ngây ngô. Trần Hiểu Huy gỡ khăn trên cổ xuống, quấn lên cổ cô, "Sao mặc ít như này đã ra ngoài?" Cô mặc chiếc áo lông vũ liền mũ màu trắng loại mỏng, hơn nữa cái áo lông vũ này không có cổ áo, vì vội vàng chạy ra ngoài nên cô không kịp quàng khăn. Chờ cậu quấn khăn cho mình xong, cô lập tức ôm chầm lấy cậu, ngửi mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người cậu, nhỏ giọng nói: "Bởi vì vội gặp cậu nha!" 
 
Trái tim của Trần Hiểu Huy lập tức ngọt ngào mềm mại, cậu khẽ ôm lấy cô, giọng nố mang theo ý cười: "Vậy cũng phải nhớ mặc nhiều quần áo nhé." 
 
Đỗ Lam ngoan ngoãn "ừm". 
 
Hai người ôm nhau một lúc lâu mới buông ra. 
 
"Hôm nay cậu muốn làm gì?" Đỗ Lam nghĩ đến ánh mắt của cậu khi nhìn bánh xe quay, vì thế cô nói: "Chúng ta chơi bánh xe quay nhé? Đúng lúc lần trước Tiểu Nam không thích chơi." 
 
Có một truyền thuyết nói rằng: trong mỗi cái hộp ở bánh xe quay đều chứa đầy hạnh phúc. Và, khi chúng ta ngẩng đầu nhìn nó thì chính là đang nhìn lên hạnh phúc. Nhưng, hiện tại ---- Trần Hiểu Huy nhìn Đỗ Lam bên cạnh, hạnh phúc đã nằm trong tay mình. Lúc bánh xe quay đến nơi cao nhất, Trần Hiểu Huy khẽ hôn cô một cái. Trên bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, trong hơi thở ấm âp của Trần Hiểu Huy, cô chậm rãi nhắm mắt lại. Vì cậu, tớ nguyện tin tưởng tất cả truyền thuyết. 

 
*** 
 
Sau khai giảng.
 
Ai cũng nhìn ra bầu không khí ngọt ngào giữa hai người. Hai người ngày nào cũng đắm chìm trong hạnh phúc nên giáo viên cũng sớm nhìn ra, tuy nhiên thành tích của cả hai không hề tụt dốc nên các thầy cô đều mở một mắt nhắm một mắt. 
 
Đỗ Lam luôn thích nằm sấp lên bàn ngắm nhìn Trần Hiểu Huy, mỗi lúc như thế thì cậu đều giả vờ bình tĩnh nhìn vào sách vở, nhưng cặp lông mi chớp chớp với tần suất nhanh đã tiết lộ tâm trạng thật của cậu Những lúc như thế, tim Đỗ Lam giống như kẹo bông gòn, ngọt ngào và mềm mại. Có khi Đỗ Lam sẽ cố ý hỏi cậu đề toán, lúc cậu giảng cho cô thì cô nhìn chăm chằm cậu không chớp mắt. Giọng nói của cậu tựa như tơ lụa quý giá trong ngăn tủ: nhẹ nhàng mềm mại. Hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt ôn nhu trong trẻo, cả người không có chỗ nào là không đẹp. 
 
Tháng ba giao thoa giữa cái lạnh của mùa đông và sự ấm áp của mùa xuân đã sắp qua. 
 
Ngày 19 tháng 3, chủ nhật.
 
Giữa trưa Diệp Mạn làm một bữa tiệc lớn cho Trần Hiểu Huy và tặng cậu một bộ dao khắc mới.
 
2 giờ 30 phút chiều, Trần Hiểu Huy ngủ trưa dậy, ngồi ở bàn học làm một bộ đề thi.
 
Duỗi người, nghĩ chắc giờ này Đỗ Lam cũng ngủ trưa dậy rồi, cậu bèn cầm di động chuẩn bị nhắn tin cho cô thì chuông điện thoại vang lên. Là Đỗ Lam.
 
Cậu mỉm cười nghe máy, không chờ cậu nói chuyện, Đỗ Lam ở đầu bên kia đã nhanh chóng nói: “Cậu mau xuống lầu đi, tớ đang ở cổng tiểu khu các cậu.”
 
Trần Hiểu Huy kinh ngạc, mất mấy giây mới phản ứng lại, “Được! Tớ lập tức xuống đây.”
 
Cậu vội vàng xỏ giày, cầm áo khoác chạy xuống lầu, bước nhanh đến cửa tiểu khu đã thấy Đỗ Lam đứng xa xa, cô mặc một bộ quần áo bóng chày màu lam, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, hai tay chắp sau lưng, xinh xắn đứng ở đó, cười tươi nhìn mình.
 
Đỗ Lam nghiêng đầu, “Hiểu Huy, sinh nhật vui vẻ!” Cô đưa hai tay ra trước, trong tay là môt bó hoa dại.
 
