Ngũ Hoành Thiên Truyền Kỳ

Chương 1: Ngũ Hoành Thiên truyền kỳ



Vùn vụt vùn vụt.

Trên Thiên giới – một nơi gần với ánh nhật nguyệt, hội tụ biết bao nhiêu là tinh hoa linh khí của trời đất giờ đây hệt như cảnh lũ quét dưới trần gian. Gió lạnh nổi lên từng cơn, những con rồng nước bị vỡ ra văng tung toé, mây đen ngùn ngụt vây kín trời, sét đánh ầm ầm như bão sắp tới.

Nhưng cảnh tượng này không làm cho người Thiên giới sợ hãi, ngược lại còn làm họ phấn khích hơn.

Nước dâng trào khắp nơi thế này, nghĩa là một Thuỷ Sư mới đã xuất hiện!

Từ thời xa xưa, ngày mà đất trời còn hoang sơ chưa bị con người chinh phục, năm yếu tố tự nhiên đầu tiên chính là thứ kiến tạo nên một thiên nhiên hoang dã cân bằng: phong, thuỷ, hoả, mộc, lôi. Phong tạo nên những cơn gió lốc, thổi sạch những thứ ô uế, bẩn thỉu; thuỷ ngưng tụ làm nên sông biển tinh khiết, nuôi cỏ nuôi cây; hoả nung nóng cả trời lẫn đất, biến đất đai từ cằn cỗi thành nơi phát triển đầy giống hoa màu; mộc hoá đầy cây cối xanh tươi, nuôi sống con người từ thuở sơ khai; lôi mạnh như thần, thẳng thừng trừng phạt những kẻ tội lỗi. Năm yếu tố đã hợp lại với nhau, tạo nên một thế giới như bây giờ.

Con người xuất hiện, phá tan sự cân bằng của đất trời thiên nhiên, vì thế cần lấy những người có sức mạnh không cần phải nghịch thiên nhưng đủ để lay chuyển con người cân bằng lại năm yếu tố.

Vì thế mới có Ngũ sư. Ngũ sư sinh ra là để cứu rỗi những mầm mống tai hoạ sau này, cân bằng thiên nhiên và con người.

Cũng như thuở sơ khai, Ngũ sư tượng trưng cho năm yếu tố phong – thuỷ – hoả – mộc – lôi: Phong Sư, Thuỷ Sư, Hoả Sư, Mộc Sư và Lôi Sư. Năm Thiên Sư cùng nhau làm nhiều việc khác nhau nhưng ý nghĩa chỉ có một: giữ lấy sự cân bằng.

Ngũ sư phải được thay đổi qua năm trăm năm để đảm bảo sự cân bằng luôn được đổi mới và trả lại cuộc sống thường nhật trước đây của Ngũ sư tiền kỳ. Vì thế đã đến mốc năm trăm năm, các kỳ tài trẻ dưới nhân gian thi nhau luyện công với tham vọng trở thành người nắm một trong năm đại cục thiên hạ.

Trở thành một trong Ngũ sư không phải chuyện dễ. Phải là người có hệ linh lực đó mạnh nhất thì mới có khả năng phi thăng. Nhưng chuyện sức mạnh không phải là tất cả. Người dưới nhân gian sẽ tự tổ chức một năm hội để chọn ra người có thiên phú trở thành Ngũ sư nhất. Khi chiến đấu với nhau cũng cần có trí thông minh để đánh bại đối thủ, như vậy mới xứng đáng ngồi ở vị trí Ngũ sư!

Kỳ Ngũ sư này là đã kỳ thứ chín mươi hai.

Tân Phong Sư là người xuất hiện sớm nhất, chỉ trong năm ngày đầu đã đánh bại tất cả những người mang hệ Phong trong hội.

Sau đó hai ngày, tân Lôi Sư cũng thuận lợi phi thăng.

Ba ngày nữa, tân Hoả Sư cũng lên trời nhậm chức.

Ngay ngày hôm sau, tân Mộc Sư đã một thân chém hết bảy con rồng cỏ cuối cùng, nhanh chóng tiến lên Thiên giới.

Chỉ còn tân Thuỷ Sư là chưa xuất hiện.

Đã là ngày thứ tư kể từ ngày tân Mộc Sư lấy chức, tân Thuỷ Sư vẫn chưa thấy đâu. Bây giờ đã bắt đầu lộ diện khiến người Thiên giới không khỏi phấn khích.

