Ngọt Tới Trong Tim

Chương 2



Sau

“Giang Thịnh Hoài, cậu có thể hay không, mỗi lần xuất hiện lại khiến tôi lăn tới lăn lui như vậy?” Nghê Kiều nhìn người nào đó mang bộ dáng lười biếng đang tựa vào ghế nghiến răng nghiến lợi mà oán hận nói.

-

“Đều đã nhiều năm như, cậu như thế nào còn chưa thích ứng được vậy.” Giang Thịnh Hoài không tim không phổi mà nói một câu, lập tức đem khí thế đang bừng bừng của Nghê Kiều quăng ra ngoài.

Bắt đầu sự nghiệp từ năm 18 tuổi liền cầm được giải thưởng “Nam diễn viên suất sắc nhất”, 20 tuổi liền đứng ở trên đỉnh cao sự nghiệp, sở hữu trong tay không biết bao nhiêu giải thưởng. Nhưng hôm nay cũng đã 30 tuổi, tính tình so với năm 18 tuổi cũng không khác nhau là mấy, chỉ là chung quy lại đã không còn sự nhiệt huyết của năm 18 tuổi ấy nữa.

Đột nhiên trong xe sự an tĩnh trùm đến.

Nghê Kiều không có biểu tình gì tiếp tục nói: “Cậu đi tham gia một chương trình cho tôi, chương trình do đạo diễn Lê Bách Hằng sản xuất, hơn nữa vừa nãy tổ sản xuất cũng đưa danh sách người được chọn làm cộng sự tới, cậu xem một chút nhìn xem có ai vừa mắt hay không, tôi sẽ cho người sắp xếp.”

Nói xong Nghê Kiều liền đem mấy tấm ảnh chụp đưa tới chó anh, Giang Thịnh Hoài còn không có xem mà trực tiếp liền ném lại cho Nghê Kiều.

-

“12 năm trước không phải tôi cũng đã nói với cậu, tôi chỉ diễn kịch, còn lại những vấn đề khác sẽ không làm.” Xuất đạo 12 năm, chưa bao giờ chụp quảng cáo, không tham gia chương trình giải trí, cũng không đi tuyên truyền phim, tất cả đều là nguyên tắc của Giang Thịnh Hoài, cũng là khi vừa mới debut anh cũng đã nói Nghê Kiều nguyên tắc của chính mình.

“Chính là cậu hiện tại diễn nhưng không diễn được!” Nghê Kiểu vô tình mà nói ra sự thật này.

Cô không phải một hai bắt buộc anh đi làm chuyện mà bản thân không thích, chính là đã ba năm trôi qua, không thể mỗi lần đều có thể dùng cái cớ xuất ngoại để trau dồi thêm kinh nghiệm mà che đi miệng lưỡi của mọi người được.

Một minh tinh, không có tác phẩm, lại không lộ mặt, sớm hay muộn sẽ bị người khác quên lãng.

Nghê Kiều không thể trơ mặt nhìn người đã từng kiêu ngạo như thế nào, lại chậm rãi cứ đi xuống như vậy.

Trầm mặc, lại trầm mặc, hai người ai cũng không chịu cúi đầu.

Thời điểm đến nơi khi sắp xuống xe, Giang Thịnh Hoài rốt cuộc cũng thỏa hiệp nhặt đại một tấm ảnh trên mặt đất ném về phía lòng nguc của Nghê Kiều, sau đó xoay người đi về phía chung cư của chính mình.

Nguc Nghê Kiều truyền đến một chút khó chịu, mắt nhìn lên người ở trên tấm ảnh, là một diễn viên cũng không mấy nổi tiếng Tần Duyệt Hàn.

Tần Duyệt Hàn tuy rằng không có lưu lượng mấy, nhưng làm một bình phong cũng không tồi, không gây chuyện cũng không có tai tiếng gì, nhìn ra chính là một tiểu nha đầu ngoan ngoãn, hơn nữa kỹ thuật diễn vẫn luôn vô cùng tốt. Nhưng không biết vì sao đến bây giờ vẫn chưa nổi tiếng, cơ bản  nguyên nhân là những bộ phim Tần Duyệt Hàn quay lại ít được người khác chú ý,

Thời đại này, nếu không có nhiều người yêu mến thì cũng không là gì cả, Nghê Kiều có chút đáng tiếc thay cho Tần Duyệt Hàn.

Nghê Kiều đối với Tần Duyệt Hàn cũng không chỗ nào mà bất mãn, hơn nữa cũng là do Giang Thịnh Hoài ném cho cô, cho nên cô cũng không cần xem xét gì thêm liền gọi cho tổ sản xuất, nói người được chọn là ai.



“Làm sao lại lâu như vậy mới đến đây?” Trương Lam vừa muốn gọi cho Tần Duyệt Hàn một cuộc điện thoại, lại nhìn thấy cô mang theo trợ lý Nhan Lạc đi đến trước cửa văn phòng.

“Chị Lam Lam, chúng em cũng không còn cách nào. Hôm nay sân bay thật là thật là đáng sợ, chị không biết đâu, sau khi Giang ảnh đế xuất hiện, sân bay lập tức bùng nổ giống như chạy nạn vậy, chúng em khó khăn lắm mới có thể thoát được ra ngoài,” Nhan Lạc lải nhải mà nói.

Trương Lam cả kinh, “Giang Thịnh Hoài đã trở lại?” Cô gần đây khá bận, cũng không hay đọc mấy tin tức như này, biểu tình trên mặt để lộ ra một tia lo lắng, cô vừa mới ký với mấy nghệ sĩ mới còn đang chuẩn bị cho debut.

“Chị Lam Lam, chị kêu em đến đây là có chuyện gì sao?”Tần Duyệt Hàn ở bên Trương Lam đã rất nhiều năm, hai người ở chung với nhau vĩnh viễn không nóng cũng không lạnh, một câu dư thừa hay lời khách sáo cũng không có.

“Chị thay em đồng ý tham gia một chương trình ‘Luyến ái chân nhân tú”, một tuần sau bắt đầu quay. Ở chỗ chị có một ít tư liệu, em trở về tìm hiểu một chút, đặc biệt là Chử Vũ Trạch.” Trương Lam vẫn như cũ giống như đang nói một câu “áp dụng công thức là ra.”

Tần Duyệt Hàn gương mặt từ nãy giờ vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên sắc mặt cũng dần lạnh đi vài phần.

“Tôi không đi!” Ngày thường Tần Duyệt Hàn giống như một chú thỏ trắng, nhưng là một khi cứng rắn, thì quả thực so với người khác thì càng khó để hầu hạ.

Nhưng lần này Trương Lam cũng vô cùng quyết tâm, vốn dĩ lần này là do chính cô thật vất vả mới có được. Nếu không chỉ dựa vào Tần Duyệt Hàn căn bản là cũng không có cơ hội này, cho nên Trương Lam lại nói.