Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 74: Chờ Mong.




Thầy Tuấn, ngoài thời gian dạy dỗ đám nhóc con của Trung tâm đào tạo bóng đá trẻ Tỉnh Đồng Nai, nay lại có thêm một công việc mới, đó chính là bình luận viên nghiệp dư trên trang web nguyenthanhtung.vn

Số là khi vừa mở trang web, nhận thấy rõ ràng chỉ đăng lên thông tin về Tùng dưới dạng chuyển ngữ từ những bài báo của Bồ Đào Nha sang thì rõ ràng quá khô khan, với lại, một cầu thủ trẻ như Tùng thì việc lên được mặt báo ở Bồ Đào Nha không thể nào thường xuyên được. Do đó, tốt nhất là có một cây bút chuyên trách của trang, để có thể luôn cập nhật được tình hình và biểu hiện thi đấu của Tùng một cách tốt nhất. Và nhớ ngay đến người thầy của mình, cũng là người thường xuyên thức đêm để viết báo cáo cho ban lãnh đạo Tỉnh, thì theo Tùng, chuyện viết một bài báo cũng chẳng thể nào làm khó được thầy.

Tuy có hơi do dự, nhưng vì mong muốn luôn được cập nhật tình hình của cậu học trò cưng, đồng thời còn thỏa sức viết lách theo ý của mình, thầy cũng gật đầu đồng ý với Tùng. Và kể từ đó, chuyên trang nguyenthanhtung.vn của cậu lại có thêm một cây bút mới với bút danh Ngọc Tuấn, chuyên phân tích các tình huống một cách cực kì chuyên nghiệp và bài bản.

Hôm nay, như thường lệ, rất nhiều người sau khi theo dõi bài báo về Tùng trên tờ Tuổi Trẻ, cũng đã tìm đến trang web nguyenthanhtung.vn để theo dõi về người được đặt biệt danh là thần đồng của Việt Nam, người đầu tiên tham dự một giải bóng đá khuôn khổ UEFA tổ chức như giải thanh niên Bồ Đào Nha. Không ít người vẫn bán tín bán nghi về việc này, hầu hết cho rằng báo chí chỉ đang thổi phồng quá đáng. Việt Nam nếu mà thật sự có được một cầu thủ xuất ngoại mà gây được tiếng tâm, thể nào VFF chẳng thổi phồng lên tận mây xanh, thế quái nào chỉ có một bài báo giới thiệu vắn tắt, cùng với một bài phỏng vấn không đầu không đuôi. Thế này thì dẫu không muốn người khác hoài nghi cũng không thể.

Thế nhưng, khi càng nhiều thông tin của Tùng được đưa lên trang web, cộng với sự xác nhận của rất nhiều người am hiểu truy cập thông tin quốc tế, cũng như những người hiểu được tiếng Bồ Đào Nha, thì danh tiếng của cậu càng lúc càng được mở rộng. Chỉ có điều, chúng cần thêm một mồi lửa, chẳng hạn, Tùng đặt chân lên giải hạng 2, thậm chí là giải ngoại hạng Bồ Đào Nha. Khi đó, danh xưng thần đồng của Tùng mới được chính thức xác nhận một cách rầm rộ và được nhiều người biết đến.

Như thường lệ, thông tin ngày hôm nay cũng chỉ là một đoạn đưa tin ngắn trên trang Total Goal – Bồ Đào Nha, với tựa đề :”Tiếp Tục Dẫn Bóng, Tung Nguyen cùng Belenenses giữ thành tích toàn thắng 8 trận tại giải thanh niên Bồ Đào Nha”, với bức ảnh bảng điểm hiển thị 4 – 0, kèm với hình ảnh của Tùng và Pele đang ôm nhau. Nhìn gương mặt non nớt nhưng không thể che giấu đi sự điển trai đậm chất Á Đông của Tùng, tâm trạng của rất nhiều người đều vô cùng sung sướng. Tất cả những người đang theo dõi cậu đều chờ mong, một ngày nào đó, bước chân chinh phục của Tùng sẽ giẫm lên sân cỏ hàng đầu châu Âu, để chứng minh rằng, Việt Nam cũng có thể xuất hiện được cầu thủ bóng đá xuất sắc.
Thế còn nhân vật chính của chúng ta hiện tại đang làm gì ở bên trời Tây? Cậu ta đang nhìn về phia Godinho với một ánh mắt sắc lẹm. Đứng bên cạnh là Pele với tâm trạng vô cùng hả hê.