Trần Hiểu Huy kinh ngạc, tiếp đó là vui mừng, cậu vươn hai tay nhận hoa, “Cảm ơn! Sao cậu….”
 
“Sao tớ biết đúng không? Không phải chỉ có mình cậu nhớ chuyện danh sách đâu nha.”
 
“Đã lâu lắm rồi….sao cậu còn nhớ rõ?”
 
“Chẳng phải cậu cũng không quên sao?”
 
Trần Hiểu Huy ngơ ngẩn nhìn cô, trong đôi mắt trong trẻo lóe lên ánh sáng không biết tên.

 
Đỗ Lam lại lấy một cái bánh kem nhỏ trong túi áo phải của áo khoác bóng chày, “Đây, cái này là bánh kem tớ làm cả buổi sáng, miễn cưỡng không cháy. Loại bánh kem bơ tớ không biết làm, chỉ miễn cưỡng làm được bánh kem nhỏ này thôi, cậu không được chê đâu đấy!”
 
Trần Hiểu Huy nhìn cái bánh kem chỉ lớn bằng bàn tay trong tay mình, lớp đường cũng hơi cháy, cậu rũ mi, lẩm bẩm: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu Đỗ Lam….” Đây là lần thứ tư cậu ăn sinh nhật, tuy rằng cậu vĩnh viễn không biết sinh nhật thật sự của mình là ngày tháng nào nhưng có người thật lòng chúc mừng là cậu đã cực kỳ hạnh phúc rồi!
 
Đỗ Lam mỉm cười nhìn cậu, lại móc ngọn nến nhỏ và cái bật lửa ở bên túi trái ra, cô cắm ngọn nến ở giữa cái bánh nhỏ rồi kéo cậu đến cái ghế gần đó ngồi xuống.
 
Cô châm nến, nhỏ giọng hát bài chúc mừng sinh nhật: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…….Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…….Mau ước nguyện đi…..”
 
Trần Hiểu Huy nhắm mắt lại, cặp lông mi dài khẽ rung rung, thầm cầu nguyện trong lòng rồi mở mắt.
 
Đỗ Lam nhìn cậu chăm chú, nhỏ giọng nói: “Thổi nến đi!”, “Cậu ước gì thế?”
 
Trần Hiểu Huy nghiêm túc nói: “Không phải nguyện vọng không thể nói ra ư?”
 
Đỗ Lam giả bộ bất đắc dĩ, “….Được rồi!”
 
Trần Hiểu Huy cúi đầu nhìn Đỗ Lam, cười cười.
 
Nguyện vọng của tớ là: cậu có thể vĩnh viễn vui vẻ sống dưới ánh mặt trời!
 
Hạ qua đông đến, thời gian trôi cực nhanh.
 
Chỉ chớp mắt đã lên lớp 11.
 
Đỗ Lam và Trần Hiểu Huy đều chọn hoa học tự nhiên cho nên hai người vẫn chung lớp, bởi vì thành tích luôn không ra khỏi top 3 nên cả hai vẫn ngồi cùng bàn.
 
Lưu Lỗi và Lý Tình cũng chọn khoa học tự nhiên, nhưng sau đó Lý Tình không hề ngồi trước bàn hai người nữa. Đôi khi có tiếp xúc ánh mắt thì cô ta luôn dùng ánh mắt phức tạp để nhìn hai người.
 
Lớp 11, tất cả các lớp đều bắt đầu cưỡng chế học tiết tự học buổi tối.
 
Trần Hiểu Huy và Đỗ Lam cũng giống như các cặp tỉnh nhân vườn trường khác, mỗi buổi chiều tan học đều ra ngoài ăn cơm với nhau.
 
Trần Hiểu Huy không tiêu tiền lung tung, nhưng sẽ dùng tiền tiết kiệm của mình mua hết đồ ăn ngon cho Đỗ Lam.
 
Đỗ Lam kén ăn nên lần nào cậu cũng gắp cà rốt và đậu hủ cô không thích vào chén mình. Cô còn không thích ăn mấy thứ phiền phức, ví như cá, tôm này nọ, vì thế lần nào Trần Hiểu Huy cũng đều giúp cô lọc xương, bóc vỏ.
 
Vào thứ Bảy hẹn hò, có khi họ sẽ mang theo mấy cái bóng đèn nhỏ, đều các các em ở viện phúc lợi. Hai người đưa bọn nhóc đi ăn, đi chơi.
 
Bọn nhóc đi chơi máy gắp thú, mỗi lần Trần Hiểu Huy gắp được một con là bọn chúng đều vây quanh cậu, hưng phấn gọi “anh ơi, anh ơi”. Bọn nhỏ hiểu chuyện, không nhắc đến chuyện trước kia cậu mất tích.
 
Có một bé trai có vấn đề về trí lực nên thỉnh thoảng c hảy nước miếng, Trần Hiểu Huy bèn chuẩn bị một cái khăn tay, kiên nhẫn lau cho cậu bé.
 
