Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí

Chương 112: Ngoại truyện #5



Bé Nam An Minh bốn tuổi, là em trai nhưng lại nổi bậc hơn em trai bởi tính cách siêu quậy của mình, quậy đến cả giới hắc đạo không ai không biết đến.

Bé Nam Lưu Trình bảy tuổi, rất ngoan, rất được lòng mọi người, nhưng có một khuyết điểm cực lớn đó là quá cưng chiều em trai.

Một ngày nọ, con trai lớn và con trai nhỏ của Nam lão đại lại mất tích rồi.

Đã bốn tiếng trôi qua kể từ khi hai bé mất tích, nhưng lạ là không ai cho người tìm kiếm.

“Thế nào rồi?” Nam Thiệu Hàn hỏi.

Tô Mặc chớp mắt một cái, đôi mắt đỏ liền trở lại bình thường, cô lắc đầu “Cả khuôn viên đều không có bọn chúng, đi ra bên ngoài rồi”.

Rõ ràng camera ghi lại không có hình ảnh bọn nhỏ ra khỏi cổng, hàng rào xung quanh quá cao lại còn thêm gai nhọn, bọn nhỏ không thể nào leo qua được. Những lần trước đi ra từ cổng chính bị mấy thuộc hạ ngăn lại thì viện đủ lý do để rời đi. Lần này ngược lại rút kinh nghiệm, cũng không biết là đi đường nào nữa.

Nam Thiệu Hàn bình tĩnh nói “Có Simon đi cùng, chắc sẽ không gây ra chuyện gì đâu”.

Tô Mặc than thở “Mong là tụi nó không lại đến tìm Nam Hi An” lần trước Nam Hi An đang tán tỉnh một cô gái, bọn chúng không nói không gằn chạy đến khóc lóc gọi ba.

“Mặc kệ bọn chúng, giờ thì là không gian riêng của hai chúng ta” Nam Thiệu Hàn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tô Mặc.

Tô Mặc hai tay ôm cổ Nam Thiệu Hàn “Vậy lần này làm nhanh một chút, đừng để giống lần trước”. Nhớ tới lần đó Tô Mặc không khỏi buồn cười. Lần trước Nam Thiệu Hàn đang trong phòng ôm Tô Mặc chạy nước rút thì Nam Hi An dẫn hai đứa nhỏ về la inh ỏi, hai người không thể không dừng lại để đi ra ngoài.

Nam Thiệu Hàn gằn giọng “Lần này trời có sập xuống thì cũng đừng mong anh dừng lại”.

_____________________________________________

Lúc này ở bên ngoài.



Một đứa bé trai dắt theo một chú chó siêu to, trên lưng chú chó lại cõng thêm một bé trai nhỏ.

Mấy cô gái nhỏ trên đường không nhịn được cảm thán “Oa, đáng yêu quá đi”.

“Bé ơi, ăn bánh không, chị cho nè” cô gái nhân viên trong tiệm bánh nói.

An Minh nhìn anh trai nói “Anh ơi, em muốn ăn bánh”.

Lưu Trình lắc đầu “Không được, mẹ dặn không được ăn đồ người lạ cho”.

An Minh lại nói “Nhưng em muốn ăn mà, anh mua cho em đi”.

Lưu Trình suy tư, em trai muốn anh bánh nhưng bé không có tiền trong người a.

Lưu Trình đi đến cạnh cô gái “Chị gái xinh đẹp ơi, chị tên gì vậy?”.

Cô gái không ngờ lại được bạn nhỏ hỏi tên, cô vui vẻ trả lời “Chị tên là tiểu Ngọc, tụi em có muốn ăn bánh không?”.

Lưu Trình gật đầu “Em trai em muốn ăn ạ, nhưng em không có tiền”.

Tiểu Ngọc mắt sáng rỡ nói “Không sao, chị không lấy tiền đâu” sau đó lấy vài cái bánh đáng yêu ra đưa cho Lưu Trình “Cho em này”.

Lưu Trình mỉm cười “Em cảm ơn chị gái xinh đẹp” nói xong liền chạy đến bên cạnh em trai.

An Minh hỏi “Anh nói là không được ăn bánh của người lạ cho mà?”.



Lưu Trình nghiêm túc nói “Anh biết tên của cô ấy rồi, không lạ”.

An Minh rất tin tưởng anh trai nên không hỏi nữa, cậu vui vẻ ăn bánh.

Chơi đã vui đủ, cũng đã ăn no, An Minh nói “Anh ơi, mình về thôi, em muốn ngủ rồi”.

Lưu Trinh suy nghĩ rồi nói “Một lát nữa rồi về, bây giờ mà về cha sẽ lại tức giận” nói rồi cậu ôm em trai lên để đầu bé tựa vào vai mình bảo “Ngủ đi, anh ôm em”.

An Minh ngoan ngoãn nói “Dạ”.

_____________________________________________

Buổi tối tại Nam gia.

Tô Mặc nhìn hai đứa nhỏ hỏi “Rốt cuộc hai đứa đã đi đường nào” đi ra không ai biết, đi vào không ai hay, bọn họ vừa xuống phòng khách đã thấy hai đứa nhỏ mà không nghe ai báo gì, chắc chắn không phải đi từ cổng chính vào.

Lưu Trình im lặng không nói gì, định giấu nhẹm luôn con đường bí mật.

An Minh lại hào hứng khoe khoang “Mami, mami, anh kêu Simon làm cái lỗ lớn, rất lớn nha”.

Ngay khi Tô Mặc còn chưa hiểu gì thì Nam Thiệu Hàn đã cho người ra khuôn viên tìm kiếm, không lâu sao mọi chuyện đã rõ ràng, một cái lỗ chó lớn được tìm thấy.

Tô Mặc suy nghĩ, nếu chuyện hai đứa con của Nam lão đại chui lỗ chó bị truyền ra ngoài thì liệu Nam Thiệu Hàn có còn mặt mũi hoành hành trong giới hắc đạo nữa hay không.

Nhưng ai đó thì lại sợ thế giới không loạn.

“Anh ơi, lần sau mình đừng chui lỗ chó nữa, mình giả làm chó đi ra ngoài đi”.