Tùng hỏi :”Nói đi, lý do vì sao cậu muốn dời khỏi kí túc xá?”

Godinho không dám đối diện với hai thằng bạn, cúi đầu không nói lời nào. Pele đứng kế bên mặc dù cũng hết sức cao hứng khi Tùng bắt đầu xử lý Godinho, nhưng cũng nghi hoặc không kém, dỏng tai lên lắng nghe.

Godinho trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cắn răng ngẩng đầu lên nói :”Tôi đã có bạn gái rồi, nên không thể ở chung với các cậu được. Chuyện này tôi đã xin phép huấn luyện viên, và đã được đồng ý rồi”

Tùng và Pele trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng hóa thành cười khổ. Hóa ra chỉ là như vậy, làm hai thằng cứ nghĩ có vấn đề gì trong lúc hoạt động cùng nhau là Godinho khó chịu, hóa ra hắn ta chỉ đang có tình yêu mà quên mất chiến hữu.

Tùng cười nói :”Vậy thì tốt, chỉ cần cậu vẫn đến tập thêm đúng giờ thì cũng đâu có sao”. Pele đứng kế bên gật đầu phụ họa.

Godinho vẻ mặt khó xử nói :”Có lẽ, tôi không thể tập thêm nhiều với các cậu. Thời gian của tôi eo hẹp lắm rồi, nếu tập luyện thêm nữa, e rằng tôi sẽ không còn tí thời gian nào cho yêu đương nữa đâu”

Tùng nhíu mài nhìn Godinho, trong lòng trầm xuống. Im lặng trong vài phút, cậu mới nặng nề thở dài một hơi, cười nói :”Không sao, chỉ cần lúc nào cậu muốn luyện tập, cứ tìm đến bọn tôi. Chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng chào đón cậu”. Pele một bên vừa nhìn Tùng, vừa nhìn Godinho, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng chốc lát cũng không thể nói thêm gì được. Hai đứa trầm mặc thu dọn đồ đạc giúp Godinho, rồi nhìn bóng lưng của cậu ta dần dần đi xa. Pele lúc này mới không kìm nén được nữa, hỏi nhỏ :”Sao cậu không ngăn cản cậu ta?”

Tùng vừa nói vừa quay đầu trở về kí túc xá :”Mỗi người có một lựa chọn, chúng ta không thể lựa chọn giúp người khác được. Tôi cũng đã cho cậu ta cơ hội rồi, nếu có thể tiếp tục tập luyện chăm chỉ, tương lai người được hưởng lợi chỉ có thể là cậu ta mà thôi. Nếu không, thời gian trôi qua nhanh lắm, không bắt kịp tiến độ thì chỉ có thể bị đào thải mà thôi. Nếu không muốn rớt khỏi xe, chúng ta chỉ còn có cách dùng hết sức bám thật chặt vào mà thôi”

Sự rời đi của Godinho không hề gián đoạn quá trình luyện tập thêm của Tùng và Pele, chỉ hơi chút điều chỉnh lại kế hoạch huấn luyện. Thời gian vẫn như cũ, chỉ là thiếu vắng đi một bóng người. Có lẽ, lí do mà Godinho không ở lại cùng chúng nó, không chỉ đơn giản là vì cuộc sống riêng tư, mà có lẽ do cậu ấy không thể kiên trì thêm được nữa. Không phải ai cũng có thể ngày qua ngày huấn luyện điên cuồng, không quản nắng mưa như hai đứa nó. Bởi hai thằng đều có mục tiêu của riêng mình, mục tiêu có thể khác nhau, nhưng bàn đạp để thực hiện mục tiêu chỉ có một, bọn chúng phải trở nên mạnh mẽ hơn mỗi ngày, như thế mới sống sót được trước sự đào thải ghê gớm của nghề nghiệp cầu thủ chuyên nghiệp này.

