Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 57: Cảnh Đêm Lisbon




Carlos không nói gì, mà bắt đầu châm cho mình một điếu thuốc. Làn khói lờn vờn trong phòng che khuất gương mặt ông. Ông hỏi lại :”Cậu thấy như thế nào?”

Figurredo đã qua khoảng thời gian kích động rồi, ông mới từ từ bình tĩnh lại, lắc đầu nói :”Không thể không nói màn trình diễn vừa rồi chỉ là lần đầu tiên tôi xem cậu ta thi đấu. Mặc dù rõ ràng cậu ta rất có tố chất, nhưng vẫn chưa nói lên được điều gì nhiều. Có lẽ chúng ta cần phải theo dõi thêm mới đưa ra quyết định được. Với lại, cậu ta vẫn chỉ 15 tuổi, chưa kí được hợp đồng chính thức với chúng ta, chúng ta có muốn làm gì cũng không được”

Carlos gật gật đầu, nói :”Trọng điểm chú ý tiến bộ của cậu ta, tôi sẽ nói chuyện với Pacheco để ưu tiên cậu ta trong đội hình. Chúng ta rất cần một đại diện tiêu biểu cho đào tạo trẻ để thu hút nhân tài. Mỗi lần đều bị Sporting Lisbon và Benfica cướp người, tôi thật sự không thể nhịn được nữa rồi”

Figurredo cũng gật gật đầu, vẻ mặt thổn thức. Người tiếp xúc với dò tìm cầu thủ của 2 câu lạc bộ lớn nhất Lisbon thường xuyên nhất chính là ông. Bị bọn họ cười nhạo liên tục như vậy, đến cả người hiền lành như Figurredo cũng thường xuyên bị chọc giận đến nổi nóng.

Carlos không chần chờ mà bấm ngay điện thoại cho Pacheco :”Chào ông, chúc mừng chiến thắng vừa rồi của ông nhé”

Pacheco không quá bất ngờ, vì đã biết thể nào tên Carlos này cũng cử người đi theo dõi đám cầu thủ trẻ của mình. Ông nói bằng giọng mỉa mai :”Thế nào, ông chấm được ai trong đội hình tôi rồi hả?”

Carlos ho nhẹ, che giấu sự lúng túng :”Khặc, à thì tôi thấy số 30 đá trận này khá tốt, tôi nghĩ ông nên cho cậu ta nhiều thời gian thể hiện hơn. Tuổi trẻ mà, cần rèn luyện mới thành tài được”

Pacheco hừ nhẹ :”Đừng tưởng tôi không biết ông nghĩ gì. Coi như ông có mắt nhìn người. Cậu ta sẽ là chủ lực trong những trận đấu sau này. Nhưng tôi nói cho ông biết, đừng mong tôi sẽ thả người cho ông bán đi. Ít nhất phải để cậu ta rèn luyện ở giải ngoại hạng thì may ra giá bán mới cao được. Đừng có nói với tôi là cậu ta chưa đủ khả năng, trình độ của cậu ta tôi nắm rõ, ít nhất làm một dự bị ở đội 1 không có bất cứ vấn đề gì”

Carlos á khẩu không nói nên lời, cuối cùng mới thở dài nói :”Được rồi, theo ý ông. Ông nói đúng, ít nhất chúng ta phải để cậu ta đá ở giải ngoại hạng một khoảng thời gian mới bán được giá tốt. Được rồi, vậy thôi, chúc ông buổi tối vui vẻ”

Trong phòng huấn luyện viên, Pacheco tắt điện thoại, gương mặt chuyển dần từ nghiêm trọng sang có phần nhẹ nhõm. Ông lầm bầm gì đó, sau đó đi ra. Dọc trên con đường dẫn ra khỏi khu liên hợp đào tạo của Belenenses, ông thấy thân ảnh của Tùng và Pele đang đi dạo trên sân. Pele có vẻ khá phấn khởi, nhưng Tùng thì im lặng bước đi, ánh mắt đăm chiêu.

Pacheco đi lại gần, hô to :”Hai cậu không đi ra ngoài chơi sao? Lisbon về đêm rất đẹp đó”

Pele có vẻ giật mình quay lại, gương mặt cứng ngắc nói :”Dạ, dạ, huấn …. Huấn luyện viên, chúng tôi đang đi dạo ạ”. Trong khi đó, Tùng quay lại nhìn ông, sau đó gật đầu chào :”Chào boss buổi tối”

Pacheco đi lại gần, gương mặt vui vẻ nói :”Cả đám kia đã kéo nhau đi bar rồi, các cậu không đi cùng sao?”

Pele lầm bầm gì đó, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tùng, nó không cam lòng nói :”Tùng bảo tuyệt đối phải cấm rượu khi thi đấu và luyện tập, nên từ chối đi cùng”

Pacheco khá bất ngờ, ông nhìn Tùng. Tùng cũng nhìn lại ông, cái nhìn đầy sự nghi vấn. Ông hỏi :”Có chuyện gì sao?”

Tùng ngập ngừng không biết nói sao, sau đó nó hỏi một nghi vấn rất lớn :”Ở Bồ Đào Nha dễ dãi đến thế sao, bọn họ đi bar mà ông không quản lý họ à?”

