Ngỡ Là Duyên, Hoá Lại Là Yêu

Chương 13



“Tiểu Bảo, con đợi ba ba một lát nhé!”

Bạch Nhược Phong cảm thấy Tô Ngọc Nhi đi lâu nhưng vẫn chưa thấy quay về. Anh sốt ruột đi tìm Tô Ngọc Nhi.

Vừa hay Trịnh phu nhân đưa tay lên định tát vào mặt Tô Ngọc Nhi.

Rất nhanh Bạch Nhược Phong đã xuất hiện kịp thời, anh đưa tay nắm lấy cổ tay của Trịnh phu nhân rồi thả ra.

Bạch Nhược Phong vừa xoay về phía Tô Ngọc Nhi, anh đã nhìn thấy rõ năm dấu tay in hằn trên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Anh rất tức giận, hai mắt đen sâu thẳm nhìn như muốn nuốt chửng bọn họ vào trong.

“Các người ỷ đông, ăn hiếp một cô gái như thế à?”

“Các người nhìn xem các người cư xử có giống người có học thức không chứ?”

“Hãy chờ đó, nhất định tôi sẽ cho các người thấy hậu quả đã gây ra.”

Tô Ngọc Nhi tức giận mắng lớn.

“Trịnh Sơn, anh còn thua con chó gặm xương nữa đấy. Nói thế còn tội cho con chó. Đàn ông mà ra tay đánh phụ nữ thì còn có thể xem là đàn ông sao?”

“Ngọc Như, tôi nghĩ chị nên mua cho chồng chị vài cái váy mặc sẽ hợp hơn đấy!”

“Còn nữa, sau này giữa tôi và các người không có quan hệ gì cả. Tôi chỉ có duy nhất một người thân chính là mẹ tôi.”

Tô Ngọc Nhi tức giận kéo Bạch Nhược Phong quay trở lại phòng ăn.

Đám người nhà họ Tô và họ Trịnh đang rất tức giận, bị mắng chửi xối xả chưa kịp phản ứng Tô Ngọc Nhi đã bỏ đi.

Quay trở lại phòng ăn.

Bạch Nhược Phong rất lo lắng cho Tô Ngọc Nhi.

“Ngọc Nhi, cô có sao không? Tôi lấy đá cho cô chườm.”

“Sếp Bạch, tôi không sao.”

Bạch Nhược Phong ra ngoài lấy đá bọc vào khăn rồi chườm má cho Tô Ngọc Nhi.

Tiểu Bảo cũng rất lo lắng cho Tô Ngọc Nhi. Cậu bé nhắn một tin cho Bạch Nhược Phong.

“Ai đã làm cho chị ấy như vậy?”

Bạch Nhược Phong đọc tin nhắn rồi nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con còn nhỏ không được xen vào chuyện người lớn.”

Tiểu Bảo nghe như vậy liền nhắn một tin cho Bạch Nhược Phong: “Bảo vệ cho chị ấy.”

“Tiểu Bảo, tuyệt đối không được. Con còn rất nhỏ.”

Tiểu Bảo tức giận phớt lờ Bạch Nhược Phong.

Còn Tô Ngọc Nhi đang rối bời với một đống suy nghĩ trong đầu.

“Nếu như Bạch Nhược Phong biết mình vì tiền mà bán thân, anh ấy có đối xử tốt với mình như bây giờ không?”

“Liệu mọi chuyện lộ ra, mình có thể ở bên Tiểu Bảo không?”

“Mình không xứng đáng ở bên cạnh anh ấy và Tiểu Bảo.”

Đống suy nghĩ hỗn độn này đã làm cho Tô Ngọc Nhi rối bừng cả lên. Cô không còn tư cách ở đây, cô nhanh chóng rời khỏi đây, bỏ mặt Tiểu Bảo và Bạch Nhược Phong.

Sự ghẻ lạnh bỏ đi của Tô Ngọc Nhi làm cho Tiểu Bảo rơi vào tiêu cực. Cậu bé có cảm giác như bị bỏ rơi.

Bạch Nhược Phong cảm thấy Tô Ngọc Nhi có chuyện gì khuất mắc. Anh không yên tâm khi để cô một mình ngay lúc này.

Bạch Nhược Phong gọi điện cho Bạch Nhược Đồng.

“Tiểu Đồng, em đến nhà hàng Ngự Uyển đón Tiểu Bảo giúp anh.”

“Được! Em đến ngay!”

Sau khi tắt máy, Bạch Nhược Phong quay sang nói với Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo, con quay về với chú nhé! Con yên tâm ba sẽ bảo vệ cho cô ấy.”

