Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 48: Anh yêu em nhiều lắm!



Lý Phong nằm gục trên nền gỗ mục cũ nát, cú đánh vừa rồi quá bất ngờ khiến anh không kịp phản ứng. Chỉ thấy từ đỉnh đầu bắt đầu rỉ ra từng dòng nóng nóng màu đỏ tươi, chầm chậm thấm đẫm trên gương mặt thanh tú.

"Mày đánh mạnh quá đó! Lỡ nó chết luôn thì sao?" - Một trong hai gã đàn ông lạ mặt lên tiếng.

"Không chết được đâu! Cùng lắm bất tỉnh là cùng." - Tên còn lại lắc lắc đầu ung dung, tay còn lại vác thanh gỗ lên vai.

"ĐỒ NGU! Đánh nó ngất rồi thì còn vui gì nữa!" Bạc Gia Kiệt đứng trước mặt quát lớn.

Lang Phi lúc nãy vẫn cự quậy trong tay Mỹ Hân, liên tục kêu lên từng tiếng "ư ưm" mặc cho miếng vải trong miệng còn đang siết chặt.

"BỊCH…" Lý Phong bất ngờ rung người, cơ thể quằn quại khó khăn, đưa một tay lên cao như muốn thay cho câu nói mau trả người.

"Nó tỉnh rồi kìa anh yêu! Cũng khoẻ ghê đấy! Lãnh trọn cú đó mà còn tỉnh táo được sao?" - Mỹ Hân ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang thoi thóp trên sàn gỗ, tay khư khư con dao trên cổ Lang Phi.

Bạc Gia Kiệt thấy vậy thì không kìm nén được cơn phấn khích, hắn nở một nụ cười khả ố rồi dõng dạc:

"Trò vui bây giờ mới bắt đầu! Tụi bay! Kéo hắn quỳ dậy, nhớ giữ chặt hai tay của nó!" - Hắn vừa nói, vừa liếm môi ghê tởm.

Hai gã đàn ông kia gật đầu, xách hông Lý Phong quỳ dậy. Một gã nắm tóc kéo ngật đầu anh lên để tầm nhìn cùng tầm với Bạc Gia Kiệt.

Lang Phi chứng kiến tất cả thì trong lòng thương xót không sao ta siết, nước mắt cô vẫn rơi lả chả, liên tục ư ưm nhìn Mỹ Hân:

"Àm ơn… àm ơn ả… a ấ a…" ( Làm ơn thả anh ấy ra)

"HẢ! Mày nói cái gì? Tao nghe không rõ. Nói to lên nào!" - Mỹ Hân giả điếc, cố tình gặn hỏi lại, một tay thả con dao xuống thất, tay còn lại giật mạnh đầu nạn nhân lên cao hơn.

Lang Phi cảm tưởng bộ tóc sắp bứng hết khỏi đầu nhưng cô mặc kệ, tiếp tục đưa cặp mắt nài nỉ nhìn Mỹ Hân:

"Ánh mắt được lắm! Tao rất thích nó! Nhưng bây giờ trò vui mới bắt đầu!" - Ả ta phá lên cười giảo hoạt, quay sang ra hiệu cho Bạc Gia Kiệt.

Hắn ta gật đầu, bắt đầu tiến từng bước đến Lang Phi. Nhẹ nhàng nâng cằm cô lên rồi đánh mắt nhìn qua Lý Phong đang bải hoải nhìn vợ không chớp mắt:



"Sao hả Chủ Tịch Lý? Phong thái ung dung trước giờ đâu mất rồi! Bộ dạng đó coi không được chút nào?" - Gương mặt của Bạc Gia Kiệt lúc này chỉ có thể dùng hai chữ: khả ố.

"Mau… mau thả… thả Lang Phi ra!" - Lý Phong thều thào, nói tròn câu lúc này thật sự là vô cùng xa xỉ.

"VỤT… BỘP…"

Vừa mới dứt câu, cây gậy gỗ trong tay gã đàn ông bên cạnh đã vụt mạnh vào bụng khiến anh đau điếng gập người.

"ỨM… ỨM…" Lang Phi đã sớm thấm mệt từ lâu, nhưng trước cảnh tượng hung bạo ấy vẫn gắng gượng gào lên.

Tâm can của cả Lý Phong và Lang Phi đều như bị xé toạc mỗi khi đối phương phải chịu đau đớn. Cả hai không hẹn mà đánh bạo nhìn nhau, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

"Trời ơi! Tình cảm lãng mạn quá! Thật cảm động!" - Bạc Gia Kiệt lấy hai tay dụi mắt giả tạo, song bất ngờ hét toáng lên: "ĐÃ THẾ TAO CÀNG PHẢI HUỶ HOẠI NÓ!"

Tiếng thét vừa dứt, chiếc áo của Lang Phi ngay lập tức bị xé toạt hung bạo, để lộ ra bộ nội y đã sớm thâm đen lại vị ngấm nước. Cả Lý Phong và Lang Phi lúc này như tỉnh ngủ, cùng vùng lên dãy dụa.

