Ngọc Tiên Duyên

Chương 288: Thạch thất hàm xuân



Lúc đó Hoa Lân gần như đã tuyệt vọng, đã là ngày thứ ba rồi mà Tiên Lăng cung vẫn không có một ái đến thăm nom mình. Giờ nếu có người đến có lẽ cũng chỉ là ma đầu của Phần Tinh tông mà thôi. Lần này e là thực sự trở thành vật hy sinh của ‘Liệt Thiên trận’ của chúng rồi.

Cúi đầu nhìn xuống vai trái, ‘hàn băng trâm’ đã đươc rút ra, vết thương cũng đã khép lại. Tuy vẫn còn cảm thấy tê nhức, nhưng đã có thể vận công được rồi. Đúng lúc đó cánh cửa đá phía sau truyền đến một tiếng ‘két’, cơ quan được ai đó mở ra. Hoa Lân giật mình, nhảy bật người dậy, từ từ tuốt ra Hà Chiếu kiếm, nép ở một bên cửa lặng lẽ chờ đợi.

Cửa đá mở ra, một bóng nữ tử bước vào. Điều đầu tiên nàng ta chú ý đến là người giả mà Hoa Lân đặt ở giữa ngục thất nên không phát hiện ra hắn ta đã ở bên cạnh cửa. Đến lúc cảm thấy không ổn thì Hoa Lân đã bất ngờ ra tay. Ở một khoảng cách gần như vậy, Giáng Tuyết công lực tuy cao nhưng làm sao có thể tránh khỏi đòn tấn công bất ngờ của hắn.

Chỉ nghe ‘Ơ…” một tiếng, Giáng Tuyết lập tức gục xuống, Hoa Lân đưa tay trái vòng đỡ lấy eo thon của nàng, Hà Chiếu kiếm đồng thời chĩa ra ngoài phía cửa, đề phòng còn ai đó đi theo.

Nào ngờ lần này chỉ có một mình Giáng Tuyết, Hoa Lân mừng rỡ, nhanh tay phong toả liền mười sáu điểm kinh mạch của đối phương, khiến nàng ta không thể nói được. Thò đầu ra nhìn về phía hành lang, không thấy bóng ai mới cười nham hiểm nói với Giáng Tuyết: “Tiểu ni tử, không ngờ cô lại có ngày hôm nay chứ? Để xem lát n ữa ta sẽ lột sạch nàng như thế nào, hì hì……”

Giáng Tuyết mặt tái mét, hai mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt, nghĩ bụng gã khốn này sao có thể thoát khỏi Tuyệt quang trận nhỉ, lại còn Hàn băng trâm cũng có thể ép ra được nữa, chẳng trách mình có dự cảm bất an. Có điều không ngờ là người thả hổ về rừng lại chính là mình, đúng là tạo hoá trêu ngươi mà! Nghĩ đến đây, Giáng Tuyết chậm dãi nhắm mắt lại, để mặc cho đối phương xử trí, bởi theo nàng ta, chỉ cần mình không nói ra cách mở cơ quan, không nói cho đối phương biết ám hiệu ra vào địa đạo, chắc chắn hắn đừng hòng thoát nổi. Nếu như ấn sai cơ quan, hắn nhất định sẽ bị tóm ngay lập tức.

Hoa Lân thì không nghĩ nhiều như vậy, lúc này thoát thân là quan trọng, sau khi khống chế kinh mạch Giáng Tuyết, lúc chuẩn bị rời đi còn không quên nâng khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng ta lên, hôn nhẹ một cái lên môi nàng, cười dâm đãng: “Bản thiếu gia giờ không rảnh, tạm thời tha cho nàng . Cái hôn này xem như lấy lãi, để sau này sẽ lại cùng nàng động phòng…..” Nói đoạn quăng nàng ta xuống đất, quay người chạy ra ngoài cửa ….

Hành lang bên ngoài đúng là dài bất tận, bờ tường hai bên điểm xuyết những hạt thuỷ tinh lóng lánh, ánh sáng xem ra cũng khá tốt. Hoa Lân phát hiện thấy, ngoài ngục thất của mình ra, cứ cách chừng mười trượng lại có một ngục thất tương tự. Nhìn quang cảnh cũng thấy tuổi của toà thành trì dưới đất này cũng hết sức lâu đời rồi, có lẽ không phải do Tiên Lăng cung tự xây dựng nên. Hoa Lân vốn định thả luôn những tù nhân khác ra, nhưng đi khắp một vòng vẫn chỉ thấy cả địa lao này chỉ có mỗi mình phạm nhân là mình, đúng là lãng phí thời gian.

