Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 127: Thứ Hai, Không Hối Không Tiếc (1)




“Với 5 trận thắng liên tiếp từ vòng 15 đến vòng 19, Belenenses B đã rút ngắn cách biệt với đội đầu bảng là Leixoes từ 9 điểm xuống chỉ còn 2 điểm. Giải hạng Nhất còn đến 11 vòng đấu, và việc Belenenses B cạnh tranh trực tiếp ngôi vị đầu bảng là điều vô cùng có thể xảy ra. Trong khi đó, với chiến thắng chật vật 3 – 2 trước Naval, Belenenses vẫn đang nuôi hi vọng trụ hạng thành công, trong khi ở cúp Liên đoàn, đội bóng của huấn luyện viên Jorge Jesus hiện đã vượt qua được vòng bảng, và chỉ phải tiếp đón Brangaca ở giải hạng Hai, việc có thể đi tiếp của binh đoàn thành Belem là điều vô cùng đơn giản.”

Khép lại tờ báo Lisbon buổi chiều, Carlos mỉm cười thỏa mãn. Với một đội bóng nhỏ như Beleneneses, việc trụ hạng hoặc có thể đi sâu vào những giải đấu như cúp Liên đoàn đã là quá thỏa mãn rồi. Trong khi hiện tại tình hình của Belenenses B lại cực kì khả quan, thiên tài xuất hiện càng lúc càng nhiều. Không nói đến Tung Nguyen, chỉ nói đến Pele, cũng là một niềm vui ngoài ý muốn dành cho Carlos. Tuổi trẻ, có tốc độ, thể lực tốt, lại còn chăm chỉ, tiềm lực vô cùng không tệ, điều này cũng có thể quy công cho sự đào tạo của Pacheco. Do đó, càng kiên định hơn mục tiêu đưa Pacheco lên đội một cuối mùa giải này, sau khi Jorge Jesus ra đi.

Hiện tại, Belenenses B chỉ cần một chiến thắng trước Leixoes ở trận đối đầu trực tiếp ở vòng thứ 21, là có thể đăng đỉnh giải hạng Nhất. Liều thuốc thử Gil Vicente cho thấy, thầy trò huấn luyện viên Pacheco hoàn toàn có thể uy hiếp được những đội bóng mạnh hàng đầu giải Hạng Nhất, thậm chí còn được xem là chuẩn giải Ngoại hạng, như Leixoes hay Victoria SC, hoặc Gil Vicente. Nếu không vì bị phạt 15 điểm ở đầu mùa giải, thì tình thế hiện tại của Gil Vicente sẽ không bết bát đến như hiện nay. Dù sao thì không phải ai cũng có hiệu ứng thương hiệu như Juventus, dù bị phạt nặng xuống giải hạng Nhất vẫn có thể nhanh chóng về lại giải Ngoại hạng chỉ trong một mùa giải.

Carlos nhìn ra sân tập, lúc này các cầu thủ Belenenses B vẫn đang miệt mài huấn luyện phục hồi sau trận đấu với Gil Vicente. Ông liếc mắt là nhìn thấy thân ảnh của Tùng, đang khá thoải mái nằm ở trên sân, sau khi vừa thực hiện bài tập trước sự theo dõi của Miranda.

Tùng vừa nằm trên sân, vừa xoắn xuýt không biết có nên đi đến Porto tối nay không. Dù đầu óc cậu luôn muốn khước từ, nhưng thân thể thì bản năng lại đòi hỏi. Haizz, đúng là khó làm mà. Tùng vẫn cứ nằm miên man suy nghĩ. Do dự không quyết đoán tất thành mối họa, dù sao cũng không có việc gì làm, cứ làm theo những gì linh tính mách bảo là được, dù sao cũng không để lại hối tiếc là được, quan tâm nhiều đến thế làm gì chứ. Cậu bỗng nhiên cảm thấy tâm thần thanh thản hơn, suy nghĩ cũng thông suốt hơn rất nhiều.

Cả ngày hôm ấy, các đồng đội đều phát hiện tâm trạng của Tùng chuyển biến, trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ thoải mái hơn khá nhiều. Carlitos thì vô cùng hâm mộ. Có lẽ do cậu nhóc này vừa đăng đỉnh danh sách kiến tạo trực tiếp với 11 pha kiến tạo làm bàn, nên mới vui vẻ như vậy. Nghĩ đến thế, Carlitos lại tức điên lên. Nếu hôm qua không bỏ lỡ nhiều cơ hội như vậy, thì giờ này hắn cũng có thể nở mày nở mặt một chút rồi. Một bàn thắng ngày hôm qua cũng không thay đổi được thứ hạng của hắn, khi mà Roberto của Leixoes cũng nã pháo vào lưới Feirense.

Buổi huấn luyện phục hồi diễn ra nhanh chóng, Pacheco cũng không trông mong gì các cầu thủ có thể nhanh chóng lấy lại trạng thái. Dù sao, trận đấu vừa rồi cũng không hề dễ dàng. Không thấy cậu nhóc Tung Nguyen nhà chúng ta cũng một bộ sức cùng lực kiệt hay sao. Nhưng làm sao thấy cậu nhóc này tinh thần lại tốt đến thế nhỉ?