"Con chó cái này! Ai cho mày cử động!" - Mỹ Hân dạng chân, quay gót giày hướng vào bụng Lang Phi mà đá thật mạnh.

Lý Phong bên này tiếp tục bị một gã khác tẩn một đòn đau điếng vào lưng. Tiếng cười hí hố của bốn con người độc ác vang lên lanh lảnh trong căn nhà đổ nát cũ kĩ. Trong khi hai nạn nhân đáng thương chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Lòng người quả thực đáng sợ, thật chẳng thể tưởng tượng bọn họ còn có thể làm ra những chuyện gì.

"Ồ! Tới rồi! Tới rồi!" - Mỹ Hân bất ngờ ngưng cười, khé hướng mặt nhìn ra phía cửa.

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt theo tiếng nói của ả ta. Đang đứng khuất ánh sáng của căn phòng… không ai khác là Cao An Ngụy. Cô ta đang làm gì ở đây?

"Em… em đem thứ chị bảo đến rồi đây!" - An Nguỵ đưa ra một chiếc camera kĩ thuật số.

Không kịp để Bạc Gia Kiệt lên tiếng, Mỹ Hân tiếp lời.

"Em biết anh định hỏi cái gì? Cứ để người này ở đây! Cô ta sẽ giúp anh quay lại toàn bộ quá trình tiếp theo. Khi đó hai đứa mình chỉ cần ôm tiền bỏ chạy và phát tán cái này lên Weibo là xong!"



"Quả nhiên! Chỉ có em mới hiểu anh nhất!" - Hai con người đó lại phá lên cười hố hố.

Lý Phong và Lang Phi không can tâm, nhìn thẳng vào An Nguỵ như muốn đánh thức cô ta khỏi sự ngu muội.

"Chị ơi! Chỉ cần làm xong chuyện này, chị… chị sẽ chấp nhận yêu cầu của em đúng không?" - Cô ta có chút hoảng sợ trước cảnh tượng đang bày ra, nhưng vì tình yêu với Mỹ Hân quá lớn, cô ta vẫn gằn giọng hỏi.

Mỹ Hân cười gian giảo, đáp lời:

"Chị hứa mà! Bé yêu!"

"ĐƯỢC! Vậy hai người tiếp tục đi! Em bắt đầu bấm máy quay đây!"

Cả Lý Phong và Lang Phi như sụp đổ, tia hi vọng mới nhen nhóm lại bị dập tắt. Cao Nguỵ An đã thất bại bởi chính cảm xúc sai trái của cô ta. Giờ chỉ còn trong chờ vào kế hoạch B mà Lý Phong đã chuẩn bị trước đó. Nhưng e là bây giờ không kịp.

Chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ đang dần trở nên mơ hồ, Bạc Gia Kiệt bên này đã tiếp tục mưu kế. Hắn ta bắt đầu đưa tay sờ soạt khắp tấm thân mảnh dẻ của Lang Phi, miệng liên tục rì rầm:

"Ngoan nào! Chỉ một chút là xong!" - Hắn lại quay sang nhìn Lý Phong đầy thoả mãn, cùng lúc chiếc lưỡi dơ bẩn vừa lia qua vành tai trắng hồng nõn nã.

Lý Phong không thể chịu thêm được, anh cố gắng vùng vằn thoát khỏi sự kiếm hãm của hai gã đàn ông kia. Nhưng chưa kịp động thủ thì đầu đã bị ghì chặt xuống.

Mỹ Hân không nén nổi sự khoan khoái, kéo chiếc khăn bịt chặt miệng Lang Phi mà cười độc địa:

"Coi kìa! Mày với chồng mày bây giờ giống nhau lắm luôn đó! HAHAHA! Có gì muốn tâm sự không?"

Lang Phi dù nước mắt đang rơi lả chả, cô vẫn cố gắng thều thào nói với Lý Phong:

"Em… em không sao đâu! Dù cơ thể này bị làm nhục… em… em vẫn sẽ không khuất phục. Anh đừng cố vùng vẫy nữa, vết thương trên đầu sẽ rách ra mất!" - Nụ cười phúc hậu lúc này bung nở trên gương mặt cao nhã, không hề bị lu mờ bởi những vết thương sẵn có.

"Lang… Phi… anh…" - Lý Phong yếu ớt đáp lại, hai người không hẹn mà cùng nhau nhoẻn miệng cười thật đẹp.

Tình cảm lúc này không chỉ đơn thuần là những cử chỉ thân mật nữa mà nó đã vượt lên tất cả, chạm tới phần sâu nhất trong linh hồn của hai người bọn họ. Dù chúng ta không chạm được vào nhau nhưng linh hồn hai ta vẫn hướng về nhau: "Anh yêu em nhiều lắm!/Em yêu anh nhiều lắm!"