Ngược Nam Chính

Chương 14: Chương 14:



Cô an tĩnh ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu đọc sách, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ tiến vào, tạo thành một vòng sáng màu vàng cam ấm áp trên đỉnh cầu của cô.
 
Thấy cậu đi vào, cô mới bắt đầu thu dọn cặp sách, còn giả bộ lẩm bẩm, “Ơ, đã tan học rồi à!”
 
Cậu lặng lẽ đặt cây chổi ở cuối lớp học rồi mới về chỗ của mình. Đỗ Lam đã dọn sách xong, đang đứng chờ cậu.
 
Cậu không nhìn cô mà chỉ tập trung cất sách vở, Đỗ Lam đợi cậu làm xong, đột nhiên mở miệng, “Hiểu Huy, cùng nhau đi thôi!”
 
Trần Hiểu Huy tựa như được trở về thời tiểu học, mỗi buổi chiều tan học, Đỗ Lam kiểu gì cũng cố ý ở lại làm bài tập, đợi các bạn trong lớp về gần hết thì gọi cậu cùng đi.
 
Trần Hiểu Huy không trả lời, nhưng cũng không từ chối. Đỗ Lam coi biểu hiện này thành cậu cam chịu, vì thế quay người đi trước.
 
Trên đường, Đỗ Lam tùy ý tán gẫu mấy chuyện xảy ra hôm nay, ví dụ như “Thầy Lý râu xồm mãi chẳng chịu cạo râu, bộ râu sắp che hết mặt thầy rồi.”
 
“Chủ nhiệm lớp thích màu hồng phấn, quần áo, túi xách của cô đều có màu hồng nhạt, nhưng đôi khi trông cũng rất đáng yêu.”
 
“Lần nào Lý Tình hỏi đề đều đúng đề tớ biết, tớ giảng cho cậu ta cũng coi như ôn tập lại lần nữa….”
 
Trần Hiểu Huy bên cạnh an tĩnh nghe, theo giọng nói trong trẻo của cô, trong đầu tự động hiện lên những hình ảnh đó.
 
Cậu nhìn cái bóng bị ánh hoàng hôn kéo dài trên mặt đất, cái bóng nửa người trên của cả hai dính chặt vào nhau, tóc đuôi ngựa lắc lư theo nhịp chân của thiếu nữ….
 
Cánh cửa trái tim đóng chặt hình như bị một xúc tua mềm mại nhẹ nhàng gõ cửa.
 
Tới cổng trường, đúng lúc xe bus tới, Đỗ Lam xoay người vẫy tay với cậu, “Ngày mai gặp!”
 
Trần Hiểu Huy do dự trong chớp mắt, nhẹ giọng nói, “Ừ.”
 
Nhìn theo bóng dáng xe bus đi xa rồi mất hẳn, Trần Hiểu Huy mới thu mắt. Hiện tại cách thời gian tan học bình thường còn 20 phút, cậu không gọi báo cho Diệp Mạn trước nên giờ cậu còn một khoảng thời gian. Cậu đi đến giao lộ mà con cún quê hay chờ mình, tìm trong mấy lùm cây bên cạnh một lượt nhưng không nhìn thấy nó.
 
Cậu lại đi sâu vào trong một chút, bởi vì luôn khom lưng tìm kiếm trong lùm cây nên cậu không chú ý sau lưng mình dần xuất hiện mấy bóng người.

 
“Này! Thằng kia!”
 
Mãi đến khi đối phương lên tiếng, cậu mới bất giác đứng thẳng người.
 
Trần Hiểu Huy quét mắt nhìn mấy người đối diện, đi đầu là ủy viên thể dục Lưu Lỗi, phía sau là ba nam sinh được phân quét nhà xe cùng cậu hôm nay, sắc mặt của cả bốn người đều không có ý tốt.
 
Cậu nhìn chung quanh, sau khi xác nhận Đỗ Lam sẽ không đột nhiên lao tới thì mới yên lòng.
 
Cậu không hỏi lí do, loại chuyện này nào có ‘vì sao’. Cậu chỉ lạnh nhạt nói với bọn họ: “Các cậu nhiều người, tôi không đánh lại, không cần đánh lên mặt, tốc chiến tốc thắng đi.”
 
Lưu Lỗi bị ngữ khí bình tĩnh của cậu k1ch thích, giơ tay ngăn cản nam sinh phía sau muốn xông lên, cắn răng nói với Trần Hiểu Huy, “Một mình tao đấu với mày, mày không ý kiến chứ?”
 
Lưu Lỗi trực tiếp nhào lên đấm một quyền vào mặt Trần Hiểu Huy. Cậu ta sớm khó chịu với gương mặt này rồi. Trần Hiểu Huy nâng tay miễn cưỡng đỡ được một đấm, tiếp đó Lưu Lỗi đạp mạnh lên chân trái của cậu, chân phải của cậu không chống đỡ được, ngã xuống đất.
 
Tiếp theo, là những cú đá, đánh dày đặc…..
 