Pacheco đứng bên sân quan sát lấy hai đứa, không quay đầu mà hỏi Rui Jorge :”Sao nay chỉ còn hai cậu nhóc này thế?”

Rui Jorge cười cười nói :”Tên nhóc kia có lẽ không kiên trì nổi. Không phải ai cũng biến thái như đệ tử của ông. Cũng may tên ngốc Pele kia còn kiên trì được. Ngoài Tùng ra, tiến bộ của cậu ta là lớn nhất. Tôi nghĩ không lâu sau cậu ta có thể lên đội B được rồi.”

“Mùa sau đi, hiện giờ hai cánh của đội B vẫn đang rất ổn. Chỉ khu vực trung lộ làm tôi cảm thấy đau đầu mà thôi. Figas mới lên đội chưa có nhiều biểu hiện, Martim và Pedro thì vẫn chưa ổn định, thỉnh thoảng vẫn thường xuyên mắc sai lầm không thể chấp nhận, nhưng với nguồn nhân lực eo hẹp như hiện tại, tôi không thể tìm ra giải pháp nào tốt hơn cả.”

“Ông muốn gì cũng được, nhưng Tùng chắc chắn sẽ phải ở lại đến kì nghỉ đông năm nay, điều này không thương lượng gì cả”, Rui Jorge nói bằng giọng kiên quyết.

“Được rồi được rồi, tôi hiểu mà, cậu ta cũng cần có thời gian hòa nhập nữa. Nên kì nghỉ đông mới là lựa chọn sáng suốt nhất.” Pacheco cười cười lắc đầu, biểu thị rõ ràng sự bất đắc dĩ. Rui Jorge đứng kế bên bĩu môi không nói gì. Sau một hồi trầm mặc, Rui Jorge mở miệng nói :”Thế, tên Jorge Jesus sao rồi?”

“Không được tốt lắm, thành tích đội 1 hiện tại cũng không hề ổn định, nhưng có lẽ bảo đảm cấp sẽ không quá khó. Ban quản lý chỉ cần như vậy là đã đủ rồi”. Pacheco bắt đắc dĩ nhún vai, nhìn về phía sân tập. Tại đây, hai thân ảnh vẫn đang quấn lấy nhau, tranh đoạt quả bóng dưới chân. Có thể thấy rõ rệt, cầu thủ gốc Phi kia không chống cự nổi, đã thua liên tiếp mấy lần rồi. Pacheco cảm khái nói :”Tiến bộ của Pele mặc dù rõ rệt, nhưng Tùng cũng không hề dùng toàn lực thể hiện, mà hình như, cậu ta còn đeo thiết bị phụ trọng nữa.”, ông vừa nói một cách nghi ngờ vừa nhìn về phía bắp chân của Tùng. Tại đây rõ ràng có một vòng lồi lên trông thấy rõ.

Rui Jorge chịu thua nói :”Cậu ta đeo kể cả đấu tập, chỉ đến khi đá chính thức cậu ta mới tháo ra. Lúc đầu tôi còn nghĩ cậu ta sẽ bị ảnh hưởng nhiều, thế nhưng rõ ràng, như ông thấy đấy”, sau đó, ông nở nụ cười vui vẻ, khiến một bên Pacheco tức giận chỉ muốn đấm cho ông ta một cú.

Hai người câu có câu không tiếp tục trò chuyện, bóng đêm càng lúc càng sâu.



Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc