Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 93



Thảo nào chàng lại bảo “Giờ có đọc cũng vô ích”, đúng là vô ích thật. Đây là “Tuyển Tập Món Ngon Biện Kinh”, đọc xong chỉ thấy thèm, giờ họ cũng chẳng ở Biện Kinh thì sao mà đi ăn được.

Thôi Đào đọc lướt qua nội dung trong sách, tổng kết rất kỹ món ngon từ Nam tới Bắc, từ Đông sang Tây Biện Kinh, bao gồm quà vặt ở chợ đêm, món ăn đặc trưng ở tửu lâu, điểm tâm quán trà đều đủ cả. Mỗi món ăn còn ghi cả tên và địa chỉ, có kèm thêm đôi lời đánh giá, ví dụ như cùi vải được đánh giá là “sảng khoái mềm mịn, ngon ngọt mọng nước”.

Thôi Đào tính sơ sơ thì có gần nghìn món trong quyển tuyển tập món ngon này, bỏ chút thời gian ra không thể làm được. Cả Biện Kinh có trăm vạn người, món ngon cũng trải dài khắp nơi, muốn biết hết tất cả phải chịu khó nghe ngóng danh tiếng, tóm lại không chỉ một mình Hàn Kỳ làm được mà phải điều động vài ba người làm để tổng kết những thứ này, cực kỳ tốn công, căn bản không thể làm xong trong 1 – 2 tháng được. Phiền nhất là sau khi có được những thông tin này lại phải sắp xếp và chỉnh sửa theo quy luật, cuối cùng viết thành một quyển sách, rất rất tốn công sức.

Thôi Đào cảm thấy nụ hôn vừa nãy với Hàn Kỳ là quá ít, thế này thì phải hôn gấp 10. Món quà này thật sự là dành trọn trái tim để tặng cho nàng rồi!

Không đọc thì không biết, đọc rồi mới hiểu còn cả một chặng đường dài nữa mới nếm hết được món ngon Biện Kinh. Bản đồ lớn như thế, hiện tại nàng chỉ mới hoàn thành một khu rộng cỡ 3 ngón tay. Thật sự quá vui rồi, rõ ràng tương lai nàng còn được ăn ngon rất lâu nữa.

Sau khi về Biện Kinh, nàng quyết định sẽ đi nếm thử món bát ngư nhi* ở quán của ông cụ Âu ở phía Đông thành. Nghe nói đây đây là món mì không cần nhai nhưng lại có hương vị thơm ngào ngạt trong miệng, thật khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ.

Hôm sau, Thôi Đào thay một bộ váy màu hồng hoa đào mới tinh rồi tới thăm cụ bà Thôi.

Mọi người đã quen thấy Thôi Đào mặc đồ xanh lam và xanh ngọc, hôm nay thấy nàng mặc màu hồng đều cảm thấy rất mới mẻ và xinh xắn.

“Ăn mặc thế này, người cũng như tên, trông như một đóa đào rực rỡ vậy.” Bác gái lớn của Thôi Đào không nhịn được mà khen ngợi.

Cụ bà Thôi gật gù, trong mắt toàn là ý cười, bảo ngày thường đáng lẽ Thôi Đào cũng nên mặc thế này, rất đẹp.

“Giống như tiên nữ vậy, không xứng với ai cơ chứ? Kẻ khác không xứng với con gái ta thì có!”

Hôm qua Tiểu Mã thị nghe người ta lén lút bàn tán, bảo Thôi Đào gặp được Hàn lục lang chỉ nhờ may mắn mà thôi. Bà không thích nghe những lời này, tất nhiên không phải là Hàn Kỳ không tốt, nhưng con gái bà cũng đâu có tệ!

“Vâng, sau này nếu rảnh con sẽ mặc thế này.” Thôi Đào cười đồng ý.

Nàng đến để tạm biệt cụ bà Thôi và những người khác, hôm nay nàng và Hàn Kỳ sẽ về Biện Kinh, vẫn còn vụ án chờ họ điều tra nữa. Thôi Đào giải thích rõ ràng cho cụ bà Thôi, vụ án có liên quan tới các đồng nghiệp khác nữa nên phải nhanh quay về.

Thím hai, thím ba của Thôi Đào nghe vậy, liên tục than không nỡ lòng, muốn Thôi Đào ở lại vài ngày nữa, đề nghị Hàn Kỳ cứ về trước để xử lý vụ án đi. Khó khăn lắm nàng mới về được một lần, người trong nhà đều rất nhớ nàng. Nhưng họ chưa nói được bao nhiêu đã bị cụ bà Thôi bảo dừng lại.

“Con bé đang làm việc công, ra sức phục vụ Triều đình, đó là may mắn của nhà họ Thôi chúng ta, sao chúng ta có thể cản trở được!”

Cụ bà Thôi bảo Thôi Đào cứ yên tâm đi đi. Tiểu Mã thị cũng gật đầu, dặn nàng phá án nhưng cũng đừng quên chăm sóc bản thân.

Thôi Đào đáp lại tất cả rồi cùng dùng bữa sáng với mọi người. Sau đó, Thôi Mậu lại dẫn Hàn Kỳ tới vấn an và tạm biệt cụ bà Thôi.

Thôi Đào thấy khuôn mặt cả hai đều lộ vẻ mệt mỏi bèn hỏi duyên cớ, hóa ra 2 người họ đốt đèn soi đêm trò chuyện, tới rạng sáng mới đi ngủ.

Nàng phàn nàn với Thôi Mậu: “Hôm nay chàng ấy còn phải lên đường nữa mà.”

“Nhìn kìa, con còn chưa gả đi mà đã trao trái tim sang đó rồi, nói giúp nhà chồng rồi cơ đấy!”

Thôi Mậu lắc đầu than thở khiến bọn người cụ bà Thôi cười phá lên. Nhưng cười đủ rồi, mọi người cũng đồng loạt trách Thôi Mậu không đúng.

Hàn Kỳ khẽ cười giải thích với Thôi Đào: “Đúng là có chuyện cần bàn bạc mà, trò chuyện rất vui vẻ.”

Hỏi ra mới biết, Thôi Mậu đang thảo luận chuyện quản lý An Bình với Hàn Kỳ, nên làm thế nào để mưu phúc vì nhân dân. Đã bàn bạc về chuyện đàng hoàng thì cũng chẳng ai trách được.

Sau khi tạm biệt người nhà họ Thôi, mọi người lên đường về Biện Kinh.

Cưỡi ngựa mất 1 ngày, đến hoàng hôn đã tới Biện Kinh.

Tất nhiên Thôi Đào không quên chuyện đại sự ăn uống được, lập tức phóng ngựa tới ăn món bát ngư nhi của ông cụ Âu. Chuyện này lập tức nhận được sự tán thành của bọn Vương tứ nương, đi đường lâu cực dễ đói bụng, ăn nhiều lương khô rồi thì một bát bánh bột nóng hôi hổi sẽ là tốt nhất, nghĩ tới là chảy nước bọt rồi.

Qua cửa Nam Huân vào thành không bao lâu, quân tuần trải nhìn thấy họ. Những nha dịch này vừa gặp Hàn Kỳ và Thôi Đào thì lập tức chạy tới, nói vụ án của Trương Tố Tố có tiến triển rồi, đã tìm được Phán quan Vương.

“Tuần phủ Vương có dặn mọi người cũng sắp về rồi, bảo nhóm tuần tra chúng tôi thấy mọi người thì nhớ báo ngay tin này cho Thôi quan Hàn và Thôi nương tử ạ.”

Ý nghĩa của việc này rất rõ ràng, mong họ nhanh chóng về phủ Khai Phong.

Thôi Đào biết không kịp ăn món bát ngư nhi này rồi, thế nên bảo Vương tứ nương và Bình Nhi đi ăn trước đi, quay về nhớ mua cho nàng và Hàn Kỳ là được.

