Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 101: Niềm Hi Vọng, Biến Đổi




Chỉ sau vài giờ đồng hồ, bài báo đã nhận được vô số bình luận. Rất nhiều người đều không tin tưởng được nội dung trong đó.

“Việt Nam có cầu thủ đá ở giải châu Âu, thật không thể tin được !!!”

“Có thật không vậy, hay là lại nói láo ăn tiền tiếp thế?”

“Nếu là thật, thì Liên đoàn Bóng Đá đã nhảy cẫng lên hoan hô rồi, chứ đâu thể nào im ắng như thế !”

“Tôi nhớ đã từng xem một bài báo nói về cậu nhóc này ở đây, nhưng lần trước chỉ nói là cậu ta đá ở giải thanh niên Bồ Đào Nha, nay lại lên đá giải hạng Nhất rồi à?”

“Ai có thể cập nhật giúp giải hạng Nhất Bồ Đào Nha so sánh với V-League của chúng ta thì như thế nào nhỉ?”

“Không thể so sánh được bạn ơi, nếu phải so sánh, thì V-League của chúng ta chỉ xứng tầm giải hạng Hai ở Bồ Đào Nha thôi. Cả hai không cùng một cấp độ được”

“Nói như ở trên, vậy chúng ta cũng có được cầu thủ đá ở giải đỉnh cao châu Âu rồi, thế nào lại không có thông tin gì nhỉ?”

“Theo bài báo lúc trước, cậu nhóc này đá theo diện tự túc, chứ không hề thông qua Liên đoàn Bóng Đá dắt mối, có lẽ do vậy mà Liên đoàn ém thông tin lại”

“Khẩn thiết yêu cầu theo dõi kĩ cậu ấy để có thể gọi về phục vụ đất nước. Chúng ta cần phải có nhiều cầu thủ thi đấu ở nước ngoài như vậy mới có cơ hội xoay chuyển được tình hình hiện tại”

“Đúng vậy, yêu cầu Liên đoàn Bóng Đá phải liên hệ với cậu ấy để đưa về tuyển.”

Chú Hưng chăm chú nhìn từng dòng bình luận, cứ mỗi dòng khen ngợi Tùng, chú lại cười khúc khích. Đọc thấy những dòng mắng chửi Liên đoàn Bóng đá, chú lại cảm thấy buồn cười. Nhưng ánh mắt của chú lại thường xuyên đảo quanh những dòng bình luận kêu gọi Tùng quay trở về đá cho tuyển, ánh mắt chú có vẻ hơi ướt át.

Thật không ngờ, mới đó mà đã gần 1 năm kể từ lúc Tùng đi cùng chú sang châu Âu. Từ một cậu nhóc nhỏ con, cao kều, giờ Tùng đã lắc mình biến hóa, trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp thi đấu cho một trong những giải bóng đá cao nhất ở trời Tây. Nói không ngoa khi trình độ hiện tại của Tùng dẫn trước rất nhiều so với những cầu thủ hiện tại vẫn còn ngâm mình trong cái ao làng Đông Nam Á như ở Việt Nam, trong khi xuất phát điểm của cậu ấy cũng chỉ là một cầu thủ nhí vô danh, thậm chí còn chưa từng được gọi lên tuyển trẻ quốc gia nữa. Nhưng với sự luyện tập gần như thành cuộc sống của mình, cậu ấy đã chứng minh được rằng, Việt Nam cũng có thể xuất hiện một ngôi sao, đủ sức đá ở châu Âu, nơi bóng đá đỉnh cao phát triển đến một mức độ gần như hoàn hảo.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của chú Hưng lại reo lên. Và lần này, người gọi đến không ai khác, đó chính là chủ tịch liên đoàn bóng đá, Trần Văn Hỷ.

Chú Hưng cười đùa tí tửng, bắt máy nói :”Xin chào ông Thứ trưởng, ngọn gió nào đưa ông đến với tôi hôm nay vậy?”

Ông Hỷ có vẻ không được cao hứng cho lắm, ngắt lời nói :”Bớt nói mát lại, ông Hưng, ông quá rõ lý do hôm nay tôi gọi cho ông mà?”