Men theo hành lang, Hoa Lân tay cầm kiếm chầm chậm tiến bước, vừa đi vừa đề phòng bất trắc có thể xảy ra bất kì lúc nào.

Đi được một hôì lâu, hành lang dài hun hút tưởng như không có tận cùng, Hoa Lân không khỏi cảm thấy tức giận, cuối cùng phải vận khí bay vút lên, mãi lâu sau mới đến được đầu kia của hành lang, thế nhưng một bức tường đá dày lại chặn ngay trước mặt. Nhìn bề mặt nhẵn bóng như gương của nó, dường như không có dấu tích của bất kì cơ quan ngầm nào.

Hoa Lân trầm ngâm một hồi, nghĩ bụng chuồng cửa này lẽ ra phải mở từ bên trong mới đúng chứ, bằng không Giáng Tuyết sao có thể tự do ra vào được? Định rõ chủ ý, Hoa Lân thi triển ‘sưu thần thuật’ thăm dò hướng ra bên ngoài hòng thánh thính tình hình ngoài đó. Nào ngờ Sưu thần thuật ở đây hoàn toàn mất linh, không thể nào xuyên thấu qua nổi bức tường đá nhẵn thín dày cộm ấy, tình cảnh chẳng khác gì trong địa lao cả!

Dùng tay mò mẫm trên tường đá, Hoa Lân chỉ cảm thấy lạnh buốt thấu xương, thầm nhủ không biết đây là chất liệu gì mà Sưu Thần thuật cũng mất tác dụng như thế? Tức mình Hoa Lân bất ngờ tung ra một chưởng đánh mạnh lên bề mặt bức tường, song vẫn không mảy may có biến đổi gì, trái lại chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức nhối, vô cùng khó chịu.

Hoa Lân hết cách, chỉ có thể đảo mắt quan sát bốn bề, hy vọng tìm được một cơ quan nào đó. Đột nhiên ánh mắt hắn ta dừng lại trên thành tường bên phải. Chỉ thấy trên đó có một dấu tay lờ mờ, nghĩ bụng đây chắc hẳn chính là cơ quan ngầm rồi. Hoa Lân đang định đưa tay ấn xuống, nhưng bất chợtlại rụt mạnh tay lại, bởi lẽ hắn phát hiện ra, dấu tay này phủ đầy bụi bặm, hẳn là đã lâu không có ai dùng rồi. Nếu như mình ấn xuống, nói không chừng sẽ xảy ra biến cố bất hạnh gì cũng nên.

Khả năng quan sát nhạy bén của Hoa Lân một lần nữa đã cứu mạng hắn ta. Bất đắc dĩ Hoa Lân lại quay đầu nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy bốn bề tường đá nhẵn bóng, ngoài mấy viên thuỷ tinh phát quang kia ra, không hề phát hiện bất cứ chỗ nào có gì khác lạ.

Hoa Lân đi đến phía trước một trong số những viên thuỷ tinh, dùng ngón tay ấn xuống, nhưng lại không hề có chuyển động nào, nghĩ bụng cái này chắc hẳn chính là cơ quan rồi, bèn tuốt ra phi kiếm, hết bẩy rồi lại ấn, xoay vòng….thử hết cách này đến cách khác vẫn không tài nảo mở nổi.

Thời gian không đợi người, Hoa Lân lo lắng cuống cuồng. Nếu không thể mở được cửa hành lang, Phần Tinh tông có thể đến bất cứ lúc nào, hơn nữa Giáng Tuyết lại bị mình khống chế huyệt đạo, việc cô ta mất tích chắc chắn sẽ gây sự nghi ngờ cho Tiên Lăng cung.

Suy nghĩ một hồi, Hoa Lân bất chợt gõ vào đầu mình, chửi thề: “Minh thật ngốc, lẽ ra nên bắt đầu từ Giáng Tuyết mới phải, ép cung ả, nhất định buộc ả phải nói ra……” Nghĩ đến đây, Hoa Lân laapj tức thi triển thân pháp, men theo hành lang quay trở lại địa lao.

Về đến phòng giam mình, chỉ thấy Giáng Tuyết vẫn nằm vật trên đất. Hoa Lân quỳ một gối xuống bên cạnh nàng ta, dùng ngón tay điểm nhẹ vào sống lưng đối phương, hỏi: “Này!.......Cơ quan ở hành lang mở như thế nào?”