Thuỷ Sư đại nhân ngồi trong tiền điện Long tộc nhìn thấy khung cảnh này không khỏi cảm thán: "Đúng là hoành tráng, năng lực chắc chắn thuộc hàng xuất sắc đây. Lão phu hồi đó phi thăng không bá đạo được như vầy."

Kim Cựu Long – đương kim gia chủ Long tộc – đang ngồi kế bên Thuỷ Sư đại nhân. Ông ta nhàn nhạt nói: "Không biết năm nay thuộc gia tộc nào."

Thuỷ Sư đại nhân rũ mắt, nói: "Ta đoán là Nga tộc. Sợi linh khí kia nhìn mềm mại mỏng manh, có lẽ là phụ nữ. Xưa nay phụ nữ mạnh vượt trội chỉ có trong Nga tộc thôi."

Kim Cựu Long vuốt cằm: "Có lẽ vậy."

Thuỷ Sư đại nhân lại nói: "Cuối cùng ta cũng sắp về lại nhà rồi. Đành phải nói lời từ biệt với ngươi thôi. Cả đám Ngũ Hoành Thiên chỉ có ta mới chờ đến mức này."

Kim Cựu Long cười ha hả: "Chịu thôi. Do ăn ở, ngươi chuẩn bị mà phong chức cho tân Thuỷ Sư đi."

"Ừm. Ta cũng muốn về với Phong huynh nữa. Ai ngờ anh ta lại về trước tiên chứ. Phong Sư mới năm nay đúng là tài giỏi."

Ngoài kia, một thân ảnh nhỏ nhắn màu xanh xuất hiện trước mặt mọi người. Khi ánh sáng chói loá đã dần tản đi, người ta mới nhìn rõ được vóc dáng và gương mặt của tân Thuỷ Sư.

"Ối... Tưởng là nữ chứ?? Sợi linh khí kia mềm mỏng tới thế mà?" Một người đứng trong đại điện của tộc mình không khỏi thầm giật mình.

"Quàooo. Đẹp trai quá!!"

"Hừm... Cậu ta đẹp nhưng trông yếu ớt quá, sao mà leo lên đây được thế?"

"Này! Ngươi đừng nhìn mặt mà bắt hình dong như thế."

Giữa sảnh trời Long tộc là một nam nhân nhìn cực kỳ trẻ. Ngũ quan nhỏ nhắn trắng trẻo vẫn còn vương chút non nớt của tuổi thiếu niên. Cậu ta khoác một bộ áo nhân ngư màu trắng, mái tóc đen dài với màu xanh nhạt nơi đuôi tóc phần phật bay trong gió cuộn. Đôi con ngươi màu lưu ly nhạt phản chiếu góc mái sơn đỏ chót của đại điện Long tộc. Cậu dường như không quen ánh nắng mặt trời, mày kiếm hơi nhíu lại, bàn tay che trước mặt, có vẻ hơi khó chịu đôi chút.

Thuỷ Sư ngạc nhiên. Ông ngớ người: "Ớ?? Ngư thị sao??"

Kim Cựu Long "chà" một tiếng: "Mới mẻ đấy. Vị trí Ngũ sư chưa bao giờ có người của Ngư thị. Để ta xem là kỳ tài nào đây."

Dường như là lần đầu được lên Thiên giới, cậu ta thực sự không biết phải làm gì tiếp theo. Cái đầu dáo dác ngó quanh, thoáng lộ vẻ ngơ ngác, trông rất giống một chú nai con ngốc nghếch. Cậu chớp chớp mắt, cảm nhận được sự uy nghi hoành tráng của Long tộc trước mặt mình.

"Chào mừng ngươi đến với Thiên giới." Một chất giọng vừa trầm vừa khàn vang lên, cậu quay đầu lại.

Một người đàn ông trông đã không còn trẻ, mái tóc điểm một vài chỗ trắng như đã qua tuổi tứ tuần, giữa trán là một ấn chú hình giọt nước màu xanh dương. Ông mặc một bộ bán y màu trắng với cái đai lưng xanh dương – biểu tượng của Thuỷ Hoành Thiên, từ từ tiến tới gần cậu.

Phong Sư trẻ ngồi trong tiền điện ngạc nhiên khi nhận ra tân Thuỷ Sư: "Ấy... Đó có phải nhị thiếu gia Hải Sa tộc không??"

Hoả Sư ngồi hóng hớt chung với y cũng nói: "Hình như là cậu ta đó. Tam Ưng thiếu gia! Là bạn em hả?"