Nha dịch nhân lúc đi đường đã kể vắn tắt chuyện của Phán quan Vương cho Thôi Đào và Hàn Kỳ nghe.

Chiều tối hôm qua, ở ven đường ngoại ô Biện Kinh tìm thấy 1 người, lúc đó người ấy đã hoàn toàn ngất đi, sau đầu có dấu sưng đỏ. Sau khi người đi đường báo án, nha dịch tới điều tra mới phát hiện đó là Phán quan Vương.

“Từ khi được cứu về Phán quan Vương luôn hôn mê, tới trưa hôm nay mới tỉnh lại, nhưng thần trí hình như hơi ngớ ngẩn ạ.”

Sau đó nha dịch dẫn Hàn Kỳ và Thôi Đào tới phòng của Phán quan Vương. Giờ đang là giữa hè, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi ướt đẫm, chỉ hận không thể cởi trần, thế nhưng Phán quan Vương lại trùm chăn quanh người, co ro run rẩy ở giữa giường, trong miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ.

Thôi Đào lắng nghe cẩn thận, nghe loáng thoáng ra được “Giết người”, “Người chết” gì đó. Xem ra ông ta đã tận mắt chứng kiến quá trình Trương Tố Tố bị giết.

Vương Chiêu nghe tin vội vàng chạy tới, rất vui vì Thôi Đào và Hàn Kỳ đã trở về. Hắn lập tức hỏi Thôi Đào bệnh điên của Phán quan Vương có chữa được không. 3 đại phu trước đó đến xem đều nói hết cách rồi. Vương Chiêu nghĩ nếu có cách thì cũng chỉ có Thôi Đào nghĩ ra mà thôi.

Thôi Đào kiểm tra vết sưng đỏ sau gáy Phán quan Vương một chút, “Vết thương không có gì đáng lo, uống chút thuốc để thúc đẩy tuần hoàn máu, tiêu trừ huyết ứ vài ngày là khỏi ngay. Còn chuyện thần trí ông ta không minh mẫn, hẳn là do quá hoảng sợ.”

Thôi Đào quan sát quần áo của Phán quan Vương, hình như là vừa thay bộ mới. Nàng bèn hỏi Vương Chiêu quần áo lúc đầu của ông ta đâu rồi.

“Quần áo lúc đầu? Lúc bọn ta phát hiện thì Phán quan Vương đã mặc bộ đồ này rồi. Nói ra thì hơi xấu hổ, đàn ông bọn ta sơ ý quá, sau khi sắp xếp cho ông ta ở đây thì không nhớ cần phải thay đồ cho ông ta. Đã báo tin cho nhà Phán quan Vương rồi, nhưng vì ông ta là nghi phạm có liên quan tới vụ án nên Phán quan Hàn ra lệnh tạm thời không cho bất cứ ai tới thăm hết.” Vương Chiêu giải thích.

Hàn Kỳ cũng quan sát quần áo của Phán quan Vương, đúng thực là mới tinh.

Chuyện này hơi kỳ lạ, nếu phát hiện người trong mương cỏ thì sao quần áo lại như vừa thay ra, không hề có vết bẩn gì được. Có vẻ như sau khi được thay quần áo, ông ta đã nằm bất động ở trên mớ cỏ.

Thôi Đào chờ Vương tứ nương và Bình Nhi về để họ nhìn quần áo của Phán quan Vương, “3 ngày trước lúc 2 cô nhìn thấy Phán quan Vương và Trương Tố Tố đi với nhau, ông ta có mặc bộ đồ này không?”

“Bộ này màu tím, ta nhớ lúc đó ông ta mặc áo bào màu xanh, chắc chắn không phải bộ này.” Bình Nhi nói.

Vương tứ nương phụ họa, khẳng định lại những gì Bình Nhi nói.

Thôi Đào lại nhìn qua đôi ủng da của Phán quan Vương, bề ngoài cũng sạch bóng, không hề có vết bẩn gì.

