Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 492: Thương Úc đột ngột xuất hiện



“Nguy rồi, ca, cấm chế sắp không chịu nổi rồi.”

Mặc Uyên vẫn luôn chú ý cấm chế đột nhiên vội vã hét lên, đến khi Công Tử Diễn quay đầu lại, Mặc Uyên đã tung người mấy cái nhảy ra khỏi hồ nước.

Đi vào mới phát hiện vào thời điểm mấu chốt này mười sáu vị trưởng lão bên cạnh vậy mà không ai định ra tay.

Ánh mắt Mặc Uyên chợt lạnh, “Các ngươi đang làm gì vậy? Không thấy cấm chế bắt đầu lỏng rồi hả? Nếu cấm chế bị hủy, các ngươi có biết chúng ta phải đối mặt với cái gì không?”

Vì tức giận nên sắc mặt của Mặc Uyên u ám đáng sợ, những lời này quả thực là hét lên.

Nhưng mười sáu vị trưởng lão vẫn không ai di chuyển, thậm chí lấy đại trưởng lão dẫn đầu, còn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mặc Uyên.

Ông ta cười tự giễu: “Nếu hai huynh đệ các ngươi đã sắp xếp xong tất cả, nào còn cần mười sáu vị trưởng lão bọn ta chứ?”

“Đúng đấy, nhiều năm như vậy, bọn ta ở Mặc tộc giống như thứ có cũng được mà không có cũng không sao. Mặc tộc có chuyện lớn gì, hai huynh đệ các ngươi cũng tự làm chủ, có bao giờ thương lượng với bọn ta không? Có lần nào không phai trực tiếp thông báo với bọn ta không?”

“Thần nữ, thần tư các ngươi nói đổi là đổi, có từng giải thích câu nào chưa? Cuối cùng huynh đệ các ngươi có đặt bọn ta vào mắt hay không?”



Oán hận này đã nghẹn trong ngực bọn họ nhiều năm, bây giờ có cơ hội này, từ đại trưởng lão đến mười sáu vị trưởng lão, vậy mà một người cũng không sót cùng trách Mặc Uyên. Cho dù Mặc Uyên vội như lửa sém lông mày, mắt trừng như muốn nứt ra, nhưng người ta lại như không có chuyện gì.

“Nguy rồi, cấm chế xuất hiện vết nứt, mau, mọi người mau đi sửa chữa.”

Đúng lúc này, Mặc vệ đứng bên hồ hét lên một tiếng, Mặc Uyên ngẩng đầu nhìn, cơ thể không khỏi chấn động kịch liệt. Sau đó, hắn ta nhìn xoáy vào mười sáu vị trưởng lão.

“Ta đại diện ca của ta, còn có vị muội muội mới kế thừa thần nữ cảnh cáo các ngươi, một cơ hội cuối cùng, nếu các người cùng ta sửa chữa vết nứt này, chuyện hôm nay ta có thể bỏ qua, nhưng nếu…”

“Ha ha, bỏ qua? Ngươi muốn trách cái gì? Bọn ta làm sai chỗ nào?”

Không đợi Mặc Uyên nói hết lời, đại trưởng lão đã không chút nể nang ngắt lời hắn ta.

Mặc Uyên tức đến mức tròng mắt sung huyết, hắn ta không ngờ rằng vào thời điểm mấu chốt, khiến bọn họ khó chịu không phải người ngoài mà là người một nhà. Đáng hận hơn chính là muội muội của hắn ta còn đang dùng máu của mình cứu vớt gia tộc này.

Trong nháy mắt này, đột nhiên Mặc Uyên cảm thấy bất lực và tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Hắn ta cười đáng sợ, bỗng dưng lên giọng.

“Tốt, đây là lựa chọn của các ngươi. Nhớ kỹ, ta hy vọng các ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm nay!”

Mặc Uyên vứt ra những lời này rồi không nói thêm một chữ, tung người nhảy về phía vết nứt.

Cùng lúc đó, Mặc Ngân cũng chú ý tới tranh chấp giữa Mặc Uyên và mười sáu vị trưởng lão, nhưng hắn không tiến lên, ngược lại nhìn xoáy vào chỗ Mặc Uyên biến mất, sắc mặt chứa thê lương: “Ha ha, đây chính là gia tộc mà huynh muội bọn ta thề sống chết bảo vệ sao?”

Gia tộc như vậy, hắn không biết còn cần để làm gì? Để làm gì?