Chú Hưng mới thu hồi nụ cười, trầm mặc trong vài giây, rồi nói tiếp :”Tôi cần lời cam kết từ ông Riedl, ông Hỷ à. Tôi không thể để cho cậu ấy bỏ mặc câu lạc bộ của mình và quay trở về Việt Nam, rồi chỉ ngồi dự bị nhìn đám cầu thủ vàng của ông tung hoành sân cỏ. Như vậy là đang phá hủy cậu ấy, tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra”

Ông Hỷ im lặng trong vài giây, rồi mới nói :”Tôi đã thảo luận với Riedl, nhưng ông ấy nói cần thời gian khảo sát tiếp Tùng, chưa thể cho ông câu trả lời chắc chắn được”.

Chú Hưng ngắt lời nói :”Vậy tốt rồi, chúng ta đã có kết quả. Khi nào ông Riedl khảo sát xong, cho tôi câu trả lời chắc chắn, tôi sẽ thuyết phục Tùng quay trở về để thi đấu. Nhưng chỉ nằm trong khuôn khổ các trận đấu của FIFA thôi, vì những giải đấu ao làng của chúng ta không có đủ đẳng cấp để đưa cậu ấy về. Việc cần làm của cậu ấy là phải đứng vững bước ở Belenenses đã”.

“Thế nhưng, hiện giờ áp lực của người hâm mộ với liên đoàn là rất lớn. Tôi còn vừa nhận được cuộc gọi từ anh Dũng. Hiện tại tôi không còn cách nào khác cả”, ông Hỷ nói với giọng đau khổ. Chú Hưng nheo mắt lại, vô cùng chấn kinh. Chuyện này đã đến tai của anh Dũng, rõ ràng là to chuyện rồi, hèn gì lão già này phải gọi gấp cho mình. Chú Hưng trấn an nói :”Tôi chỉ anh một cách. Hiện tại, anh hãy vận dụng mối liên hệ, tiến hành một cuộc phỏng vấn, hoặc một bộ phim tài liệu, hay bất cứ gì khác về cậu ấy, sau đó nhanh chóng đưa lên thông tin cho truyền thông cả nước biết. Điều này sẽ giúp ông giảm được áp lực rất lớn, đồng thời còn có thể giúp người hâm mộ hiểu lý do vì sao hiện tại cậu ấy không thể về Việt Nam thi đấu được.”

“Sao tôi lại không nghĩ ra điều này nhỉ. Tôt rồi, cám ơn ông, tôi sẽ ngay lập tức thực hiện. Thật là tốt quá”, nói rồi, đầu dây bên kia cúp máy ngay lập tức, đủ thấy vị thứ trưởng của chúng ta bức thiết đến cỡ nào.

Chú Hưng mỉm cười nhẹ, trong lòng thì vui vẻ. Bài phỏng vấn này có thể giúp Tùng có được một cơ số fan hâm mộ ở Việt Nam, điều này sẽ giúp cậu ấy tạo thế được ở trong nước, sẽ vô cùng có lợi cho cậu ấy sau này. Đương nhiên, với điều kiện cậu phải có biểu hiện thật tốt ở màu áo câu lạc bộ lẫn đội tuyển quốc gia. Điều này thì chú Hưng vô cùng tự tin, bởi lẽ, Tùng chưa bao giờ làm cho chú phải thất vọng cả.

Trụ sở chính của Belenenses ở Lisbon

“Eliseu, nhanh chân lên, cậu bị đột quỵ hay sao mà chậm chạp thế?”

“Chạy chỗ, cậu có hiểu lời tôi nói hay không Moura?”

“Djurdjevic, cậu có cần tôi cho cậu một gậy để có thể chạy nhanh hơn không?”


“Carlitos, trung phong không phải chỉ đứng một chỗ. Cậu là cầu thủ, không phải là cái cọc gỗ. Phải di chuyển, di chuyển có hiểu chưa. Ít nhất khi Tùng có được bóng cậu phải nỗ lực gạt bỏ sự đeo bám chứ?”