“Gần chỗ ông ta ngất xỉu không hề có xe ngựa hay ngựa gì, chiếc xe ngựa Phán quan Vương ngồi lúc mất tích cũng không tìm thấy.” Vương Chiêu tiếp tục báo cáo lại tình hình.

Thôi Đào bèn tổng kết: “Hôm Trương Tố Tố chết, có lính canh cửa thành tận mắt trông thấy xe ngựa của Phán quan Vương rời khỏi Biện Kinh từ cửa Nam Huân. Ngày hôm sau, Phán quan Vương được phát hiện ngất xỉu ở mương cỏ ven đường, sau gáy sưng đỏ, từng bị đập mạnh, quần áo bị thay, trang phục giày dép sạch tinh tươm không hề lấm bẩn.”

Thôi Đào nói xong, để mọi người nghĩ sao lại xuất hiện tình hình như thế.

“Cắt yết hầu sẽ có một lượng máu lớn bắn ra, có khi nào vì thế mà phải thay quần áo hay không?” Hàn Tống nói.

Thôi Đào lập tức gật đầu, khen suy nghĩ này của Hàn Tống rất hay.

Hàn Tống được Thôi Đào khen ngợi, không khỏi len lén nhếch miệng mỉm cười.

“Sau gáy bị sưng, hoảng hốt mất trí, xem ra rất có thể đã bị ai đó bắt cóc. Có thể là kẻ nào đó đã bắt cóc Phán quan Vương và Trương Tố Tố, sau đó cắt cổ giết chết Trương Tố Tố ngay trước mặt ông ta, làm bắn máu lên người Phán quan Vương.” Vương Chiêu cân nhắc nói.

“Suy đoán này cũng xem như hợp lý, nhưng có một chuyện khiến tôi khó hiểu, tại sao lại thay quần áo cho Phán quan Vương, dọn dẹp sạch sẽ cho ông ta làm gì chứ?” Từ quần áo Phán quan Vương đang mặc, xem ra đây là quần áo của chính ông ta.

Một vài người có thân phận khi đi xe ra ngoài sẽ chuẩn bị 1 bộ quần áo trong xe để đề phòng mọi tình huống. Xem ra bộ mà Phán quan Vương được thay chính là bộ đồ trong xe của ông ta. Chuyện này hỏi người làm của Phán quan Vương là có thể chứng thực được.

Hiện tại, ngoài xe ngựa ra còn có 2 tên người làm đi theo Phán quan Vương mất tích, cả hai lần lượt tên là Tri Thiên, Tri Địa.

Không còn manh mối nào khác, nếu muốn biết rõ tình hình hơn chỉ có thể chờ Phán quan Vương tỉnh táo lại, hỏi ông ta rốt cuộc hôm đó là như thế nào. Sau khi Thôi Đào châm cứu điều trị cho Phán quan Vương, tâm trạng của ông ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn hoảng hốt ôm chăn như trước nữa. Nhưng sau khi uống thuốc, ông ta díu mắt rồi ngủ thiếp đi.

“Đây là?” Vương Chiêu cứ nghĩ cuối cùng cũng đợi được Thôi Đào về, sẽ hỏi ra được gì đó từ Phán quan Vương, ai ngờ giờ ông ta ngủ như lợn chết rồi, hắn hơi lo lắng.

“Bị hoảng sợ như thế cần được nghỉ ngơi tinh thần, không gấp được. Tạm thời để ông ta nghỉ tí đi, mai tỉnh dậy rồi xem sao.” Thôi Đào cũng khó mà chắc được mình có thể giúp Phán quan Vương tỉnh táo lại hay không, chuyện tâm thần không nói trước được gì, nhưng nếu phát hiện bệnh kịp thời thì xác suất hồi phục cũng khá lớn.

Cuối cùng Thôi Đào và Hàn Kỳ cũng có thể nếm thử món bát ngư nhi nhà ông cụ Âu được Vương tứ nương mua về.