Giáng Tuyết đương nhiên biết hắn ta quay lại, nhưng mí mắt chỉ khẽ động một cái, không thèm để ý đến hắn.

Hoa Lân vò đầu bứt tai, tự nhủ phải là m sao đây? Chợt sực tỉnh ra, thầm mắng mình: “Hây……Vẫn chưa giải huyệt câm cho cô ta, làm sao cô ta trả lời được đây?”

Ngay lập tức ấn tay giải huyệt câm cho Giáng Tuyết, hỏi: “Này……Cơ quan trong hành lang mở thế nào?”

Giáng Tuyết vẫn nhắm mắt vờ ngủ, Hoa Lân lòng nóng như lửa đốt, quát lên: “Này! Ta đang hỏi cô đấy!”

Thấy đối phương vẫn không phản ứng, Hoa Lân xốc người nàng ta dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt phấn hồng của nàng, nói: “Cô còn không nói, ta sẽ lột sạch quần áo cô ra đấy!”

Sắc mặt Giáng Tuyết trái lại càng lộ rõ vẻ kiên định, trong lòng nghĩ: “Tiên Lăng cung có được ‘Phạn Mật tâm kinh’ hay không, có lẽ phải cần mình có kiên trì được nữa hay không thôi!”

Hoa Lân vung tay phải lên, rất muốn cho nàng ta một cái tát, nhưng biết nếu làm vậy, rất có thể đối phương sẽ càng không hợp tác, đành phải dịu giọng: “Thế này đi! Cô đưa ta ra ngoài, chúng ta cùng đi cướp ‘Phạn mật tâm kinh’. Chỉ cần chúng ta liên thủ, nhất định có thể làm được. Cô thấy thế nào?”

Suy nghĩ của Hoa Lân thì hợp lí, nhưng Giáng Tuyết vẫn không chút hợp tác. Quá đỗi tức giận, Hoa Lân một tay túm lấy cổ áo nàng ta, hét lên: “Cô......cô đừng tưởng ta không thể làm gì cô. Mở mắt ra cho ta, nếu không ta sẽ lột sạch quần áo trên người cô cho xem!”

Giáng Tuyết vẫn nhắm mắt không đáp, Hoa Lân cáu tiết, ‘toạc’ một cái, xé toang cổ áo nàng ta ra. Làn da trắng nõn của Giáng Tuyết lập tức hiện ra trước mắt, trên người chỉ còn lại chiếc áo lót mỏng dính mặc trong, càng khiến người ta khó kiềm chế. Quả nhiên, cơ thể Giáng Tuyết bắt đầu khẽ rung lên, cặp môi đỏ mọng run lên bần bật.

Hoa lân thấy nàng ta vẫn không thèm để ý đến mình, tiện tay giật luôn dải áo , xé tan váy áo của nàng ta, quát: “Ta cho cô một cơ hội cuối cùng, đừng ép ta phải cởi hết quần áo của cô.” Nói rồi, tay trái chạm vào áo trong của Giáng Tuyết, sẵn sàng tư thế chuẩn bị xé, miệng thì hét lên: “Ta đếm đến ba. Một......Hai.....Hai rưỡi.....”

“Soạt....” Hoa Lân lau qua mồ hôi trên trán mình, nghĩ bụng, ả phụ nữ này đúng là ngoan cố thà chết không chịu nói, phải làm sao đây?

Nhìn sang Giáng Tuyết, lại thấy nàng ta dần bình tĩnh trở lại, có vẻ như hoàn toàn không lo lắng váy áo của mình sẽ bị Hoa Lân lột sạch vây. Điều này càng khiến Hoa Lân tức giận, ‘roạc....!” liền mấy tiếng, váy áo Giáng Tuyết bị lột sạch, Hoa Lân miệng chửi thầm: “Tiện nhân, đừng tưởng ta thật sự không dám xuống tay!”

Giáng Tuyết ‘á’ lên một tiếng thất thanh, làn da nõn nà hoàn toàn lộ ra, ngọc thể run lên từng hồi, hai mắt cuối cùng cũng hé mở được một nửa, lộ rõ vẻ kinh hãi.

Hoa Lân cảm thấy thích thú, nhìn ngọc thể tuyệt mĩ của nàng ta hiện hữu hoàn toàn trước mắt mình. Quả thật, tư sắc của Giáng Tuyết không hề thua kém Cầm Quán Vận.