Tiểu Bảo vui vẻ liền gật đầu đồng ý.

Không lâu sau, Bạch Nhược Đồng cũng đã đến. Trước khi rời đi, Bạch Nhược Phong dặn dò với Bạch Nhược Đồng.

“Tiểu Đồng, chuyện anh nhờ em giải quyết sao rồi?”

“Đã xong, chỉ chờ cơ hội sẽ đớp ngay!”

“Em nhớ thật mạnh tay với bọn họ, không thương xót bất cứ vấn đề gì.”

“Tuân lệnh sếp Bạch.”

Nói xong, Bạch Nhược Đồng đưa Tiểu Bảo rời đi.

Khu chung cư Phú Mỹ.

Sau khi trở về nhà, Tô Ngọc Nhi gieo mình vào phòng tắm. Cô ngâm cơ thể nhỏ nhắn của cô trong bồn tắm.

“Tô Ngọc Nhi, tại sao mày lại ngu ngốc vậy chứ?”

“Tại sao lại giải quyết mọi chuyện như vậy?”

“Tô Ngọc Nhi, mày có biết mày đã gây phiền phức đến cho người ta rồi không?”

Bạch Nhược Phong biết rằng Tô Ngọc Nhi sẽ né tránh anh lúc này. Anh đã nhanh trí đặt nước nhờ người giao hàng đến giao nước.

Ting! Ting! Ting!

Tô Ngọc Nhi đang tắm nghe tiếng chuông liền khoác bộ đồ rồi ra mở cửa. Trước khi mở cửa, cô rất e ngại nếu như người đang nhấn chuông chính là Bạch Nhược Phong.

Tô Ngọc Nhi lấy hết bình tĩnh, cô mở cửa nhà ra trước mặt cô chính là người giao nước, cô thở phào nhẹ nhõm.

Vài giây sau, Tô Ngọc Nhi lại khó chịu đến ngạt thở, Bạch Nhược Phong xuất hiện trước mặt cô.

“Ngọc Nhi…”

Tô Ngọc Nhi liền quay lưng né tránh Bạch Nhược Phong. Cô vừa xoay người, Bạch Nhược Phong đã ôm chầm lấy cô.

Anh biết cô đang trải qua vấn đề gì đó rất lớn.

“Ngọc Nhi, có chuyện gì sao?”

Tô Ngọc Nhi không nói gì, cô lấy hai tay Bạch Nhược Phong bỏ ra khỏi người rồi bỏ chạy.

Bạch Nhược Phong đã vào được trong nhà, lúc nãy anh nhìn trên gương mặt Tô Ngọc Nhi vẫn còn vết đỏ của năm dấu tay.

Anh đến tủ lạnh lấy đá bỏ khăn rồi chườm má cho Tô Ngọc Nhi.

“Ngọc Nhi, cô mau chườm đá đi.”

“Cảm ơn anh!”

Ngay lúc này, Bạch Nhược Phong nhận được cuộc gọi từ Bạch Nhược Đồng.

“Tiểu Đồng, có chuyện gì thế?”

“Anh trai, Tiểu Bảo của chúng ta đang ngâm mình vào bồn tắm. Có gọi bao nhiêu thằng bé cũng không mở cửa.”

“Được! Anh về ngay!”

Tô Ngọc Nhi nhìn sắc mặt của Bạch Nhược Phong, cô nghĩ đã xảy ra chuyện gì.

“Sếp Bạch, có chuyện gì sao?”

“Tiểu Bảo ngâm mình trong bồn tắm, không chịu ra ngoài.”

“Tôi có thể đi cùng anh không?”

“Được!”

Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi nhanh chóng quay về căn biệt thự của anh.

Biệt thự nhà họ Bạch.

Bạch Nhược Đồng sốt ruột đi tới đi lui dưới phòng khách, anh đang chờ Bạch Nhược Phong quay về.

Tiếng xe ô tô dừng lại trước sân biệt thự, Bạch Nhược Đồng chạy ra bên ngoài.

“Sao rồi Tiểu Đồng?”

“Tiểu Bảo vẫn không mở cửa. Có chuyện gì xảy ra với thằng bé sao?”

“Ngọc Nhi, chúng ta đi lo cho Tiểu Bảo trước đi.”

Tô Ngọc Nhi nhanh chân đi theo Bạch Nhược Phong lên tầng trên.

“Tiểu Bảo, con mau mở cửa cho ba.”

“Tiểu Bảo, con rời khỏi bồn tắm nhanh. Nếu không còn sẽ bị cảm lạnh mất.”