Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 128: Thứ Hai, Không Hối Không Tiếc (2)




Tùng nhẹ nhàng lại gần, ngồi xuống cách Emma một cánh tay, một khoảng cách không quá lớn để thể hiện hai người xa lạ, lại không quá gần làm người khác khó chịu. Tùng mỉm cười nói :”Xin chào Emma, chúng ta lại gặp nhau lần nữa rồi”, nói rồi, cậu giơ trong tay ly nước suối, muốn chạm vào ly White Russia đang để trước mặt cô. Loại cocktail này Marisa vừa mới nói với cậu, dành cho những người thất tình. Thú thật, Tùng cũng không rành rẽ về những loại thức uống quý tộc như thế này, bản thân cậu lại vô cùng chuyên chú trong việc thực hiện ăn uống và sinh hoạt như một cầu thủ chuyên nghiệp, tránh xa bia rượu và những thức ăn nước uống không có lợi cho cơ thể, nên cũng không thể nào hiểu được tại sao người ta lại yêu thích uống cocktail như vậy. Những cái tên cocktail có vẻ kiêu sa, nhưng đối với người ngoại đạo như cậu, thì thật giống như đàn gảy tai trâu. Nếu Marisa không nói cho Tùng biết, cậu cũng chỉ nghĩ ly nước trước mặt là một hỗn hợp giữa kem tươi và cà phê mà thôi.

Emma lấy lại tinh thần, nhìn chàng trai trước mặt đang mỉm cười nhìn cô. Ánh mắt sáng rực, không chút nào tạp chất, hoàn toàn chỉ như nhìn một người bạn thân lâu năm. Gương mặt góc cạnh, mũi cao, pha lẫn nét đẹp Á Đông nhưng lại hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ người phương Tây. Bởi đã từng làm việc với người châu Á từ series Harry Potter, lại còn là bạn thân với Katie Leung – người đóng vai Cho Chang trong phim, Emma không có tí nào kì thị người châu Á, nhưng rất nhiều người Anh quốc hay thể hiện.

Emma buồn cười nhìn ly nước lọc trong tay Tùng, nói nhỏ :”Cậu không thể thay đổi một ly nước khác để nói chuyện với phái nữ à. Đúng là không có tý phong độ nào cả, ít nhất cũng phải là một ly rượu chứ”, nói rồi, cô nàng cũng vui vẻ cụng ly với Tùng. Dù sao, ai không thích cái đẹp cơ chứ. Có một chàng điển trai nói chuyện với mình như vậy, âu cũng là một sự thú vị, thay vì ngồi gặm nhắm nỗi buồn một mình. Mặc dù lúc nãy, mấy chàng trai có mặt ở đây cũng thi nhau đến bắt chuyện với Emma, đều bị cô nàng từ chối, phần lớn là do họ chỉ có thể nói tiếng Bồ Đào Nha, còn cô nàng thì chỉ nghe được nửa vời, cộng với đều không phải loại hình mà Emma ưa thích. Cô nàng thích những chàng trai tự tin, mạnh mẽ và bản lĩnh hơn, còn đám công tử bột này có cho cô nàng cũng không cần.

Tùng mỉm cười :”Thú thật, tôi cũng không biết uống rượu, không thể vì thể hiện mà tự làm xấu mặt mình được”, nói rồi, chạm khẽ vào ly cocktail của Emma, vẻ mặt vô tội nói.

Emma bật cười :”Lần đầu tiên tôi thấy có người bộc lộ nhược điểm của mình mà lẽ thẳng khí hùng như cậu đó, cậu không sợ tôi chán ghét cậu vì cậu không biết uống rượu sao?”

Tùng cười trả lời lại :”Cô là người nhàm chán đến vậy sao?”, nói xong, cả hai cùng bật cười, xóa tan bầu không khí xa lạ lúc đầu.