Cách làm bát ngư nhi cũng như tên món vậy, dùng thìa nhỏ múc bột nhỏ vào nước sôi, sau đó đảo một chút, từng miếng rơi vào nồi, nấu ra hình dáng đầu to đuôi nhỏ như hình con cá. Sau khi chần qua nước lạnh thì đổ nước sốt đặc chế lên, rắc thêm một lớp hành thái, hạt vừng, hơi cay tê, rất thích hợp để ăn trong một buổi tối trời nóng nực mà không có khẩu vị.

Bát ngư nhi này không phải là ăn mà phải gọi là nuốt. Hút một miếng, nước lèo thanh mát và sợi mì cá trơn mượt không cần nhai cũng nuốt được, vì thế gọi là nuốt bát ngư nhi.

Nhưng lúc Thôi Đào và Hàn Kỳ ăn đều không nghe theo, cả hai đều nhai. Thôi Đào nghĩ đồ ăn không nhai mà nuốt vào bụng thì không có lợi cho tiêu hóa. Nhưng nàng cũng thử cách nuốt thay vì nhai rồi, phát hiện nhai sẽ ngon hơn.

Nghe nói những người làm việc năng thường thích ăn sáng bằng món bát ngư nhi này, tất cả mọi người đều đẩy nhanh tốc độ, húp vài miếng nhét đầy bao tử, rất dễ dàng, vì thế thói quen nuốt bát ngư nhi đã ra đời.

Không biết quán khác thế nào nhưng nước lèo trong bát ngư nhi của nhà ông cụ Âu này có hương vị rất khác, nếu không nhai, tỉ mỉ nhấm nháp thì đúng là phụ lòng độ ngon này rồi.

Tuy chỉ xin nghỉ phép 1 ngày nhưng cũng dính liền với ngày nghỉ tiết Khất Xảo, vì vậy trong 2 ngày, Hàn Kỳ đã có không ít việc công tồn đọng cần xử lý. Chàng dùng cơm xong thì lập tức đi làm việc.

Thôi Đào thì rất rảnh, xoa bụng định đi dạo một chút, nhân tiện suy nghĩ về vụ án của Trương Tố Tố một chút.

Hàn Tống đột nhiên xuất hiện phía sau, gọi Thôi Đào lại.

“Trước tiết Khất Xảo, em về An Bình cùng huynh ấy à?”

Hàn Tống chưa biết lý do tại sao Thôi Đào xin nghỉ phép, sau đó biết Hàn Kỳ cũng xin nghỉ, y không kìm được mà nghĩ nhiều. Y cố tình hỏi thăm một người thân với Vương tứ nương, xác nhận được cả hai đã về An Bình.

“Có gì không?” Thôi Đào hỏi lại.

Hàn Tống cau mày nhìn Thôi Đào chằm chằm, do dự nói: “Em và huynh ấy đột nhiên cùng về An Bình, có phải là…”

“Ừm, chúng tôi ăn hỏi rồi.” Thôi Đào nhìn ra Hàn Tống định hỏi gì bèn dứt khoát trả lời y.

“Em nói cái gì?” Hàn Tống khó tin nhìn Thôi Đào.

“Ăn hỏi đó.” Thôi Đào nhấn mạnh lần nữa, nàng nghĩ không cần nói nhiều hơn với y, trước đây nàng đã nói rất nhiều lần với Hàn Tống rồi. Vì thế nàng chỉ vẫy tay với Hàn Tống, tỏ ý tạm biệt rồi bỏ đi.

Hàn Tống đứng đó sửng sốt rất lâu, y khẽ nheo mắt lại, siết chặt nắm đấm.

Chúc Chiếu cảm giác được tâm trạng của lang quân nhà mình không ổn, khẽ gọi một tiếng.

Hàn Tống hít sâu một hơi, lập tức cười xùy ra, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

“Không chịu nổi nữa rồi, phải làm sao đây.”



Ngõa xá, lầu Quảng Hiền.

Ngồi gần cửa sổ có thể nhìn thấy được các đô vật nữ đang vật nhau trên sân khấu. Một bên túm chặt tóc của bên kia, kéo đến mức như muốn kéo cả da đầu của người đó ra.