Trần Hiểu Huy dùng hết sức che chở phần đầu, nếu trên mặt có vết thương, khẳng định Diệp Mạn sẽ hỏi.
 
Đánh cho bõ tức xong, nhìn Trần Hiểu Huy co ro nhưng vẫn che đầu, muốn nói hai câu tàn nhẫn để cậu ta rời xa Đỗ Lam, nhưng lại nghĩ ngộ ngỡ người này mang lòng phẫn hận, cố ý dụ dỗ Đỗ Lam thì sao?
 
Cuối cùng, suy nghĩ nửa ngày, Lưu Lỗi không nghĩ ra câu uy hiếp nào ngầu lòi, chỉ có thể hậm hực đạp chân cậu một phát nữa, mắng: “Thằng chó, đừng mơ tưởng thứ mày không nên nghĩ!”
 
A…..không nên nghĩ, sao cậu dám mơ mộng hão huyền cơ chứ!
 
Mỗi khi những mơ mộng đó hơi ngóc đầu dưới đáy lòng thì cậu đều bức bản thân nghĩ lại 10 ngày kia…..
 
Người đang ở trong bóng tối, có tư cách gì đạt được ánh sáng đây?
 
Mãi đến khi bọn họ đều đi xa, Trần Hiểu Huy mới chậm rãi đứng dậy. Vì tránh để tí nữa Diệp Mạn nhìn ra, cậu cẩn thận phủi từng tí đất dính trên quần áo, cậu không muốn mang đến phiền toái cho chị ấy.
 
Cậu thẳng lưng, khập khiễng ra khỏi hẻm nhỏ, đi đến cổng trường.
 

Nơi đó, có người chờ cậu.
 
Đi đến cổng trường, đúng lúc Diệp Mạn tới, cũng đang đứng chờ cậu ở cổng. Thấy cậu đi từ phía khác, nghi hoặc hỏi: “Sao em lại đi ra từ đó?”
 
Sắc mặt của Trần Hiểu Huy không đổi, “Tan học sớm nên em đi mua chút văn phòng phẩm.”
 
Diệp Mạn không truy hỏi nữa, kéo tay cậu, nói: “Về nhà đi!”
 
Câu nói này rất bình thường, nhưng lại là ba chữ Trần Hiểu Huy thích nghe nhất trong ba năm qua, nén cơn đau trên cánh tay, cậu nh ỏ giọng đáp, “Vâng.”
 
Ngày hôm sau, Đỗ Lam phát hiện lúc Trần Hiểu Huy viết chữ luôn rất cố sức, cánh tay nâng lên hạ xuống luôn có cảm giác nặng nề.
 
Đỗ Lam nhíu mày, “Cánh tay của cậu bị sao thế?”
 
Trần Hiểu Huy nhàn nhạt nói, “không có gì.”
 
Đỗ Lam không tin, nên lúc nghe giảng thường nhìn sang cậu. Trần Hiểu Huy cảm nhận được ánh mắt bám riết không tha của cô, cuối cùng bất đắc dĩ nói, “Không sao đâu, chỉ là khi ngủ gối đầu lên tay nên giờ tê rần.”
 
Lúc này Đỗ Lam mới yên lòng.
 
Trần Hiểu Huy thấy cô giãn mày vì câu nói của mình, trong lòng như bị một bàn tay dịu dàng khẽ vuốt.
 
Buổi chiều tan học, Đỗ Lam cố chậm rì rì, chờ các bạn học đều đi hết thì mới đứng dậy, nói: “Cùng nhau đi thôi!” Dứt lời, quay đầu ra ngoài cửa.
 
Cậu yên lặng thu dọn sách vở, đi theo sau.
 
Đỗ Lam đi không nhanh, cậu cũng nhanh chóng cách cô khoảng nửa bước.
 
Trên con đường có hàng cây xanh mát nối thẳng ra cổng, thiếu niên và thiếu nữ đi cùng nhau, thiếu nữ đi trước vui vẻ nói gì đó, đuôi ngựa vung vẩy, thần thái tự tin; còn thiếu niên đi sau thì nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
 
Dường như chỉ trong chớp mắt đã đến cổng trường rồi.

 
Trần Hiểu Huy chuẩn bị sang đường cái đối diện để chờ Diệp Mạn, Đỗ Lam thì đi đến điểm dừng xe bus bên cạnh cổng trường đứng chờ, vừa cười vừa vẫy tay tạm biệt cậu.
 
Khóe miệng của cậu cũng cong lên, giơ tay…..
 
“Brừm….Brừm…..” Nơi xa, tiếng xe motor vang lên.
 
Tiếp đó, nụ cười trên mặt Trần Hiểu Huy cứng lại, cậu hét to: “Cẩn thận!”
 
Đỗ Lam quay đầu nhìn chiếc motor đang phóng nhanh về phía mình, trố mắt đứng chôn chân tại chỗ.
 
Khi chỉ còn cách khoảng 10m, cậu dùng hết sức bình sinh để chạy đến chỗ cô.
 
Tựa như thời gian chỉ mới qua mấy giây, lại như đã trôi qua rất lâu, tất cả đều tua chậm trong mắt cậu…..
 
