Ngọn Gió Xuân

Chương 33: Gặp ba mẹ



Edit: Nấm

Beta: Er, TH

Trên đường đi, Triệu Cải Cách luôn quan sát phản ứng của Hạ Tiểu Mãn, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh dửng dưng, trên mặt không có chút căng thẳng nào, trong lòng anh thấy buồn cười.

Lần trước về quê cô, cô căng thẳng và thấp thỏm theo sát. So với bây giờ, hệt như lần trước là đi gặp ba mẹ anh, lần này mới là về quê cô.

Vợ anh rốt cuộc ăn cái gì lớn lên, sao gặp chuyện này lại có phản ứng thần kỳ như vậy.

Anh cười trêu ghẹo một câu, nói: “Sao em không căng thẳng thế?”

Hạ Tiểu Mãn thoải mái ngồi bên ghế phụ lái, bình thản đáp: “Căng thẳng làm gì? Nếu ba mẹ anh không thích em thì chúng ta chia tay thôi.”

Sau khi Hạ Tiểu Mãn nói một câu như vậy, hình như nghĩ ra điều gì, nhìn anh nói: “Nếu như thế, người nên căng thẳng không phải là anh sao?”

Triệu Cải Cách: “…” Nếu không phải đang lái xe, anh hận không thể tát cho mình một cái!

Ai bảo mày lỡ miệng! Tự làm mình đau?!

Anh đau lòng nhìn Hạ Tiểu Mãn, nói: “Vợ à, em không thể đâm vào tim anh như vậy, rất đau.” Cái gì “thì chia tay”, có thể đừng nói một cách nhẹ nhàng như vậy không? 

Hạ Tiểu Mãn cười nhẹ, quay đầu đi.

Nói không hề căng thẳng là giả, cô chỉ là không muốn rụt rè trước mặt anh, nếu không anh nhất định sẽ đắc ý.

Có điều, phần giả bộ trấn định này cũng không thể vẫn duy trì đến cuối cùng.

Triệu Cải Cách lái xe suốt một đường, từ mép đường Tam Hoàn rẽ vào khu biệt thự tấc đất tấc vàng, dừng lại trước một ngôi nhà lớn sang trọng. Người canh cửa mấy ngôi biệt thự là nhân viên bảo vệ, còn người canh cửa nhà anh là một cảnh vệ trẻ có vẻ mặt nghiêm túc, cử chỉ nghiêm cẩn.

Chênh lệch quá lớn.

Lúc Triệu Cải Cách đỗ xe xong, muốn dẫn cô xuống xe, da đầu Hạ Tiểu Mãn run lên, từ đáy lòng sinh ra ý muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Cô thừa nhận mình không có kiến thức, không có tương lai, không lên được mặt bàn.

Sau khi biết điều kiện của gia đình Triệu Cải Cách, cô đã nghĩ sau này sẽ có một khoảng cách, nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn như vậy.

Cô đúng là câu được một con rùa vàng, nếu cần ví dụ về câu rùa vàng thì cô đã câu được một con rùa vàng nghìn năm!

Quá đáng giá!

Cô là một cô gái nông thôn, thật sự chưa từng đến nơi như vậy.

Gia đình như vậy, cô thật sự có thể bước vào sao?

Cô ngồi bên ghế phụ lái, níu dây an toàn, không thể không hiểu, rõ ràng cô không muốn xuống xe.

Triệu Cải Cách mở cửa xe cho cô, tay còn đặt trên cửa xe, tạo hình vô cùng đẹp trai, thành công lừa người đến trước cửa nhà, anh vui miễn bàn.

Kết quả đợi vài giây, phát hiện vợ mình không muốn xuống xe thì vẻ mặt anh lập tức thay đổi, đâu còn vui mừng, run rẩy dò hỏi: “Không phải em không muốn xuống xe chứ?”

Hạ Tiểu Mãn chột dạ nhìn anh một cái.

Nếu như bình thường, vẻ mặt đáng yêu và đôi mắt có thần này, nhất định có thể khiến trái tim anh rung rinh.

Nhưng vào lúc này, anh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi.

Anh vội vã khom lưng chui vào ghế cạnh tài xế, chống hai bên ghế ngồi của cô, vô cùng sốt ruột nói: “Vợ à, cũng không phải dẫn em đến chơi không. Bố mẹ chồng của em và cả chị gái anh còn đang ở trong nhà chờ em, em cũng không thể lại lỡ hẹn với họ. Huống hồ em cũng đến cửa nhà, giờ không thể đổi ý được!”

Hạ Tiểu Mãn suy nghĩ một chút, dù thế nào cũng không thể lỡ hẹn liên tiếp với trưởng bối, điều này thật không lễ phép và không tôn trọng người khác.

Cô nhìn người đang vô cùng sốt ruột trên đầu, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô như hận không thể thiêu đốt cô, miệng cọp gan thỏ nói: “Nói hươu nói vượn gì thế? Em nói đổi ý sao? Là do anh tự nói, đừng đổ thừa cho em.” Cô làm bộ tháo dây an toàn.