Triệu Tông Thanh thấy thế bèn vỗ tay khen hay. Vì người ngồi bên cạnh yên lặng tới mức như không tồn tại, Triệu Tông Thanh nhíu mày, từ từ chuyển mắt sang phía Hàn Tống.

“Hiếm khi huynh tới đây 1 lần, sao lại cụt hứng như thế?”

Hàn Tống nghịch một miếng điểm tâm trong đĩa, sau đó đập nát rồi vứt xuống đất, “Quả nhiên tôi không thể làm người lương thiện được.”

“Không, huynh làm được. Nhưng chẳng qua hiện tại huynh không có được người mình muốn mà thôi.” Triệu Tông Thanh thở dài.

Hàn Tống nhớ tới Thôi Đào, nhíu mày im lặng không nói nữa, lại cầm một miếng điểm tâm lên, lật qua lật lại rồi vứt xuống đất.

Triệu Tông Thanh tiếp tục thưởng thức đấu vật, vỗ tay vài lần, còn cười quay lại cảm khái với Hàn Tống rằng mình thích nhất là Tiền nhị nương đang bị đánh và nhổ tóc nhiều hơn kia.

“Chênh lệch rất lớn nhưng thà ẩn nhẫn chịu đựng chứ không mở miệng nhận thua, đây là loại người mà tôi thích nhất.”

Triệu Tông Thanh dừng lại một chốc rồi nhắc tới Thôi Đào, cảm khái rằng mắt nhìn của Hàn Tống không tệ chút nào. Người có thể vượt qua nghịch cảnh để sinh tồn, trừ nàng ra cũng chẳng còn ai.

Hàn Tống lạnh lùng liếc nhìn Triệu Tông Thanh, không nói gì.

“Vụ án của Phán quan Vương điều tra thế nào rồi?”

“Rất kỳ quặc, không có manh mối.” Hàn Tống trả lời.

Triệu Tông Thanh đứng dậy, vẫy tay ra hiệu Hàn Tống cùng tới xem đấu vật với mình, giờ đang là thời điểm hấp dẫn nhất, Tiền nhị nương sắp phản công rồi.

Hàn Tống nghe lời tới đứng bên cửa sổ cùng Triệu Tông Thanh, như thế có thể nhìn đấu vật trên sân khấu rõ hơn một chút. Y nhìn thấy chiêu thức của Tiền nhị nương kia, mỗi chiêu đều tàn nhẫn đánh vào chỗ trọng yếu của đối phương, chắc chắn sẽ thua nhưng vẫn cố gắng liều mạng muốn đánh bại người đó.

“Lạ quá, chỉ là thi đấu bình thường thôi, hôm nay cũng chẳng có phần thưởng gì đặc biệt, sao thị lại liều mạng tới thế chứ?”

Hàn Tống vừa dứt lời, lập tức có tiếng thét của phụ nữ vang lên cực kỳ chói tai. Tiền nhị nương kia đã móc mù 2 mắt đối phương, sau đó thì bóp chặt cổ thị không tha.

Những người xem thi đấu bên dưới vốn đang nhiệt tình reo hò, thấy cảnh tượng này đều bị dọa đến mức ngớ người, ngay sau đó thì có kẻ hét lên giết người rồi.

Người phụ trách 2 bên sân khấu đấu vật đều luống cuống, 4 tên đàn ông vội chạy ra khống chế Tiền nhị nương, chỉ thấy Vạn tam nương, người đang đấu với Tiền nhị nương đã nằm bất động trên mặt đất, hoảng quá vội sai người mời đại phu tới, lại sai người đi báo quan.

Hàn Tống thấy thế bèn muốn đi xem xét tình hình, nhưng Triệu Tông Thanh lại đè vai y xuống.

“Tốt nhất là đừng có tham gia vào trò vui kiểu này, vụ án đã rõ ràng, phủ Khai Phong chỉ cần phái một tuần sử tới tra là được, nào cần Phán quan như huynh tự ra mặt đâu.”

