Ngũ Hoành Thiên Truyền Kỳ

Chương 12: Gia tộc nguy hiểm



Thôi Tú Bân nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Có thể chúng cho rằng y chỉ còn chút hơi tàn nên vứt bỏ ở đó, tin rằng kiểu gì cũng sẽ chết?"

"Các ngươi nghĩ Ma giới ngây thơ lắm sao?" Kim Cựu Long hạ mắt xuống vùng cấm địa của Ma giới. "Xét theo tính nay đi mai về của chúng thì ít nhất cũng phải quay lại xem đã chết hẳn chưa chứ?"

Hưu Ninh Khải gật gù: "Cũng đúng..."

"Hơn nữa..." Ngón tay của Kim Cựu Long dịch qua vùng tận cùng phía Bắc. "... Một gia tộc khác ở vùng này là Ngạc Ngư tộc cũng bị tận diệt, sau mấy ngày chúng cũng quay lại kiểm tra, qua từ trường ma khí ta cảm nhận được như vậy."

"Lạ thật?" Khương Thái Hiện nói. "Long Đế đại nhân, ngài có phát hiện một điều là các gia tộc phía Bắc đều nằm trong diện bị tấn công hoặc diệt chủng của Ma giới không? Hồ Ly tộc toạ lạc tại Đông Nam, một vùng rất xa so với Ma giới, có khi chúng không đi vì lý do đó cũng nên?"

Kim Cựu Long nói: "Nhưng đâu vì lý do nhỏ nhặt đó mà Ma giới bỏ qua được chứ? Thiên giới chúng ta không quản xa xôi đi tới tận cùng thế giới, huống hồ đám ma quỷ lúc nào cũng ma khí tràn trề."

Hưu Ninh Khải chợt nói: "Không phải gia tộc phía Bắc nào cũng nằm trong diện tấn công của Ma giới."

Trừ Khương Thái Hiện không thèm đếm xỉa tới cậu ra, năm người còn lại đều quay sang nhìn. Cậu chỉ vào một điểm được khoanh vùng cực lớn ở phía Bắc, nói: "Hổ tộc chính là gia tộc duy nhất ở phía Bắc không bị chúng khiêu khích."

"Thì bọn họ có Bạo Lục Bạch Hổ rồi." Khương Thái Hiện cố gắng không "xì" một tiếng. "Có Thượng Cổ Thần Thú chống lưng thì còn sợ gì nữa?"

"Thế thì tôi hỏi cậu." Hưu Ninh Khải cũng không thèm nhìn cậu. "Hải Lạc Kiếm Ngư của Kiếm Ngư tộc, Nguyệt Sa Tùng Lộc của Lộc tộc, Hồng Tử Bạch Thố của Thố tộc,... đó có phải là các Thượng Cổ Thần Thú không?"

"Nghe tên là biết rồi!" Cậu nhăn mặt. "Nhưng Bạo Lục Bạch Hổ nằm trong hàng ngũ những Thượng Cổ Thần Thú mạnh nhất và lớn tuổi nhất!"

Thôi Ngọc Khuê chen vào nói ngay: "Nhưng đó là xét trên diện sức mạnh! Nếu nói về trí thông minh, Hổ tộc chưa phải là khôn nhất! Người Thố tộc không những thông minh bẩm sinh, họ còn sở hữu đồng hồ Linh Ước vĩnh cửu! Có thể di chuyển tức thời bất cứ lúc nào!!"

Cậu đã thành công bóp vỡ cuộc cãi vã vô nghĩa giữa Khương Thái Hiện và Hưu Ninh Khải từ trong trứng nước, Khương Thái Hiện hoàn toàn bị cậu đánh lạc: "Ừ ha! Hầu hết các gia tộc phía Bắc bị khiêu khích nhưng không phải tộc nào cũng thua! Ma giới đã nhiều lần tràn vào Thố tộc nhưng chúng đều bị lạc hoặc không thấy bọn họ đâu."



"Nói chung là..." Thôi Nghiên Thuân nói. "... đối tượng là nạn nhân của Ma giới là không phân biệt được, các gia tộc đó không có bất cứ điểm chung nào. Việc chúng chừa Hồ Ly tiền bối lại... có lẽ là vì lý do sâu xa nào đó..."

Kim Cựu Long im lặng nãy giờ chợt nói: "Sâu xa? Ta có nghĩ tới một chuyện... có khi y là đồng minh với chúng?"

