Nghiệt Lệ

Chương 18: Tiết lộ



Nàng thở dài thườn thượt, đứng dậy đi vòng quanh nơi đã gắn bó với nàng năm năm. Từ cái cây đại sư huynh hay trốn nàng vì nàng thi thoảng lại gây phiền phức cho huynh ấy.

Nơi nàng và sư phụ lần đầu gặp nhau. Thấy có một bông hoa gần bờ, nàng cúi xuống ngắt lấy một bông sen. Lúc ngẩng đầu lên đã thấy đại sư huynh đứng trước mặt nàng từ khi nào.

"Đại sư huynh."

"Nghe sư đệ nói là sư muội và sư đệ ngày kia sẽ hồi cung sao?"

"Đúng vậy. Bây giờ sư muội cũng đã mười sáu tuổi cũng đã có hôn ước và thái tử nước bên cũng nên trở về."

"Sư muội sẽ lấy hắn sao?"

"Không."

Ánh mắt của nàng sắc lẹm, bông sen trên tay đột nhiên có biến đổi, từ màu hồng tươi sáng thành màu đen kì bí. Nàng bất ngờ cầm nói lên nói.

"Chuyện gì vậy?"

Đại sư huynh giật bông sen khỏi tay nàng rồi lẩm bẩm.

"Tên bám người này."

Bông hoa sen khi ở trong tay đại sư huynh giờ đã trở thành cát bụi bay trong hư vô. Uyển Như bàng hoàng nói.

"Tên đó là tên nào?"

Đại sư huynh nắm tay nàng nói.

"Đi theo ta."

Nàng theo chân đại sư huynh đi đến một cái hang. Nàng bất ngờ đây chính là cái hang nàng và đại sư huynh đã gặp nhau lần đầu tiên.

"Cái hang này."

"Muội nhớ đúng chứ? Giờ chúng ta đi vào trong đi."

Đại sư huynh ta cầm đuốc, nàng theo sau. Đường trong hang gồ ghề làm nàng chút nữa là ngã, đại sư huynh đỡ nàng.

"Sư muội bám vào ta đi. Lần đầu đi vào trong hang hãy cẩn thận."

Nàng cầm cổ tay của đại sư huynh. Luân Bằng nhanh chóng đi sâu vào trong.

Ánh lửa bập bùng bập bùng ngày càng rõ. Càng đi vào bên trong càng tối. Đi được một lúc đại sư huynh dừng lại, đi đến một chỗ rất nhiều cục đá nhỏ ở dưới đất.

Đại sư huynh ngồi xuống xếp mấy cũng đá đó thành hình lục giác cuối cùng là đặt một cục đá vàng phát sáng vào giữa.

Ánh sáng lóe lên, nàng giờ đây đã nhìn rõ nơi đây hơn. Xung quanh nàng được bao bọc bởi linh khí bên trong hang thì nồng nặc tử khí.

Đại sư huynh ta vẫn đang thi chuyển phép tạo lớp bảo vệ cho mình và nàng. Nàng đi đến bên cạnh Luân Bằng nói.

"Sao ở đây lại nhiều tử khí vậy?"

"Nơi đây được chấn giữ bởi trái tim của tổ sư. Nó đã thu gom hết tử khí lẫn ma khí ở khu vực chúng ta."

"Nếu như có ai đó biết nơi này nảy sinh tham vọng thì chắc chắn họ sẽ hấp thụ ma khí để có sức mạnh vô song."

"Muội nghĩ đúng rồi đấy."



Nàng giật mình quay ra nhìn đại sư huynh nghĩ: Không lẽ người đại sư huynh nói là Luân Bằng.

Ta sư huynh quay người đi ra ngoài nói.

"Ta và sư phụ là người canh giữ ở đây. Mà sắp tới sư muội sẽ có bài kiểm tra, muội đã tập luyện gì chưa?"

Nàng lắc lắc đầu, đại sư huynh tức giận dùng một tay nhấc bổng nói.

"Để ta giúp muội vượt qua bài kiểm tra đó."

Vừa mới dứt câu đại sư huynh đã chạy như bay ra khỏi hang. May mắn là đã đáp đất an toàn. Luân Bằng thả tay ra làm cho nàng rơi bịch xuống đất.

"Không còn nhiều thời gian nữa, nhanh chóng tập luyện thôi."

Nàng lại phải lẽo đẽo theo chân đại sư huynh tập luyện, trước khi rời ra khỏi cái hang kia, nàng có quay lại nhìn và thầm nghĩ: Nếu hắn ta thực sự có sức mạnh thì chuyện này thật gay go. Phải tìm cách chống lại mới được.

Nàng có hơi thắc mắc tại sao đến tận bây giờ Luân Bằng mới nó sự nguy hiểm tiềm tàng này cho nàng biết.

"Đại sư huynh. Tại sao bây giờ huynh mới nói cho sư muội biết?"

"Muội biết sớm thì lại nguy hiểm."

Uyển Như nhìn bóng lưng đại sư huynh: Nguy hiểm? Có lẽ lúc đó mình còn nhỏ, khả năng cao biết sớm sẽ bị hắn khử sớm sao?