Ông Pacheco cười lớn nói :”Haha, bọn chúng đều đã lớn rồi, chúng tôi chỉ có thể quản lý chúng trên sân bóng, còn việc ngoài sân bóng là việc riêng tư, chúng tôi không xen vào. Thành hay bại đều do bọn họ có cố gắng hay không, chứ chúng tôi không phải cha mẹ chúng, không thể nào chịu trách nhiệm cho chúng được”, nói rồi, ông cười cười tiếp tục :”Nếu không đi bar, các cậu có thể đi dạo quanh đây cũng được. Ở Lisbon có rất nhiều cảnh đẹp, đừng chầm chầm đá bóng nữa, phải có lúc thư giãn để lấy lại tinh thần chứ.”, nói rồi, ông bỏ đi.

Pele nhảy cẫng lên, lôi kéo Tùng ra ngoài. Tùng cảm thấy cũng không hề có vấn đề gì lớn, cũng đi theo.
Dọc theo đường phố Avenida do Restelo, ngắm nhìn cảnh vật cổ kính pha lẫn hiện đại của Lisbon, tâm trạng của Tùng cũng dần bình phục lại trạng thái vui vẻ và nhẹ nhõm. Nhìn Pele gương mặt hưng phấn, Tùng cười cười không nói gì.

Hai đứa đi dọc con đường, ra đến bến cảng Belém, nhìn những chiếc du thuyền và tàu lớn cập bến tại đây, Pele gương mặt ao ước, nói nhỏ :”Sau này, tôi cũng sẽ có được một chiếc du thuyền để chở cả gia đình đi tham quan nơi đây”. Nó cười cười với vẻ mặt hết sức chăm chú.

Tùng cười nhẹ không trả lời. Pele thấy Tùng trầm mặc lại, nó hỏi nhỏ :”Này Tùng, cậu đá bóng vì cái gì thế?”

“Thế còn cậu?”

Pele gương mặt chăm chú, nó đáp :”Ở Guinea-Bissau, trở thành một cầu thủ bóng đá là ước mơ của rất nhiều người. Nhà của tôi nghèo lắm, cả gia đình chúng tôi đều trông mong tôi có thể đá bóng tốt, có thể có rất nhiều tiền để lo cho các em của tôi ăn học. Haha”, nói rồi, nó cười gãi gãi đầu.

“Còn tôi, mục tiêu của tôi là đưa đất nước tôi vào đá vòng chung kết Worldcup. Đó là ước mơ của hàng triệu người Việt Nam, cũng là ước mơ lớn nhất đời của tôi. Haha”

“Cậu không đá bóng vì tiền ư?”, Pele hỏi lại, gương mặt kì quái

“Tiền ai mà chả thích, nhưng nếu chỉ vì kiếm tiền, tôi đã không đi đá bóng rồi”, Tùng cười cười trả lời.

Đúng vậy, nếu chỉ vì tiền, thì với số tiền Tùng kiếm được từ thị trường chứng khoán trong nước, cộng với hiểu biết về tương lai, cậu có thể dễ dàng trở thành một trong những người giàu nhất Việt Nam. Nhưng đối với Tùng, tiền chỉ là công cụ, chứ không phải là mục tiêu. Cậu chắc chắn sẽ tìm cách kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa, không chỉ vì hưởng thụ. Cậu muốn dùng sự ảnh hưởng và tiền bạc của mình, để đem lại điều gì đó cho nền bóng đá Việt Nam. Cậu không muốn những đàn em sau này của cậu khi ra nước ngoài thi đấu bị gắn cho cái mác là hợp đồng thương mại, đi mạ vàng, mà cậu mong muốn các cầu thủ Việt Nam chân chính có được sự coi trọng và được đào tạo trong môi trường chuyên nghiệp, phát huy đầy đủ trình độ và thiên phú của mình. Đây rõ ràng là một đoạn đường dài, nhưng bước đầu tiên Tùng đã thực hiện được. Những chuyện còn lại, thời gian sẽ trả lời tất cả.

Vì có vẻ sửng sốt trước câu trả lời của Tùng, Pele bỗng dưng im lặng không nói. Hai đứa quay về kí túc xá trong yên lặng.

Đến nơi, Tùng gọi điện cho Domingos Jose, báo tin cho ông rằng cậu đã được đá chính trận đầu tiên cho đội U19. Jose cười lớn, gật đầu nói :”Tốt lắm, cậu đã bước được bước đi đầu tiên rồi. Cố lên, tôi tin tưởng không bao lâu, cậu cũng sẽ toả sáng trên đấu trường ngoại hạng. Lúc đó đừng quên mời tôi uống rượu đấy.”

Tùng cười cười tỏ ý nhất định, rồi bỗng nhiên nói :”À đúng rồi, chú Jose, thật ngại quá, tôi cần chú giúp đỡ. Chẳng là đến cuối tháng 9 tôi sẽ đủ 16 tuổi, khi đó, tôi cần 1 người đại diện để kí kết hợp đồng thanh huấn với câu lạc bộ, chú có thể giúp tôi giới thiệu một nơi thích hợp không?”

Domingos Jose cười cười, ra vẻ bí ẩn :”Haha, cậu không nhắc tôi cũng sẽ nhắc nhở cậu, đừng thấy nghề nghiệp cầu thủ ở châu Âu thịnh hành, nhưng ẩn bên trong có nhiều vấn đề lắm. Nếu không có được người tin tưởng giao phó, cậu bị bán lúc nào cũng không biết. Ngày mai, tôi sẽ qua nơi cậu và giới thiệu cho cậu một người bạn của tôi, chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng”.

Tùng liên tục cảm ơn, hứa sẽ đúng giờ có mặt. Hàn huyên thêm một lúc rồi hẹn nhau gặp ở gần trụ sở Belenenses, sau đó Tùng mới cúp máy.

Chưa xong còn tiếp!!!


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?