“Ca, mau đi giúp cửu ca, chỉ sợ một mình huynh ấy không chịu nổi phản phệ mạnh mẽ của cấm chế. Mau đi đi, ở đây có muội, bọn muội sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mặc Ngân do dự một chút, Công Tử Diễn dứt khoát đứng dậy, dùng sức đẩy hắn ra khỏi tế đài.

“Nhất định hai muội phải cẩn thận.” Vứt lại câu này, Mặc Ngân đột nhiên hóa thành một tia sáng trắng, xông về phía Mặc Uyên.

Người nào đó trong đám người sau khi thấy Mặc Ngân và Mặc Uyên đều rời khỏi tế đài, trong đôi mắt màu máu chợt hiện lên ý cười dữ tợn. Một giây sau, một bóng đen không có dấu hiệu báo trước bay vọt lên, ném một quả bom màu đen về phía cấm chế. Một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, cấm chế vốn đã có vết nứt, bây giờ hoàn toàn chia năm xẻ bảy.

Thế nhưng người nọ vẫn chưa hài lòng, sau khi ném liên tiếp mấy quả bom nữa, không để ý tới đám người quan sát bị nổ tới ngã trái ngã phải, linh khí trên người nháy mắt tăng vọt, tung ra một kích tràn ngập sức mạnh còn mạnh hơn uy lực của quả bom với cấm chế.

Theo một chùm sáng chói mắt vỡ ra tứ tán, lực lượng khổng lồ phá hỏng cấm chế trong nháy mắt đã hất bay tất cả những người đứng sau cấm chế.

“Không ổn rồi, cấm chế đã bị phá rồi, cấm chế bị phá rồi.” Tuy rằng vừa rồi Linh Vấn Thiên cũng bị sức mạnh mạnh mẽ hữu lực kia chấn động, nhưng chung quy vì linh lực cao nên nhanh chóng bình thường trở lại. Đến khi ông nhìn thấy bóng đen kia xông thẳng về phía hai tỷ muội Linh Diên, trái tim thoáng cái thắt lại.

“Mặc Uyên, Mặc Ngân, hai người mau đi cứu Diên Nhi đi, bọn chúng đang gặp nguy hiểm.”

Giọng của lão gia tử vừa vang lên, ông cũng đã liều lĩnh xông tới. Cùng lúc đó có hai bóng người còn nhanh hơn bọn Mặc Ngân, gần như đồng thời xuất hiện trên tế đài với bóng đen kia.

Công Tử Diễn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một lực lượng cường đại xách lên, dưới tình huống không có chỗ phản kháng, lại bị đối phương khống chế chặt chẽ, nhìn hai người ca ca và Vệ Giới xông tới như đạn pháo, nàng ấy mím chặt môi, ánh mắt lạnh như băng nhìn người bên cạnh, bình tĩnh hỏi.

“Ngươi là ai?”

Đối phương bỗng dưng quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhướng mày: “Cũng bình tĩnh lắm, không hổ là cốt nhục Mặc gia, chỉ tiếc…”

Nam nhân có tướng mạo rất bình thường nhưng lại rất cao, giọng nói lãnh đạm lộ ra chút trào phúng.

Trong nháy mắt hắn ta mở miệng thì Mặc Ngân đã hành động, nhưng nam nhân lai đột nhiên xách Công Tử Diễn ra phía trước, nhẹ bẫng nói với Mặc Ngân.

“Nếu không muốn để muội muội xinh đẹp như vậy cứ thế chết đi, Mặc Ngân, bổn tọa khuyên ngươi đừng di chuyển thì tốt hơn.”

Mặc Ngân nhìn hắn ta, mắt lạnh giọng thanh, nghiến từng chữ: “Thương Úc, đây không phải là phong cách của ngươi.”

Thương Úc?

Nam nhân này vậy mà lại là Thương Úc?

Vừa nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người ở hiện trường trợn tròn mắt. Bọn họ chẳng ai ngờ rằng người chỉ dùng mấy chiêu đã đánh nát cấm chế của Mặc tộc này vậy mà lại là ma tộc Thương Úc đã quấy đại lục đế quốc tới long trời lở đất vào mười sáu năm trước.

“Phong cách? Ha ha, Mặc Ngân, ngươi sai rồi, đây chính là phong cách của bổn tọa, trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy. Ngươi không cảm thấy bóp cái cổ xinh đẹp như vậy là một việc cực kỳ tuyệt vời hay sao?”

Nói xong, hắn ta còn y như thật ghé vào tai Công Tử Diễn, nhẹ nhàng thổi một hơi vào gương mặt của nàng ấy.