Đại sư huynh dẫn nàng ra chỗ Hạo Khiêm đang luyện tập. Hạo Khiêm thấy nàng vui vẻ chạy ra chỗ này tiếp chuyện.

"Giờ mới chịu ra tập luyện à?"

"Sư muội muốn tập luyện lúc nào mà chẳng được."

"Rồi không tập đừng để sư phụ phê bình."

Mới tập luyện có chút mà trời đã tối nên cả ba trở về. Ăn xong nàng liền mở sách sáng nay Hạo Khiêm giới thiệu cho nàng đọc.

Phòng nàng gần đầm sen nên nàng ra đó đọc sách.

Nàng đọc khá nhanh, đọc xong suy ngẫm: Bây giờ nếu như mà hắn ta là một ma thần giáng thế đang luân hồi ở trần gian thì mình và mọi người không có cửa thắng.

Nếu như hắn ta chỉ là một người bị cướp đi tơ tình thì mình sẽ nhẹ tay hơn. Nhưng mình không thể làm việc này một mình được, cần có thêm người giúp nữa.

Hạo Khiêm ở đằng sau nàng đập vai nàng một phát. Nàng giật mình quay lại đằng sau, nhìn Hạo Khiêm một lúc rồi nói.

" Sư muội có chuyện này nói với huynh."

Một lúc sau...

Hạo Khiêm bật dậy đập cái bàn đá.

"Gì cơ?"

Nhưng do đập quá mạnh làm cơn giận của Hạo Khiêm bị phản tác dụng.

"A a đau quá."

Uyển Như kéo ca ca của mình ngồi xuống nói.



"Huynh tin muội chứ?"

Ánh mắt của nàng giờ đây không chỉ sự tin tưởng nên mà có cả hi vọng nữa. Hạo Khiêm cầm tay nàng nói.

"Ta tin muội."

Hạo Khiêm nhìn xung quanh nói.

"Mà giờ mới để ý muội dùng bùa thất thính giả sao?"

Nàng gật gật đầu nói. "Đúng vậy, tai mắt của hắn ở mọi nơi."

Hạo Khiêm nghiến răng ken két nói. "Tên khốn nạn."

"Trước tiên chúng ta phải tìm hiểu đối thủ. Không được manh động. Dù muội đã trọng sinh nhưng còn chưa biết gì quá nhiều về Bạch Tiếu. Khi gặp hắn đừng có những hành động, biểu cảm kì lạ."

Nàng uống một ngụm trà nói. "Lần này hắn phát hiện ra cơ thể mình có thể hấp thụ ma khí nhanh hơn kiếp trước. Đương nhiên giờ hắn ta giờ nguy hiểm. Huynh hãy cẩn thận hơn."

Hạo Khiêm nhếch môi, đắc chí nói. "Cái này muội không cần phải lo."

Lòng nàng giờ đây như đã trút đi một tảng đá đè nặng nàng suốt thời gian qua. Nàng mỉm cười nói.

"Lần này lại phiền huynh rồi."

"Phiền gì chứ. Chúng ta đều là máu mủ ruột rà. Chuyện này cần phải đoàn kết lại mới đúng."

"Mà muội có ý định nói chuyện này phụ hoàng không?"

"Ta cần phải lựa thời gian thích hợp để nói thì hơn. Nếu lúc muội còn nhỏ mà nói, phụ hoàng sẽ không để tai. Mà giờ muội nói chẳng phải là có ý định muốn bác bỏ hôn ước quan trọng này sao?"

"Cái này thì huynh không chắc. Nhưng chúng ta vẫn nên nói cho phụ hoàng."

Nàng gật gật đầu nói. "Đương nhiên là phải nói rồi. Nhưng mà huynh biết đấy, đồng minh Bạch Tiếu chúng ta vẫn chưa xác định là ai. Nhỡ đâu những kẻ đó là kẻ thân cận với phụ hoàng thì tất cả sẽ đổ xuống sông xuống biển hết."

Hạo Khiêm đã hiểu rõ được hết ý đồ của Uyển Như, đột nhiên ca ca của nàng khựng lại nói.

"Vậy bây giờ là muội đã hai mươi hai tuổi rồi sao? Ta nên gọi muội là gì cho đúng đây?"

"Gọi tỷ tỷ đi. Giờ này còn chọc muội sao? Mặc dù muội ra sau huynh nhưng linh hồn của muội đã hơn huynh rồi đó."

Hạo Khiêm bị Uyển Như làm cho chọc cười, cũng hưởng ứng lại.

"Cô nương thì giỏi rồi. Thôi cũng muộn rồi, muội đi ngủ đi."

Sau đó Uyển Như cũng gỡ lá bùa mà nàng dán ở dưới bàn đá lén lút xé nó vất đi.

Uyển Như đi vào phòng quen thuộc của mình mà phải sắp rời xa.

Nàng nằm phịch xuống, đầu óc của nàng sẽ luôn trong tình trạng nặng nề khi đến giờ ngủ.

Uyển Như nhắm mắt và nhanh chóng đã đi vào giấc ngủ. Có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất trong mười sáu năm nàng trọng sinh.

Giờ đây nàng đã có người cùng gánh vác trách nhiệm bảo vệ gia đình, bách chúng, đất nước.

Hôm nay nàng được ngủ ngon rồi.

END