Cậu dùng thân thể của mình đẩy cô vào ven đường theo quán tính, mà cậu đứng thế chỗ của Đỗ Lam. Chiếc motor vụt đến, quệt qua hai chân cậu.
 
Có người qua đường bị kinh sợ, mắng to: “Mẹ nó, lái nhanh như thế là vội đi đầu thai à!”
 
Nhìn motor nháy mắt đã không thấy bóng dáng, hai người còn chưa hoàn hồn.
 
Đỗ Lam bình tĩnh lại trước, cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
 
Trần Hiểu Huy lắc đầu, lồ ng ngực của cậu vẫn phập phồng kịch liệt, tay phải vẫn giữ chặt bả vai của Đỗ Lam.
 
Đỗ Lam hơi đau, nhưng cô không nói gì cả mà dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán cậu, mềm giọng nói: “Không sao đâu, tớ vẫn còn nguyên vẹn mà.”
 
Cậu nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, bất ngờ ôm chặt cô vào lòng. Đỗ Lam cảm nhận được thân thể cậu khẽ run rẩy, cô nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
 
……… 
 
Một phút sau, Trần Hiểu Huy buông cô ra, cậu né tránh ánh mắt của cô, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Cậu đi đường phải cẩn thận.”
 
Vừa khéo đối diện chuyển sang đèn xanh, cậu quay đầu nhanh chóng bước sang đường. Lần đầu tiên Đỗ Lam thấy cậu đi nhanh như thế, giống như phía sau có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo cậu.
 
Cô xoa xoa vai trái, cười khẽ.
 
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Lam tới lớp, Trần Hiểu Huy đã sớm ngồi ở chỗ rồi.

 
Cô cười chào hỏi: “Chào buổi sáng!”
 
Cậu cúi đầu không nhìn cô, nhỏ giọng đáp lại: “Chào buổi sáng.”
 
Cả ngày, cậu đều trốn tránh ánh mắt của cô.
 
Đỗ Lam biết vì chuyện bộc lộ cảm xúc ngày hôm qua nên giờ cậu hơi ngại khi đối mặt với mình.
 
Cô vẫn giống như ngày thường, nghiêm túc nghe giảng, an tĩnh làm chuyện của mình, giả bộ không thấy cậu hay lén nhìn mình.
 
Dần dần, cậu thả lỏng hơn.
 
Chiều nay tan học, bởi vì Diệp Mạn có việc bận đột xuất nên chờ đến khi xuất phát đi đón Trần Hiểu Huy thì kẹt xe cực kỳ. Chị nhắn tin cho Trần Hiểu Huy, nói mình sẽ đến muộn 20 phút.
 
Trần Hiểu Huy ở lại lớp, là người cuối cùng ra khỏi. Học sinh ở cổng trường đã đi về hết rồi, cậu vẫn đứng dưới tàng cây cạnh cổng lẳng lặng chờ. Lúc này, con chó quê lại cà nhắc đi tới.
 
Trần Hiểu Huy mỉm cười, ngồi xổm xuống, lấy nửa cái bánh mì trong cặp sách cho nó ăn. Con chó quê vươn đầu ăn ngấu nghiến, làm cậu không đành lòng, nói: “Lại đói bụng mấy ngày hả?”
 
Mỗi buổi sáng cậu đều cố ý để dành nửa cái bánh mì cho nó, nhưng không phải ngày nào nó cũng đến tìm cậu.
 
Lúc này, phía xa đột nhiên vang lên tiếng kêu to đầy thê lương, tiếp đó, thanh âm đó đột nhiên im bặt.
 
Người qua đường đều thờ ơ, nên làm gì thì tiếp tục làm cái đó. Trần Hiểu Huy không yên lòng, cậu lần theo nơi phát ra tiếng kêu đó mà tìm kiếm, con chó quê cũng đi theo sau.
 
Đây là một khu nhà cũ nát rất lớn, bên trong có nhiều lối rẽ. Bởi vì sắp bị phá bỏ và di dời nên trong này phần lớn đều là nhà hoang. Cậu chậm rãi đi vào một cái hẻm nhỏ, bên phải hẻm nhỏ còn nhiều ngõ nhỏ hơn. Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, cậu vô thức sợ hãi những con hẻm nhỏ như này.
 
Nhưng lòng cậu vẫn không yên, rõ ràng tiếng kêu to vừa rồi là từ một người con trai không lớn, vạn nhất đối phương cũng giống mình lúc trước, gặp nguy hiểm thì sao?
 
Cũng may con chó quê vẫn luôn lặng lẽ theo sau cậu giúp cậu giảm bớt cảm giác căng thẳng. Cậu nắm chặt di động trong tay, đi từng bước một về phía trước, tìm kiếm lần lượt từng con hẻm.
 
Lại đi thêm hơn 160m, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu của một thiếu niên, “Có ai không……cứu mạng……a…”
 
Cậu đẩy nhanh tốc độ, cà nhắc đi tới nơi phát ra thanh âm.