Triệu Cải Cách: “…” Còn phản đòn?

Nhưng dù thế nào, lúc này Triệu Cải Cách cũng không có cơ hội nói mấy lời này với cô, cô có thể nói với anh như vậy đã khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

Bà cô nhỏ này suýt nữa hù chết anh.

Trên mặt anh nở nụ cười, tiếp lời của cô nói: “Đúng đúng đúng, là lỗi của anh, trách anh nghĩ nhiều, đến đây, anh tháo dây an toàn giúp em.” Nói xong, anh bắt đầu tháo dây an toàn cho cô, tháo xong mà lòng vẫn còn sợ hãi, ôm mặt cô và hôn lên môi cô một cái, tìm chút cảm giác yên lòng rồi ngay sau đó cảm thán một câu, “Trái tim nhỏ này của anh sớm muộn cũng có một ngày bị em chơi chết…”

Hạ Tiểu Mãn né tránh anh, đầu tiên là “phì phì phì” ba tiếng, trợn mắt lườm rồi mới nói: “Anh làm trôi son môi của em.”

Triệu Cải Cách: “…” Chính xác cô đang phỉ nhổ câu “sớm muộn gì cũng bị em đùa chết” hay là ghét bỏ anh.

Anh coi như cô đang phỉ nhổ câu kia của anh là ổn.

Hạ Tiểu Mãn xách quà gặp mặt dành cho ba Triệu mẹ Triệu và chị gái anh lên, tùy ý để anh cười dịu dàng dắt cô về phía biệt thự.

Trái tim nhỏ bé của Hạ Tiểu Mãn đập thình thịch, căng thẳng và câu nệ.

Người phía trước đang nắm cổ tay cô đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn cô, còn cười như tên trộm, nói: “Vợ à, em gạt anh, nhịp tim của em cao bất thường, em căng thẳng sao?”

Hạ Tiểu Mãn thật sự là: “…”

Cô cầm túi lên rồi đánh anh một cái!

Cô đang căng thẳng muốn chết mà anh còn thừa dịp cười nhạo cô!

Triệu Cải Cách không trốn tránh, chỉ phòng thủ rồi để cô đánh một cái, thậm chí cầm tay cô không buông, vừa chịu đòn vừa cười.

Đợi khi cô đánh xong, tay anh kéo một cái, dùng lực kéo cô vào lòng, cười hôn nhẹ cô và nói: “Vợ đừng căng thẳng, giống như em nói, người căng thẳng phải là anh, anh sợ nhất là em chia tay anh, mất một người vợ tốt như vậy thì anh biết đi đâu tìm chứ? Yên tâm đi, ba mẹ và chị anh rất mong được gặp em, chắc chắn sẽ thích em. Nếu họ không tiếp em, thì anh…” Anh trầm ngâm một lúc, cười như tên trộm nói: “Anh chống đối gia đình rồi bỏ trốn với em được không?”

Hạ Tiểu Mãn bị tiếng cười “khúc khích” của anh chọc cười, lườm anh một cái nói: “Đừng có mơ.” Ai thèm bỏ trốn với anh.

Nhưng đáy lòng cô lại có một dòng nước ấm chảy qua.

Giờ phút này, cô hiểu rất rõ rằng mình may mắn và hạnh phúc bao nhiêu, mới có thể được anh chân tình che chở.

Cô đỏ mặt nhìn anh một cái, không giấu được nụ cười trên môi.

Chỉ là, bằng một cái nhìn như thế, đã khiến Triệu Cải Cách nhìn đến sững sờ.

Anh ôm cô càng lúc càng chặt, có cảm giác anh dùng rất nhiều sức lực, khiến Hạ Tiểu Mãn hơi đau.

“Ái…” Cô kêu một tiếng, không hiểu anh làm sao.

Triệu Cải Cách hoàn hồn, vội thả lỏng. Khoảnh khắc tiếp theo, anh lại nắm tay Hạ Tiểu Mãn, nói: “Vợ à, anh hối hận, lần sau hẵng đến ăn cơm, bây giờ về nhà đi.” Chỉ muốn về chỗ họ ở.

Hạ Tiểu Mãn mông lung, không biết anh lại làm sao, dùng hành động từ chối anh, dù anh kéo đi cũng không đi.

“Anh lại làm sao thế?”

Triệu Cải Cách biết là không thể rời đi như thế, sự kích động khiến anh quay đầu lại rồi dùng sức ôm cô lần nữa.

Anh không còn cách nào, anh chưa từng thấy một cái nhìn của cô trong khoảnh khắc vừa nãy khiến anh khắc sâu, cảm giác rằng trái tim cô có anh.

Chỉ một cái nhìn, cô đỏ mặt nhìn anh, khiến anh thấy rõ trái tim cô, cho anh một viên thuốc an thần.

Biết cô thật sự thích anh.

Vào lúc này, loại tâm tư nhỏ này quả thật không nên xuất hiện.

Anh muốn kéo cô về để yêu cô! Muốn thông qua cách yêu nguyên thủy nhất để cô cảm nhận được nội tâm đang vui sướng và phấn khích của anh lúc này.