“Ngoài hai cái chân cậu không có cái đầu hay sao hả Pele, phải quan sát, hiểu chưa?”


Tiếng la ó của Pacheco vang vọng khắp sân tập. Đám cầu thủ im hơi lặng tiếng, nỗ lực giữ vững vị trí, đồng thời quan sát góc độ di chuyển của nhau. Ở giữa sân, Tùng giống như một con thoi, thoát ẩn thoát hiện, lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc đúng nơi, tiếp ứng bóng, chuyền bóng, rồi lại tiếp ứng bóng. Đột nhiên, không hề có sự báo trước, bóng đột ngột được đảo từ cánh trái sang thẳng cánh phải bằng một đường chuyền bổng vô cùng nhanh chóng. Pele chạy nước rút, tiếp được bóng, nâng chân sút. Bóng bay thẳng về phía cầu môn, nhưng … cao qua xà ngang. Thủ môn đội dự bị Goncalves xoa xoa mồ hôi trên trán, chấn kinh nhìn về phía Pele đang ảo não đấm xuống mặt sân, rồi lại nhìn về phía giữa trận, thân ảnh cao to với áo lót xanh đang nhìn về phía Pele với vẻ mặt pha lẫn bực bội và buồn cười, tâm trạng vô cùng khổ sở. Có trời mới biết, từ lúc bắt đầu đấu tập đến giờ, hắn đã phải đối mặt với không biết bao nhiêu cú sút từ phía Pele. Cũng may thằng nhóc này quả thật là chân gỗ, đến giờ vẫn chưa có được bàn thắng nào. Nếu đổi lại là Carlitos hay Eliseu, thì có lẽ giờ hắn đã vào lưới đếm bóng từ bao giờ.


Carlitos vừa mới chạy đến vòng cấm địa, để chờ xem có cơ hội bù bắn hay không, trợn mắt nhìn về phía Pele. Đổi lại là hắn, vừa rồi chắc chắn đã có bàn thắng rồi. Rõ ràng thằng nhóc này không có tiềm chất của một tiền đạo. Carlitos đáng thương nhìn về phía Tùng, đổi lại là một ánh mắt thương mà không giúp gì được, khi bên cạnh hắn rõ ràng đang đứng hai trung vệ cao to, mà Carlitos vẫn chưa có được vị trí tốt nhất để có thể tiếp cận bóng và ghi bàn


Huấn luyện viên Pacheco tức giận đá chai nước ở bên sân, chỉ về phía Pele la lớn :”Thằng nhóc kia, cậu bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội nãy giờ rồi hả. Nếu không sút được thì chuyền, mắc mớ gì cứ chăm chăm sút bóng thế. Đúng là không có đầu óc mà”, đổi lại là ánh mắt mờ mịt của Pele, làm ông vừa tức giận, vừa buồn cười. Thế nhưng, cũng phải công nhận, khi thay đổi đội hình này, hiệu suất tấn công của Beleneneses đã tăng lên một cấp độ mới. Hai cánh kết hợp cùng trung phong tạo nên nhiều phương án tấn công hơn, giúp Belenenses B có thể thay đổi ngay khi đối thủ có sự điều chỉnh, bởi sau lưng cây đinh ba Carlitos, Eliseu và Pele, đã có một pháo đài với hiệu suất chuyền bóng vô cùng kinh khủng là Tùng. Chỉ cần Pele bớt vô duyên đi một ít, có lẽ đội hình này sẽ hoàn hảo hơn. Pacheco ánh mắt hầm hầm nhìn về phía Pele và Carlitos, thầm nghĩ phải đưa ra phương án huấn luyện thêm cho hai tên này, một về sút gôn, một về thể lực, như thế mới đáp ứng được yêu cầu của 15 trận đấu còn lại của mùa giải.


Không khí vô cùng mát mẻ, nhưng Pele và Carlitos lại rùng mình, tâm lý thầm hồi hộp, không biết lại sẽ có chuyện không may nào xảy ra với mình.



Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?