Cả năm thiếu niên cùng quay đầu lại nhìn ông ta một cách ngạc nhiên. Ông ta vẫn nói tiếp: "Kết hợp với Vị Lai mộng cảnh mà Phong Sư bị đẩy vào với tình hình hiện tại, khả năng y có âm mưu lật đổ giới Tu Tiên và Tu Yêu là rất lớn."

"Không đúng!" Thôi Ngọc Khuê suýt nữa đã đập bàn. "Lỡ như kẻ đã đẩy Phong huynh vào Vị Lai mộng cảnh chỉ để vu hại Hồ Ly tiền bối thì sao??"

"Vậy là ngươi đang tố cáo Nguyệt Long thượng thần muốn giết y sao?" Kim Cựu Long nhàn nhạt nói. "Ngươi đang tố tội thượng thần nguyên thuỷ đấy."

Cậu đột nhiên cứng họng không nói được gì nữa, ông ta lại nói: "Đó là mộng cảnh do chính ngài ấy tạo ra. Ngài là thượng thần, muốn giết ai thì cứ việc, hà cớ gì phải giấu giếm lươn lẹo như thế?"

Thôi Ngọc Khuê mím môi không nói nữa, hai ngón tay của Hưu Ninh Khải khẽ giật nhẹ ống tay áo của Thôi Ngọc Khuê dưới bàn tỏ ý hãy bình tĩnh, cậu nói: "Nhưng có khi là có người can thiệp như cậu ấy nói. Vì Châu Long thượng thần mất tích nhanh chóng như vậy nên có khi kẻ bắt ngài ấy và kẻ đưa Phong Sư vào mộng cảnh là cùng một người."

Kim Cựu Long nói: "Cũng có lý, nói chung là nhiệm vụ thứ hai của các ngươi là thế này: Theo dõi tình hình của Hồ Ly tộc và từng động tĩnh của Ma giới."

Năm người cùng đồng thanh: "Đã rõ!"

"Tiếp theo." Ông ta rời khỏi bản đồ. "Vì ngày mai là đã tròn bảy ngày Ngũ sư thực hiện lễ tế trời nên trong hôm nay và ngày mai, các ngươi cần xuống dưới Yêu giới, phong bế lại năm trụ của đài Ngũ Hoành Thiên. Nhân tiện cho Nhân giới nhìn thấy mặt của các ngươi cũng được, cho họ đúc lại tượng."

Việc thờ Ngũ sư của Nhân giới cũng giống thờ Phật. Họ đúc tượng, hương khói cúng viếng đầy đủ. Cứ qua mỗi kỳ Ngũ sư họ lại tự động dỡ bỏ tượng cũ, đúc lại tượng mới theo mặt của tân Ngũ sư. Từ lễ tế trời tới nay, họ cứ mong ngóng được nhìn năm đấng Thiên Sư mãi.

Sau khi thoả thuận xong, Kim Cựu Long cho họ lui.

Bóng dáng năm người thiếu niên trắng như tuyết biến mất, sau lưng ông lại hiện lên một người khác.

"Ngươi vẫn chẳng có tí tiến triển gì cả, Thái tử." Ông ta lạnh lùng nói.

"Cha, con xin lỗi, con lại không làm được..." Người ấy cúi đầu. "Nó quá sức con."

"Ngươi thật vô dụng." Ông ta cười nhạt. "Lý do ta chọn ngươi làm Thái tử chỉ để gây sức ép cho ngươi trở nên bớt vô dụng thôi."

"Nhưng mà... người chọn Thất ca làm Thái tử cũng được mà... Anh ấy tài giỏi, chức Thái tử... con không kham được." Người kia nói một cách yếu ớt. "Con chỉ muốn... làm một người bình thường thôi..."

"Ngươi muốn làm người bình thường?" Ông ta nhìn y. "Chữ tầm thường ngươi còn chưa đến, đòi làm người bình thường?"

Người kia im lặng không đáp, ông lại nói: "Đáng lẽ ra ta phải cho ngươi chết chung với Tứ Long và Cửu Long đấy."



Năm người cùng tiến về cung Ngũ sư, vừa đi bộ vừa ngắm chim chóc. Chốc chốc, họ đi một đoạn, chạy một đoạn, vấn đề là vì Mộc Sư và Thuỷ Sư...

Khương Thái Hiện vui vẻ nắm tay Thôi Ngọc Khuê vừa đi vừa chạy khiến cậu chạy bán sống bán chết, liên tục kêu lên: "Từ từ khoan đã! Chúng ta đi xa quá rồi!"

"Có gì mà xa!" Khương Thái Hiện quay ra sau nhìn rồi chạy tiếp. "Cách có vài mét hà, đi thôi!"