Anh muốn yêu cô như vậy.

Không biết bắt đầu từ đâu, đã khắc sâu như vậy.

Theo cái ôm của anh, dường như Hạ Tiểu Mãn hiểu ra điều gì, ngẩng đầu tùy ý cho anh ôm, trong lòng đầy cảm giác bình yên và hạnh phúc, cũng có chút xấu hổ và đau lòng.

Hình như trước đây cô đã đối xử hơi quá đáng với anh.

Hai người ôm rất lâu, mãi đến khi cánh cửa biệt thự được mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng bước ra, cười với họ nói: “Vào nhà đi.” Cô ấy thật sự không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng hai người này đứng ở bên ngoài quá lâu, muốn ôm cũng nên ôm bí mật chút chứ.

Triệu Vân nhìn cô, rồi lại nhìn em trai mình.

Nghe thấy giọng nói người khác, trái tim Hạ Tiểu Mãn nhảy lên, đỏ mặt tía tai vội vàng đẩy anh ra.

Nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đầy ý cười thiện ý trước cửa, chắc là chị gái anh.

Cô đưa tay vuốt tóc bên tai, có chút xấu hổ gật đầu với cô ấy, trong lòng có chút phiền muộn với Triệu Cải Cách.

Thật mất mặt với người nhà anh.

Da mặt Triệu Cải Cách dày, ngược lại không quan tâm, đưa tay ôm lấy bả vai Hạ Tiểu Mãn rồi cười với chị gái anh, giới thiệu: “Chị, đây là vợ em – Hạ Tiểu Mãn,” sau đó anh cúi đầu dịu dàng nói với Hạ Tiểu Mãn: “Đây chị gái anh.”

Hạ Tiểu Mãn không nhịn được quay đầu lại nhìn anh, bắt anh kiềm chế một chút. Sau đó không quan tâm Triệu Cải Cách che xương sườn bị nhéo đau, cúi người để thể hiện sự tôn trọng với Triệu Vân, mỉm cười nói: “Chào chị.” Cô không trực tiếp gọi là chị gái.

Triệu Vân bình tĩnh đánh giá Hạ Tiểu Mãn một phen, thấy cô lanh lợi lại phóng khoáng, nhìn một cái đã có thiện cảm.

Ẩn ý nhìn em trai mình, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Được đấy em trai, với tính cách của em mà vẫn có thể lừa được cô gái ngoan như vậy về nhà.

Triệu Cải Cách tiếp nhận ánh mắt đầy thâm ý của chị gái, sau khi hiểu được chính xác, anh còn đáp lại một ánh mắt về.

Anh không chỉ không thấy phiền vì bị chị gái trêu ghẹo, mà ngược lại còn có cảm giác vô cùng kiêu ngạo.

Triệu Vân cười lườm anh một cái, ghét bỏ anh không nghiêm túc, tiến lên khoác cánh tay Hạ Tiểu Mãn, nói: “Đi thôi, đừng quan tâm tới nó, chúng ta vào nhà đi.”

Đối với sự nhiệt tình của cô ấy thì Hạ Tiểu Mãn có chút bất ngờ.

Vào trong nhà càng không xong, mẹ Triệu cũng vô cùng nhiệt tình, ánh mắt đánh giá của bà không che giấu chút nào, nụ cười trên mặt bà có chút mập mờ.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt của mẹ Triệu thường dừng trên bụng cô.

Hạ Tiểu Mãn: “…”

So sánh với họ thì thái độ của ba Triệu quả thật bình thường, nhưng thấy được ông đã cố gắng hòa nhã. 

Chắc là nghiêm túc quen rồi, nên ông không nhiệt tình với người lạ.

Nhưng thái độ này đối với Hạ Tiểu Mãn rất phù hợp, nếu ba Triệu cũng nhiệt tình với cô, thì chắc cô sẽ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than mất.

Hạ Tiểu Mãn lần lượt chào mọi người, biếu quà gặp mặt.

Mẹ Triệu cười nói: “Đã đến đây thì còn mang quà cáp làm gì.”

Vì mẹ Triệu quanh năm làm việc trong cơ quan, nên lúc nói lời hòa nhã, cũng có thể khiến người khác cảm giác được phong thái trên người bà, rất có phong cách.

Hạ Tiểu Mãn không thể tránh né nhưng có chút câu nệ.

Triệu Cải Cách bên cạnh lại phấn khởi nói: “Đúng thế đúng thế, con cũng nói với cô ấy không cần mua quà, nhưng cô ấy không nghe, nhất định phải mua cho mọi người.” Vợ anh hiểu chuyện như vậy, anh chỉ còn biện pháp bày ra biểu cảm bất đắc dĩ. ngôn tình ngược

Anh đang giúp Hạ Tiểu Mãn làm tăng thiện cảm trước mặt ba mẹ và chị gái anh. 

Hạ Tiểu Mãn đỏ mặt tía tai, hận không thể nhảy lên chặn miệng anh.

HẾT CHƯƠNG 33