Mộc Sư gật đầu lia lịa đầy phấn khích: "Ôi là cậu ấy!!! Là cậu ta thật kìa!!!"

Lôi Sư đang ngồi đọc tấu chương của Kim Cựu Long. Cậu vốn không quan tâm Thuỷ Sư là ai giống đám đàn anh nhưng khi nghe tới tên "nhị thiếu gia Hải Sa tộc" thì ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hạnh nhân sáng rực khẽ nheo lại đầy phán xét, người khác nhìn vào sẽ cho rằng cậu đang khó chịu.

Tân Thuỷ Sư quỳ một gối xuống, chắp tay hành lễ: "Bái kiến Thuỷ Sư đại nhân!"

"Ừm." Ông ta đặt tay lên vai cậu. "Ngư thị sao? Quả là hiếm có khó tìm, tên tuổi là gì, người gia tộc nào?"

"Thưa đại nhân, vãn bối tên Thôi Ngọc Khuê, nhị tử Hải Sa tộc thuộc Ngư thị. Lần đầu vãn bối phi thăng, mong được đại nhân chỉ giáo!" Cậu rành rọt đáp.

Thôi Ngọc Khuê, con trai thứ hai của đương kim gia chủ Hải Sa tộc.

"Tốt lắm. Theo ta vào Ẩn Long cung nhận chức!" Ông tay khoát tay, ra hiệu cho cậu đứng dậy.

Thôi Ngọc Khuê đứng thẳng dậy, vuốt vuốt lại mớ tóc bị xù trong lúc phi thăng rồi nhấc gót bám theo Thuỷ Sư đại nhân. Ông ta rạch lòng bàn tay, vẽ ra một cánh cổng. Cánh cổng mở ra, đằng sau không phải là đại điện Long tộc nữa mà là một không gian hư ảo bị bẻ cong.

Thuỷ Sư có thủ pháp bẻ cong không gian sao??

"Ngươi còn non quá, mới thế đã bị mắc lừa rồi." Thuỷ Sư đại nhân khẽ lắc đầu và mỉm cười. "Chỉ là một bức màn nước chắn ngang thôi. Thuật bẻ cong không gian chỉ có Hồng Thuỷ Nguyệt Long và Đại Hoả Châu Long làm được, hai vị thượng cổ thần long của thiên hạ."

"Đại nhân ngài... đọc được suy nghĩ của vãn bối ạ??" Thôi Ngọc Khuê lại trố mắt.

Thuỷ Sư đại nhân lại cười, ông nói: "Không, do suy nghĩ của ngươi hiện ra trên khuôn mặt ngươi thôi. Thằng bé ngốc, không được như vậy nữa đấy!"

Cậu xấu hổ che mặt lại: "Vãn... vãn bối xin lỗi..."

"Với lại..." Ông ta thở dài. "Công việc của Ngũ sư có nhiều lúc rất nguy hiểm. Ngươi đừng thổ lộ cảm xúc nhiều quá, kẻ thù sẽ dễ nắm được điểm yếu."

"Vâng ạ." Cậu lon ton chạy theo sau Thuỷ Sư đại nhân, hỏi: "Đại nhân, công việc gì mà nguy hiểm vậy ạ?"

Ông ta xoa đầu cậu: "Sau này ngươi sẽ biết, có nhiều chuyện bây giờ không nên nói ra."

Hai gò má cậu hơi ửng hồng vì ngại ngùng, lí nhí đáp: "À vâng." Bàn tay của Thuỷ Sư thật ấm áp, xoa đầu cậu mà muốn "cháy" luôn rồi.

Thuỷ Sư dẫn cậu đi sâu vào hậu điện của cung Ẩn Long. Bên trong đó, một trận pháp màu xanh đang tự quay vòng tròn quanh chính trục ở giữa. Bên trên, Kim Cựu Long đang ngồi trên long đẩu, tay chống cằm kiên nhẫn chờ đợi.

Đôi mắt sắc bén như mắt rồng, con ngươi xanh lục đầy bí ẩn, hàng mày nâu sẫm hơi nheo lại, ngắm nghía Thôi Ngọc Khuê từ trên xuống dưới kĩ càng rồi chắp tay ra sau lưng đứng thẳng dậy, nhìn cả hai từ trên cao.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Long Đế.

Cả hai cùng quỳ xuống, lạy một lạy: "Bái kiến Long Đế đại nhân!"

Giọng nói trầm đục của Kim Cựu Long vang lên: "Miễn lễ."