Marisa ở gần đó nhìn, âm thầm lắc lắc đầu. Đúng là trọng sắc khinh hữu, lúc đầu thì bày ra một bộ dáng: ta đây đang thất tình, đừng đến làm phiền ta. Bây giờ có một kẻ điển trai áp sát, thì lại vui vẻ cười nói như không hề có việc gì. Marisa cảm khái nói :”Đúng là đồ mê trai”, rồi quay đầu bỏ đi, không thèm để ý đến hai người nữa.

Suốt cả bữa tiệc, Tùng và Emma đều thu mình ở một góc, trò chuyện với nhau. Từ vấn đề công việc, đến cuộc sống, đến ước mơ. Emma hoàn toàn mở lòng mình để chia sẻ, cô nàng có lẽ đã lâu rồi không nói nhiều đến vậy, đến mức ly cocktail trước mặt hết từ lúc nào không biết. Lúc này, Emma đã có chút say khước, gương mặt hồng nhuận làm nổi bật làn da trắng, cộng với ánh mắt mê ly, làm cho Tùng cuồng nuốt nước miếng, thầm hô không xong, không nghĩ cô nàng lại có mị lực đến như vậy. Bất đắc dĩ, Tùng đành gọi lại Marisa, nhanh chóng đưa cô nàng lên phòng ngủ của Marisa, sau đó Tùng ngồi ngay tại phòng khách, nơi bắt buộc phải đi qua để đến phòng nơi Emma đang say giấc, tiện tay nắm lấy một quyển sách, ngồi đọc không biết mệt, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng để yên tâm rằng cô nàng vẫn còn ở trong phòng, hoặc có cần gì mình thì có thể nghe thấy tiếng động. Còn Marisa, sau khi quăng hai người vào một góc, lập tức tiến hành tiếp tục bữa tiệc như chưa hề có việc gì, thậm chí đều không canh chừng Tùng, không hề lo sợ cậu nhóc ở trong này một mình với Emma mà làm chuyện gì quá đáng. Không phải vì tin tưởng vào nhân phẩm của Tùng bao nhiêu, mà suy nghĩ của Marisa cũng vô cùng cấp tiến. Nếu có thể từ trên giường cấp tốc phát triển tình cảm, thì cần thiết gì phải tốn thời gian ở dưới đất để tìm hiểu lẫn nhau?

Buổi tiệc diễn ra suốt đêm, Tùng cũng thức suốt đêm để canh chừng ở cửa phòng. Một vài lần Marisa đi vào, thấy cậu nhóc này vẫn ngồi tại ghế sofa, gương mặt nghiêm túc nhìn sách, đôi khi liếc mắt về phía cửa phòng, gương mặt Marisa bỗng chốc trở nên vô cùng đặc sắc. Như cười mà không phải cười nhìn Tùng, nhắc nhở cậu nên nghỉ ngơi một chút, nhưng lại nhận được câu trả lời kiên quyết của cậu nhóc, cô cũng đành bỏ qua.

Cả một đêm không có chuyện gì xảy ra, đám bạn của Marisa cũng về vào lúc gần sáng, còn Marisa thì mệt mỏi đi về phía phòng ngủ phụ cạnh nơi Emma ngủ, nằm vật say như chết, không hề lo lắng có một thằng nhóc tuổi mới lớn tràn đầy tinh lực đang ngồi ở ghế sofa bên ngoài. Tùng cũng bó tay rồi, nhanh chóng đóng cửa phòng cho Marisa, thuận tiện bật điều hòa chế độ nghỉ ngơi, rồm im lặng đi ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, buổi sáng ở Porto nhộn nhịp hơn hẳn ban đêm. Tiếng còi xe từ phía xa lộ cách xa khu biệt thự, nhưng nếu chăm chú vẫn có thể lắng nghe được. Tùng đứng dậy, tiến về nhà bếp. Tủ lạnh của Marisa chẳng có gì ngoài thức ăn nhanh, nhưng cũng còn một số thứ có thể tận dụng. Tùng nhanh chóng lấy ra vài cái trứng, một phần thịt bò, dự tính sẽ chuẩn bị một phần beefsteak cho hai con ma men trong phòng ngủ kia.