Hàn Tống nghe Triệu Tông Thanh nói cũng có lý nên ngồi xuống, không làm gì nữa.

Ngoài cửa sổ đột nhiên xảy ra chuyện giết người nên rất ồn ào.

Triệu Tông Thanh lại làm như không nghe gì, rót một ly rượu cho Hàn Tống rồi nâng ly kính y.

“Trước khi uống tôi muốn hỏi một câu, giờ chúng ta có được tính là bạn chí giao không?” Triệu Tông Thanh mỉm cười, nét mặt cực kỳ hòa nhã.

“Tất nhiên là thế rồi.” Hàn Tống lập tức nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cảm khái nói với Triệu Tông Thanh, “Gặp được tri kỷ ngàn ly ít, trái lại tôi thấy hối hận vì không quen biết huynh sớm hơn.”

Triệu Tông Thanh vui vẻ cười, “Giờ quen cũng không phải muộn, nhưng nhắc mới nhớ, trên đời này người có thể hiểu thấu nỗi lòng của Trọng Văn chắc cũng chỉ có tôi.”

“Ừm.” Hàn Tống đồng ý, uống cùng Triệu Tông Thanh một ly.

“Cho tôi nhiều lời một câu nhé, thực ra tôi nghĩ dù 2 người họ đã ăn hỏi rồi nhưng đâu phải huynh đã hết cơ hội đâu.”

Triệu Tông Thanh nói tới đây liền quay đầu nhìn về phía Tiền nhị nương đã bị nha dịch phủ Khai Phong khống chế trên sân khấu.

“Thị là một người phụ nữ yếu đuối, vì không chịu thua nên đã bỏ mạng đánh cược 1 lần đấy thôi.”

Hàn Tống nhìn về phía Tiền nhị nương, cười xùy một tiếng: “Đọ sức kiểu đó ư? Quá ngu ngốc.”

“Thị là phụ nữ thô lỗ chưa từng đọc sách mà, tất nhiên kẻ ngu sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn rồi.” Triệu Tông Thanh thở dài rồi nhìn chằm chằm Hàn Tống, “Nhưng huynh thì không như thế.”

“Đúng vậy.” Hàn Tống lại uống thêm một ly rượu nữa vào bụng, không khỏi nhớ tới những lời hôm nay Thôi Đào đã nói với mình, lòng đau như dao cắt, lại rót thêm một ly rượu vào miệng.

Nếu không phải vì quá tham lam thì sao lại tới tình cảnh như ngày hôm nay được…

Triệu Tông Thanh nhìn bộ dạng sầu muộn của y mà bất lực cười: “Thế gian này khổ nhất là vì tình, tình cũng khiến người ta dễ mất lý trí nhất. Tôi chắc chắn sẽ không đụng tới thứ này, tự mình tìm khổ thôi.”

“Không đụng tới được đúng là ngầu thật đấy.” Hàn Tống ngưỡng mộ.

Triệu Tông Thanh vỗ vai Hàn Tống, để y uống hết cho thỏa lòng, tối nay y sẽ ở lại tới cùng với Hàn Tống.



Sáng sớm, Thôi Đào tiến hành nghiệm thi nạn nhân Vạn tam nương trong vụ án đấu vật ở ngõa xá tối qua.

Vụ án này rất rõ ràng, giết người vì kích động. Có rất nhiều người chứng kiến, nhìn thấy Tiền nhị nương móc mắt Vạn tam nương trên sàn đấu, sau đó còn bóp chết người.

Tiền nhị nương đã thẳng thắn thú nhận hành vi giết người của mình, vì thế vụ án này cũng chẳng còn nghi vấn gì.

Kết quả khám nghiệm lại càng khẳng định nguyên nhân tử vong của Vạn tam nương giống với tình tiết vụ án. Thôi Đào viết xong báo cáo nghiệm thi rồi trình lên, sau đó đi xem tình hình tinh thần của Phán quan Vương.

