Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 42: Núi cao, còn có núi khác cao hơn



Cô có chút do dự nhưng ngay sau đó liền đề ra phương án đối phó, bắt đầu hành động thật khôn khéo. Hoặc là cô bị làm hại, hoặc là bây giờ phải trả đủ lại tất cả…

Vài tiếng trước bữa tiệc, trong khi Lang Phi đang tật bật chuẩn bị mặc váy cưới, cô chợt thấy lão Trạch đang tay trong tay với Mĩ Hân tiến vào khách sạn gần nơi diễn ra tiệc cưới. Cô có chút hoảng loạn và thầm trách ông trời tại sao lại sắp đặt sự trùng hợp đến khó tin như vậy. Nhưng bây giờ khi nghĩ kĩ, cô lại cho rằng đây chính là quân cờ tốt trong việc chuyển bại thành thắng…

Nghĩ là làm, Lang Phi liền tiến hành ngay sau đó. Cô biết Lý Phong đến giờ phút hiện tại vẫn chưa thực sự biết hết bộ mặt nguy hiểm của Ngữ Tịch nên quyết định lặng lẽ hành động.

Đúng như kế hoạch của cô, tối hôm đó, Ngữ Tịch đã đến mời mình uống rượu để ăn mừng ngày trọng đại.

Điều khiến Lang Phi bất ngờ hơn chính là vẻ mặt thánh thiện, cười thật tươi toát lên mùi hương tốt bụng. Chỉ nhìn thôi cô cũng đã buồn nôn:

"Anh rể à! Anh cho em mượn vợ anh một tẹo nha! Em sẽ trả lại chị cho anh sau!"

Lang Phi cắn răng kiềm chế trước người em gái độc địa này, khẽ nhìn Lý Phong rồi mỉm cười, nói:

"Em đi một chút sẽ quay lại liền! Anh ở trong phòng đợi em!"

Dứt lời, cô bước ra khỏi phòng, nối đuôi Ngữ Tịch mà đi xuống một căn phòng đã được đặt từ trước. Hẳn là đứa em gái bày ra trò này, cô ta đầu tư đến như thế chỉ để hại người, thật đáng buồn và cũng rất đáng sợ nữa.

Giữ bình tĩnh, Lang Phi cầm ly rượu đã được Ngữ Tịch rót từ trước. Cô nở một nụ cười thật tươi để bày ra sự nới lỏng cảnh giác, nhẹ nhàng nói:

"Cảm ơn em đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu thịnh soạn này nhé! Nào! Bây giờ hai chị em mình cụng ly đi!"

"Mình cùng cụng ly! Em chúc mừng chị đã bước lên xe hoa!" - Ngữ Tịch cười méo mó, hơi run tay nâng ly rượu lên miệng, hai mắt vẫn len lén nhìn để kiểm chứng ly rượu của Lang Phi.



Trong khoảng khắc chốt hạ, Lang Phi bất ngờ hắt xì thật mạnh, ly rượu trên tay cũng vì thế mà giật nảy lên, hất tung toé vào mặt, mũi, miệng của Ngữ Tịch.

Quá bất ngờ, cô ta gầm lên như một con thú dữ, hình tượng nhu mì trước đó bị thay đổi một cách nhanh chóng:

"MẸ KIẾP! Chị đang làm cái trò gì vậy?!"

Nhưng chưa kịp nói dứt lời, thuốc ngủ trong ly rượu bắt đầu phát huy tác dụng, chỉ thấy Ngữ Tịch liền sau đó gục xuống bất tỉnh:

"Thật không ngờ liều lượng thuốc ngủ cô cho vào ly của tôi lại nhiều đến vậy! Cô chỉ mới ngấm một ít vào người đã mê man bất tỉnh, nếu tôi mà húp cạn ly rượu này… chỉ sợ chưa kịp bị làm nhục, tôi đã chết vì sốc thuốc rồi!"