Emma vươn vai tỉnh dậy, đầu óc hơi mơ hồ. Cô nàng dụi dụi mắt, nhìn khung cảnh có phần hơi quen thuộc này. Đây là phòng của Marisa, lúc mới tới cô nàng đã dẫn mình vào đây tham quan rồi. Emma hơi duỗi người, phát hiện mình vẫn ăn mặc chỉnh tề như lúc ngồi uống rượu, tâm trạng thở phào nhẹ nhõm. Quả là nguy hiểm, hôm qua không hiểu tại sao mình lại uống nhiều như vậy, hiện tại cũng còn có chút đau đầu. Emma đứng dậy, bước ra ngoài. Bỗng chốc, một mùi thơm bay vào mũi làm cô nàng thoáng nuốt nước miếng. Cả đêm qua cô nàng chỉ uống và uống, không ăn thêm gì, đến giờ mới cảm giác được bụng trống rỗng. Emma lần theo mùi thơm đến nhà bếp. Ở đây cô nàng đang thấy, một chàng điển trai đang tiến hành làm món ăn, có vẻ như là beefsteak, căn cứ vào mùi hương thảo và tỏi đang bùng lên dữ dội.

Nhận ra có người ở phía sau, Tùng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Emma, cậu mỉm cười vui vẻ nói :”Dậy rồi sao? Cô có thể đi nhà tắm trước, món ăn cũng sắp xong rồi”, nói rồi, cậu quay lại tiếp tục thực hiện công việc bếp núc của mình.

Emma ngây ra một lúc nhìn bóng lưng của Tùng, tâm trạng không biết là nên vui hay sao nữa. Cô nàng hơi đỏ mặt, nhanh chóng vào nhà vệ sinh. Khi đi ngang phòng ngủ phụ, bất ngờ bắt gặp Marisa đang buồn ngủ đi ra ngoài, vẫn mặc bộ đồ như đêm qua, người bốc mùi rượu. Không kịp chào hỏi, Emma vội vàng che giấu bối rối đi vào phòng tắm trước.

Marisa cũng nhanh chóng xử lý trước khi đi ra ngoài, cô nàng quên mất là trong nhà còn có người khác. Cũng may đêm qua không khỏa thân để ngủ, nếu không, hôm nay chắc không còn mặt mũi đâu gặp người khác nữa.

Chưa đầy 5 phút, hai cô nàng đã có mặt tại bàn ăn, ánh mắt chăm chú nhìn món ăn trước mặt, nuốt nước miếng. Tùng mỉm cười ra hiệu, cả hai cô nàng bắt đầu ăn như hổ đói. Tùng tự nhận rằng món ăn không quá tốt như đầu bếp ở khách sạn, nhưng cũng không quá tồi.

Sau khi ăn xong, cậu ngáp một hơi dài, lưu lại số điện thoại của Emma, sau đó nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà để về lại Lisbon. Dù sao chiều nay cũng còn một buổi huấn luyện, cậu không muốn đến trễ để huấn luyện viên phải răn dạy.

Marisa nhìn bóng lưng của Tùng, cảm khái nói :”Đúng là một thằng ngốc”.

Emma khó hiểu nhìn về phía Marisa như muốn lý giải câu nói vừa rồi. Marisa cười giải thích :”Cậu ta ngồi nguyên đêm ở phòng khách để canh chừng cho cậu ngủ đấy, buổi sáng còn làm thức ăn nữa. Yêu thích thì cứ nói là yêu thích, việc gì phải im lặng để làm như thế chứ?”, nói rồi, Marisa vừa cảm khái, vừa liếc mắt nhìn Emma.

Emma sững người, tâm trạng bỗng dâng lên một vòng cảm động, xen lẫn rung động. Đã lâu rồi chưa có người nào đối xử tốt và tôn trọng cô như chàng trai trẻ này, làm cô hết sức khó xử, lại xen lẫn một tia vui mừng. Ai lại không muốn gặp được người thật lòng cơ chứ ?


Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?