Còn có một cô bé không nhìn thấy, Đỗ Lam vẫn luôn nắm tay em, dịu dàng kể chuyện xưa cho em nghe.

 
Trong túi của cô luôn chứa đầy kẹo, gặp mặt đều phát cho bọn nhỏ. Cô cũng sẽ giữ lại hai cái cho cậu và mình, hai người ngậm kẹo trong miệng, nhìn nhau mỉm cười.
 
Tất cả đều ngọt ngào hạnh phúc như thế, ngọt ngào đến nỗi làm cho người ta thấy bất an. Ngày ngày Trần Hiểu Huy đều cẩn thận cầu nguyện, hy vọng niềm hạnh phúc này sẽ không trôi đi.
 
Thời tiết càng ngày càng lạnh, thời gian gần tới lễ Giáng Sinh.
 
Buổi tối thứ Bảy không cần đến tiết tự học buổi tối. Sau khi tan học buổi chiều, hai người tới hiệu sách mua tài liệu.
 
Giai điệu vẫn là bài [ Bản giao hưởng định mệnh ] của Beethoven.
 
Hai người chọn xong, Trần Hiểu Huy xếp hàng đi trả tiền thì nam sinh đứng đầu hàng đang oán giận với chủ tiệm, “Ông chủ, có thể đổi bài nhạc khác không? Từ lúc cháu nhập học đến giờ chỉ nghe mỗi một bài này, nghe nhiều tới nỗi cháu sắp nôn rồi.”
 
Ông chủ là một người đàn ông trung niên gầy gầy, đeo mắt kinh không khung, chú vừa thu tiền vừa nâng mí mắt nhìn nam sinh nọ: “Cậu thì biết cái gì, học sinh hiện giờ vô cảm nhiều quá. Để bản nhạc này vang lên trong linh hồn mấy người, sau này mấy người sẽ hiểu được chỗ tốt của nó.”
 
“Ông chủ, nói cao thâm như thế thực chất là lười đổi phải không?”
 
“Nói đúng rồi, thằng nhóc thối.” Chú tìm tiền lẻ trả lại cho học sinh kia, “Của cậu đây, không nghe quen thì nhanh lượn đi.”
 
Nam sinh nọ cợt nhả rời đi.
 
Trần Hiểu Huy và Đỗ Lam nhìn nhau cười, ông chủ này rất thú vị.
 
Ra khỏi hiệu sách, đứng tại trạm xe bus, hai người mới lưu luyến tạm biệt.
 
Buổi tối hôm nay, sau khi Lý Tình về nhà, bảo mẫu đã làm xong cơm chiều. Trên bàn cơm, bố cô Lý Sơn Viễn đang nói với mẹ cô Trình Văn Chi về chuyện công ty thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói với Lý Tình: “Sáng mai bố tổ chức cho công nhân viên trong công ty đến viện phúc lợi làm hoạt động an ủi, con muốn đi cùng không?” 
 
Cô con gái này của anh được nuông chiều từ nhỏ tới lơn, anh cảm thấy mình nên cho con chứng kiến nhiều mảnh đời nhỏ sống không bố không mẹ.
 
Lý Tình vốn không muốn đi vì từ khi lên lớp 11 thì mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ, nếu đi thì sáng mai phải dậy sớm. Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố, cuối cùng cô ta vẫn gật đầu. Tuy bố luôn thỏa mãn mình trên phương diện vật chất nhưng gặp chuyện gì có tính nguyên tắc thì vẫn rất nghiêm khắc với mình.
 
Sáng sớm hôm sau, Lý Tình thức dậy rất sớm. Cô ta mặc một cái áo lông vũ loại dài, màu hồng nhạt, đeo một cái túi xách nhỏ màu trắng, cùng bố tới viện phúc lợi. Hơn 30 nhân viên trong công ty của bố đã tới rồi.
 
Nhóm nhân viên dọn những món quà an ủi xuống xe, các em nhỏ trong viện phúc lợi sợ hãi đứng một bên nhìn bọn họ.
 
Có một bé gái 3 tuổi vui mừng quá nên chạy vội, khi đi ngang qua Lý Tình thì không cẩn thận bị vướng chân, theo quán tính túm lấy áo lông vũ của cô ta. Lúc đứng vững và buông tay ra thì Lý Tình trông thấy dấu tay đen bẩn hằn rõ trên áo mình, cô bé sợ hãi nhìn Lý Tình, rụt rè nói: “Em xin lỗi.”
 
Trong lòng cô ta không vui, nhưng cũng không thể quát mắng đứa nhỏ 3 tuổi được.
 
Cô ta nhìn trái nhìn phải, WC ở đây rất kém, đứng từ xa cũng ngửi thấy mùi bên trong nên cô ta không muốn vào trong đó, vậy nên cô ta định đi sau bếp lấy nước rửa sạch một chút.
 
Cả nhà bếp đều ở phía sau, là một gian độc lập. Lúc cô ta tới cửa bếp, đang định đẩy cửa đi vào thì nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ bên trong.