Hoa Lân chợt cảm thấy huyết mạch toàn thân căng phồng, hốt hoảng quay đầu đi, miệng lẩm bẩm: “Vạn ác dâm vi thủ, mạc ni trư thiền định. Trướng tệ giải thoát đạo, viễn ly tam giới dục. Hoả kháng ngũ dục hà, đương trì bất dâm giới.....Quân tử háo sắc, lâý đó làm đạo!....Ấy, hình như mình đọc sai rồi.”

“Bất dâm kinh” quả nhiên hiệu quả, Hoa Lân gắng gượng trấn tĩnh tâm thần, thấy Giáng Tuyết toàn thân run rẩy, biết không thể để lỡ thời cơ, bèn ngồi ngay xuống bên cạnh nàng ta, dịu dàng: “Nếu cô đưa ta ra ngoài, ta sẽ mặc lại quần áo cho cô. Chuyện hôm nay ta sẽ không nói với bất cứ ai. Thế nào?”

Giáng Tuyết lồng ngực phập phồng, nhắm mắt lại hét lên: “Dâm tặc! Ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu. Ta....Ta thà chết cũng không nói cho ngươi!”

“Cô?” Hoa Lân tức đến nỗi không biết nói gì nữa.

Tà niệm ngay lập tức lại trỗi dậy, tay trái vuốt nhẹ qua bầu ngực của nàng ta, rồi men theo làn da trắng mịn trượt dần xuống, thoả sức mơn trớn khắp một lượt. Giáng Tuyết rùng người, cặp môi đỏ mọng bắt đầu hé ra thở gấp. Hoa Lân lập tức ghé sát vào môi nàng hôn, trong khi bàn tay trái tiếp tục lần mò xuống dưới.......

Trong đầu Hoa Lân chợt ‘bùng’ lên một tiếng, cuối cùng hắn ta đã không thể kiềm chế nổi mình, hai tay ôm ghì lấy đối phương.

Nửa canh giờ sau trận mây mưa....

Hoa Lân nhặt váy áo Giáng Tuyết đắp lên cho nàng ta, rồi lại lau sạch dấu ấn mình để lại, dịu giọng nói: “Giờ...giờ thì cô có thể nói rồi chứ?”

Giáng Tuyết toàn thân mất lực, chầm chậm nhắm mắt lại, song sắc hồng trên mặt vẫn chưa tan biến, toàn thân run rẩy nhưng rồi cũng dần bình tĩnh trở lại.

Hoa lân tức tối: “Cô.....nếu cô còn không nói, ta sê làm tiếp nữa đó!”

Hoa Lân vốn mang Hoả hệ thể chất, khó kiềm chế nổi trước chuyện nam hoan ữ ái. Trước đây cũng chính vì thế mà đã thiếu chút nữa nảy sinh quan hệ với Thu Uyển Ly, nhưng tinh thần trách nhiệm đã khiến Hoa Lân không dám làm bừa. Thế nhưng Giáng Tuyết thì lại khác, nàng ta là kẻ địch của hắn, không có lí do gì để Hoa Lân phải có trách nhiệm với nàng ta cả. Tuy nói vậy có gì đó vô đạo đức, nhưng những việc như thế này vẫn thường xảy ra trong giới ‘vương hầu quý tộc’ .

Tuy thế, khi trông thấy bộ dạng không chút kháng cự của nàng ta, Hoa Lân đã không khỏi thở dài, từ ‘Phần Tinh luân’ lấy ra một bộ váy áo mặc lên người cho nàng ta.

Bộ váy áo này vốn là định tặng cho Diệp Thanh, nhưng lúc này Hoa Lân lại phải mặc lên cho Giáng Hết cách, hắn ta chỉ đành lẳng lặng đứng dậy, một lần nữa quay trở lại hành lang, tự mình lần mò cách mở cửa.

Sau khi Hoa lân đi rồi, Giáng Tuyết ủ dột bò dậy, tay ngọc ôm khư khư cổ áo, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.

Nàng thật không ngờ Hoa Lân lại thật sự dám độngv ào mình, thế đâu có giống với hành vi của kẻ chính nhân quân tử? Nhưng điều nàng càng không thể ngờ là, sau lần mây mưa, kinh mạch của mình đã được giải, điều đó càng khiến nàng thầm cảm thấy xấu hổ. Bởi lẽ, ngay bản thân nàng cũng không biết mình đã có thể khôi phục lại cử động từ lúc nào. Nếu kinh mạch của mình là được khai thông ngay từ trước ‘tai hoạ’ kia, như thế chẳng phải bản thân càng đáng khinh bỉ sao. Nghĩ đến đây, hai má không kiềm nổi đỏ ửng lên.......  Trước Sau