Lang Phi bằng con mắt căm phẫn nhìn Ngữ Tịch như muốn ăn tươi nuốt sống, lần này cô quyết không nhượng bộ nữa. Dẹp sự tức giận qua một bên, cô nhanh chóng tiến đến cạnh Ngữ Tịch, xịt lên người cô ta một ít nước hoa.

"Đám đàn em các người ra đi! Tôi không dễ bị mắc mưu nữa đâu!"

Vừa dứt lời, từ bên trong hai chiếc tủ đồ to lớn đặt gọn phía góc phòng bước ra những năm tên đàn ông to lớn. Chúng đều là đàn em của Ngữ Tịch, cô ta chắc chắn đã dàn dựng sẵn để chờ Lang Phi. Nào ngờ: núi cao còn có núi khác cao hơn.

"Các người mau đưa cô ta lên phòng 508 tầng 7 đi! Còn lý do vì sao thì đừng hỏi! Dù gì chắc cô ta cũng đã thanh toán tiền hết cho mấy người rồi mà đúng không?"

Mấy gã đàn em gật gật đầu rồi xách Ngữ Tịch trên tay, theo lời Lang Phi mà lầm lũi bước ra khỏi phòng.

Cô sớm biết phòng mà hai vợ chồng đê tiện kia thuê là bởi: khách sạn này trực thuộc công ty con của ba chồng- ông Lý Hoàng. Thành ra dưới danh nghĩa là con dâu của nhà họ Lý, việc hỏi nhân viên chỉ là chuyện nhỏ. Xong việc, Lang Phi rảo bước trở về phòng, trong lòng như nhẹ nhõm đi đôi phần, thầm nghĩ:



"Mong rằng sau khi chuyện này xảy ra, cả gia đình đó làm ơn cút khỏi cuộc đời mình! Giờ mình chỉ muốn ở bên cạnh Lý Phong và gia đình của anh ấy thôi!"

Về phần Lý Phong, anh thấy Lang Phi mãi không trở về nên cảm giác vô cùng bứt rứt khó chịu. Thành thử ra rời khỏi phòng và đi tìm vợ mình…

Vừa bước xuống thang máy lầu 3, một chất giọng chát chúa quen tai bất ngờ đập thẳng vào tai anh:

"Anh yêu à! Tối nay, anh hãy ngủ với em nha!"

"Được không đấy! Lão già đó phát hiện thì sao đây? Chẳng phải em đã hứa với lão sẽ không dây dưa với ai khác khi lão không cho phép sao?"

"Anh yên tâm! Em đã chuốc say lão ta rồi! Giờ này chắc lão đang loạng choạng về lại phòng nghỉ rồi!"

"Vậy thì được! Tối nay em sẽ là của anh!"

...

"Là Mĩ Hân! Cô ta làm gì ở đây?"

Lý Phong dù còn đang mơ hồ nhưng theo phản xạ, anh vẫn rút nhanh chiếc điện thoại đời mới nhất, bắt đầu quay lại hình ảnh đôi chim chuột trước mặt. Hai người họ cứ vừa cười hí hí vừa đi về phòng mà không biết Lý Phong đương theo sau quan sát nhất cử nhất động.

Thấy họ dừng lại trước một căn phòng, anh nhanh nhảu ném một con chíp thu âm vào bộ váy xẻ tà của Mĩ Hân, sau đó núp vào vách tường đối diện. Và như thế, toàn bộ những âm thanh dục vọng pha lẫn âm mưu không ngờ của Mĩ Hân được thu âm lại toàn bộ. Mĩ Hân có nằm mơ cũng không ngờ rằng, đêm đó là đêm cuối cùng cô ta được sống với bản ngã tham lam của chính mình. Sự ê chề, tủi nhục đến không thể ngóc đầu lên mà sống tiếp đã gần kề với cô ta lắm rồi!

Mĩ Hân sắp phải trả giá cho những tội ác của chính mình.