Lúc Thôi Đào tới, Phán quan Vương vẫn chưa tỉnh dậy. Thôi Đào bèn gọi người mang đến một cái lư hương nhỏ, đốt ít nhang an thần trong phòng.

Đợi một lát, Thôi Đào thử nhỏ giọng gọi Phán quan Vương, cuối cùng cũng đánh thức được ông ta.

Phán quan Vương bối rối chớp mắt, mê man quan sát xung quanh, lúc nhìn thấy Thôi Đào bỗng trở nên kích động.

“Giết người, giết người rồi! Tố Tố chết rồi, bị người ta giết chết rồi!”

Thôi Đào nghe ông ta nói chuyện rõ ràng, lần này nói ra tương đối hợp lý và mạch lạc hơn, xem ra đã tỉnh táo lại rồi.

Nàng bảo Phán quan Vương đừng vội, cứ từ từ đừng nói tiếp, đợi nàng kể xong mọi chuyện hiện tại trong phủ Khai Phong rồi ông ta hẵng nói. Cùng lúc đó, Thôi Đào cũng sai người tới báo tin cho bọn Hàn Kỳ và Vương Chiêu.

Đợi khi mọi người tới đông đủ, Phán quan Vương cũng đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu nói ra những gì mình muốn nói.

“Hôm đó ta và Tố Tố đến cửa hàng chọn thoa quan hoa, sau đó ngồi chung xe định về nhà Tố Tố. Lúc đi ngang qua hẻm Tảo Tử bỗng có tiếng trẻ con khóc nên ngừng xe. Lại thấy 1 người phụ nữ che mặt chạy tới cướp xe, không chỉ đánh ngất nô bộc nhà ta mà còn cầm dao ép bọn ta xuống xe. Ả bắt Tố Tố làm con tin, ta cứ nghĩ ả cướp tiền nên định đưa thoa quan hoa và tiền mang theo cho ả. Nhưng ả không cho ta cử động, bắt ta đứng trước mặt Tố Tố rồi cắt cổ cô ấy…”

“Rất nhiều máu phun lên mặt và người ta. Lúc đó ta bị dọa đến ngẩn người ra. Đợi tới khi ta tỉnh lại đã phát hiện mình trên xe, mà xe ngựa không không động đậy gì.

Ta bò xuống xe, nhìn thấy 2 tên người làm của mình là Tri Thiên, Tri Địa nằm trên đất. Ta phát hiện mình đang ở trên một con đường cái, định hét lớn kêu cứu thì bỗng sau gáy tê rần, sau đó lại bất tỉnh.”

Phán quan Vương kể với Thôi Đào, sau khi ông ta tỉnh dậy đã thấy cảnh lúc này.

“Ông không nhớ chuyện hôm qua mình nổi điên à?” Thôi Đào hỏi.

Phán quan Vương kinh ngạc: “Hôm qua ta nổi điên ư?”

Câu nói này đã chứng tỏ ông ta đã nói thật, nhưng lúc miêu tả quá trình ban nãy, Thôi Đào cảm thấy nét mặt của Phán quan Vương có lúc hơi mất tự nhiên, tựa như đang nói dối vậy.

Sau khi ra khỏi phòng Phán quan Vương, Thôi Đào hỏi Hàn Tống và Hàn Kỳ nghĩ sao về lời khai của Phán quan Vương.

“Có điều giấu giếm.”

“Ta cũng thấy vậy.” Hàn Tống phụ họa.

“Xem bộ dạng hoảng sợ của ông ta thì đúng là bị dọa hoảng rồi, ông ta cũng không cần thiết phải giết Trương Tố Tố. Nhưng rốt cuộc là tại sao ông ta lại giấu giếm, đồng thời còn rửa sạch máu trên người, thay quần áo sạch nữa.”

Hàn Tống cũng không hiểu, “Thật khó hiểu.”

Thôi Đào: “Hung thủ giết Trương Tố Tố cũng rất kỳ lạ, tại sao lại muốn dứt khoát giết Trương Tố Tố trước mặt Phán quan Vương chứ?”