Tùng nhanh chóng qua về phòng, chuẩn bị hành lý và đi đến ga tàu điện. Dù sao, ngày hôm sau buổi huấn luyện chỉ diễn ra vào buổi chiều, cậu có khá nhiều thời gian rãnh rỗi. Vẫy tay chào Pele, cậu nhanh chóng đi đến chuyến di chuyển về Porto.

Vừa đến nơi, cậu đã nhận ra ngay Marisa đang đứng ở trước ga tàu đón cậu. Vẫn là một bộ dáng kiêu ngạo, đứng cạnh một chiếc Ferrari thể thao màu hồng nhạt, cộng thêm một bộ đồ bó sát thể hiện đường cong tiêu chuẩn, một bộ ta đây là tiểu thư nhà giàu, không ít người đi ngang nhìn về phía cô. Tùng cũng không ngại ngùng, nhanh chóng leo lên xe.

Marisa cười như không cười nhìn Tùng, nói nhỏ :”Thế nào, tôi tưởng cậu hôm nay không đến chứ?”

Tùng cười cười, thoải mái thừa nhận :”Nếu cô không nói có Emma đến, chắc chắn tôi sẽ ở nhà, ngủ một giấc cho ngon rồi.”

Marisa hiếu kì nhìn Tùng, hôm nay cậu nhóc này trông có vẻ là lạ, tràn ngập tự tin, lại thoải mái thừa nhận như vậy, không có gì là ngại ngùng như những lần trước. Marisa cười cười, cuối cùng thằng nhóc này cũng khai khiếu rồi. Tự tin mới là yếu tố thu hút tốt nhất của một người đàn ông. Vì vậy, nếu cậu nhóc này không thoải mái và tự tin lên, thì làm sao có thể chinh phục được một người khó tính như Emma chứ. Dù có ý muốn tác hợp cho hai người, nhưng có nhiều chuyện Marisa cũng không tiện can thiệp, dù sao cũng là việc riêng của hai người.

Không khí trong xe trở nên tĩnh lặng, Marisa cũng không nói thêm gì, yên lặng lái xe. Còn Tùng thì nhìn về phía bên ngoài, ngắm nhìn thành phố Porto về đêm. Không khí cũng không có gì là quá náo nhiệt, có lẽ sự ồn ào của thành phố này đã được thể hiện hết ở ban ngày rồi. Ban đêm ở Porto có vẻ yên tĩnh hơn, nhưng cũng không kém phần xa hoa và hào nhoáng.

Nhà của Mendes cũng cách không xa ở đây. Chỉ tính riêng ở Porto, ông có không ít hơn 5 nơi bất động sản, và một trong số đó được cung cấp cho Marisa làm tổng hành dinh. Nơi đây khá yên tĩnh khi nằm trong một khu dân cư biệt lập, khu biệt thự khá rộng rãi, với đầy đủ tiện nghi từ sân vườn, phòng thể hình, phòng yoga đến cả bể bơi. Đặc biệt khu bể bơi có một khoảng sân cạnh bên, được lắp đặt thêm một quầy bar, vô cùng thoải mái để tổ chức một bữa tiệc ngoài trời ấm cúng. Tại đây hiện tại cũng đã có vài người đang trò chuyện với nhau, hầu hết đều là bạn thân của Marisa, tổng cộng ba nam, bốn nữ, một trong số đó đang thu mình ngồi một góc, ánh mắt xa xăm nhìn về phía tinh không, trong mắt hàm chứa một chút muộn phiền.

Tùng ngay lập tức nhận ra mỹ nhân bi thương đang thu mình một góc này là Emma, tâm lý đột nhiên trở nên vô cùng đau lòng. Thế nhưng, mình đã là ai đâu, làm gì có tư cách an ủi người ta cơ chứ?

Marisa cũng vô cùng phiền muộn. Mặc dù đã cố gắng hết sức an ủi, nhưng cũng không thể đưa tâm trạng của Emma vui vẻ trở lại. Thôi, có lẽ cũ không qua, mới cũng sẽ chẳng tới. Có lẽ chia tay với Tom Ducker không phải là chuyện xấu, tên nhóc này vô cùng lăng nhăng, thậm chí còn từng ngầm tán tỉnh cả mình nữa, cũng may là mình giữ được bình tĩnh, không là đã cho hắn một cú đấm vào mặt rồi. Thế mà cô nàng ngốc này vẫn không quên được, cũng phải thôi, dù sao đây cũng làm mối tình đầu, làm sao có thể nói quên là quên được cơ chứ. Mang Tùng đến đây hôm nay, một mặt là muốn thắt chặt tình cảm giữa nhà Mendes và cầu thủ tiềm năng này, còn mặt khác là muốn tác hợp cậu nhóc với Emma. Dù sao nếu ai từng thấy ánh mắt của Tùng nhìn Emma, đều hiểu được rằng cậu nhóc này yêu thích cô nàng đến mức nào.


Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?