Đúng thực sự là cách có vài mét thôi. Thôi Nghiên Thuân và Thôi Tú Bân sóng vai nhau lướt như bay, chỉ có Hưu Ninh Khải dù đi sau cùng vẫn bình tĩnh sải những bước dài, vì thế mới theo kịp bọn họ.

"Đám nhỏ này!" Thôi Tú Bân vừa chạy vừa thở. "Chờ cái coi!!"

"Bình tĩnh, điều hoà khí tức nào." Thôi Nghiên Thuân vừa cười vừa nói.

Hưu Ninh Khải vẫn im lặng nhìn bọn họ có đôi có cặp với nhau, bản thân quanh năm đi đâu cũng đi một mình.

Thôi thì cũng quen rồi...

(Cảm giác này giống cái cảnh bạn bè có ny rồi mà mình thì chưa á các bạn^^)

Chỉ có điều, khi cậu nhìn vào hai bàn tay đang đan nhau ở phía trước cùng kia, cảm giác có chút khó chịu len lỏi trong sự ghen tị thầm kín.

Thôi Ngọc Khuê chạy một lúc thì cảm thấy hình như có người cứ tụt dần về sau bèn quay đầu nhìn. Quả nhiên, Hưu Ninh Khải không chạy theo họ nữa mà chỉ đi chầm chậm, lặng lẽ theo dõi họ từ sau.

Cảm giác cô đơn lẻ bóng ấy, có lẽ cậu chưa từng trải, nhưng cậu biết nó rất tẻ nhạt và lạnh lẽo.

Cậu vỗ vỗ cái tay đang hăng hái kéo mình đi xềnh xệch kia, nói: "Cậu chờ tí."

"Hả?" Khương Thái Hiện quả nhiên dừng thật. "Có chuyện gì thế?"

"Có người đi chậm thui!" Thôi Ngọc Khuê chu mỏ.

Khương Thái Hiện liền nhìn ra sau, sắc mặt lập tức đen sì: "Kệ cậu ta đ... ơ này!"

"Lôi Sư!" Thôi Ngọc Khuê túm cả Khương Thái Hiện đi theo, cất tiếng gọi Hưu Ninh Khải lững thững đi sau. Cậu nghe có người gọi mình liền ngẩng đầu lên thì lập tức ngạc nhiên, đứng lại thật.

Thôi Ngọc Khuê chạy lại trước mặt cậu, nói: "Cậu đi chậm quá!"



"Thì..." Hưu Ninh Khải nhìn thẳng vào đôi mắt lưu ly trong veo ấy, lập tức cứng người trong giây lát. "... cảnh hơi đẹp."

"Vừa chạy vừa ngắm cảnh được mà!" Cậu tóm lấy cánh tay Hưu Ninh Khải. "Đi!"

Vì chưa quen thân nhau lắm nên Thôi Ngọc Khuê chưa dám nắm thẳng tay của Hưu Ninh Khải, chỉ cầm cổ tay cậu lôi đi. Hưu Ninh Khải điếng người, cứ thế bị cậu lôi đi cả đoạn.

Thôi Ngọc Khuê nói: "Xem như tớ thỉnh cả hai người, đừng gây chiến nhau nữa."

Khương Thái Hiện và Hưu Ninh Khải lập tức nhìn nhau, tia lửa điện bắn chíu chíu trong không khí. Thôi Ngọc Khuê lại không cảm thấy điều đó, vẫn nói: "Chúng ta giờ đã coi như là người một nhà rồi, đừng cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh nữa."

Thôi Ngọc Khuê không chạy nữa, đi chầm chậm lại: "Chẳng hiểu sao hai người tự dưng lại cãi nhau như thế. Người này nhịn người kia một chút cho êm chuyện là được rồi. Cả hai hứa với tớ là không cãi nhau nữa đi."

Khương Thái Hiện câm nín một lúc mới rề rề nói: "Được... tớ hứa."

Hưu Ninh Khải cũng mím môi một hồi rồi mới mở miệng: "Được..."

"Thế là tốt!" Thôi Ngọc Khuê hồ hởi nói. "Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Hai người như thế mới được! Giờ đi xuống dưới thôi!"

"... Dưới nào?" Hưu Ninh Khải ngạc nhiên hỏi.

"Là Nhân giới." Khương Thái Hiện liếc cậu. "Chẳng hiểu sao tôi cứ ngứa cậu đó."

"..." Thôi Ngọc Khuê lườm cả hai. "Rốt cuộc hai người có làm hoà với nhau chưa vậy??"