Công Tử Diễn lập tức chán ghét quay mặt đi, nhưng Thương Úc lại ép nàng ấy quay đầu lại nhìn hắn ta.

“Thương Úc tên khốn nạn này, ngươi muốn làm gì thì làm bọn ta này, lấy muội muội của bọn ta ra uy hiếp có phải là nam nhân hay không? Thả muội ấy ra!””

“Hà… mau nhìn xem, nhìn gương mặt này kìa, thật là đẹp, đẹp như nương của các ngươi năm đó vậy, rung động lòng người như vậy. À không, so với Tử Hoàng của ta, gương mặt này dường như càng tinh xảo hơn một chút, thậm chí trên gương mặt này còn có thể thấy dấu vết của nam nhân kia. Ngân Nhi, ngươi nói xem, lột tấm da này xuống tặng cho nương ngươi, nàng ấy sẽ thấy thế nào?”

Một câu lập tức chọc giận mấy đại nam nhân bao gồm cả anh em Mặc gia.

Trong đó, sắc mặt Ngọc Ngân trắng bệch nhất, nhưng mấy lần hắn ta muốn động đậy đều bị Vệ Giới kéo lại. Nhưng sau khi nghe thấy câu này, hắn ta không nhịn được nữa, dùng lực mạnh một cái đã hất Vệ Giới ra, tấn công Thương Úc giống như dã thú nổi giận. Nhưng công kích này trong mắt Thương Úc lại giống như gãi ngứa, thậm chí hắn ta chỉ phẩy tay một cái, Ngọc Ngân đã bị một luồng khí mạnh mẽ cường đại hất ra hơn mười mét.

Theo tiếng ùm thật lớn vang lên, Ngọc Ngân thổ huyết rơi xuống nước. Công Tử Diễn nhìn thấy hắn ta chật vật như vậy không nhịn được mở miệng hét lên.

“Ngọc Ngân, cẩn thận!”

“Ồ, xem ra đây là tiểu tình nhân của ngươi, bị ta khống chế cũng không thấy ngươi bối rối như vậy. Sao? Sợ hắn ta bị một chưởng của bổn tọa đập chết à?”

Thương Úc hơi cong môi mỏng, đôi mắt kia rõ ràng đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Công Tử Diễn không chút sợ hãi ngước mắt, nhìn thẳng vào hắn ta: “Cuối cùng ngươi muốn làm gì?”

Ánh mắt của Thương Úc khẽ chuyển, dần dần rơi vào Linh Vụ thảo đang hấp thu máu tươi của Linh Diên, nở nụ cười thâm sâu khó lường.

“Ngươi nói xem, nếu bổn tỏa nhỏ máu của mình vào Linh Vụ thảo sẽ xảy ra chuyện gì?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc, nhất là Mặc Ngân bước chân sải dài, không chút do dự chắn trước tượng đá.

“Vậy thì bước qua xác ta trước đi.”

“Ngân Nhi, sao ngươi phải khổ như vậy chứ? Từ đầu tới cuối bổn tọa chưa từng nghĩ sẽ tổn thương ngươi. Nghe lời, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, tương lai tất cả của Mặc gia sẽ là của ngươi. Dù sao cũng tốt hơn mấy năm qua ngươi ở đây mệt sống mệt chết, làm trâu làm ngựa lại không chiếm được bất cứ thứ gì đúng không?”

Mặc Ngân ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khinh thường với hắn ta: “Ngươi cho rằng ta để ý chuyện đó sao?”

“Ha, không thèm để ý? Vậy được, không thèm để ý vừa khéo, đế quốc này có gì tốt, hủy thì hủy, ngươi theo ta quay về đại lục Huyền Vũ của chúng ta. Ta đảm bảo dưới sự nâng đỡ của ta, ngươi sẽ trở thành Ma vương chí cao vô thượng của đại lục Huyền Vũ!”

Tất cả mọi người vì lời này của hắn ta mà theo bản năng hoảng sợ thở gấp, trong mắt mỗi người đều dấy lên sóng to gió lớn, ẩn chứa kinh ngạc.

Thân phận của Thương Úc, người ở đây không ai không biết, nhưng một ma tộc không đặt người của đại lục đế quốc bọn họ vào mắt, bây giờ lại đang ra sức nịnh nọt, thuyết phục Mặc Ngân, sao Mặc Ngân lại bị hắn ta nhìn trúng chứ?

Người khác không biết, làm sao Mặc Uyên lại không biết? Hắn ta thậm chí vì lời của Thương Úc mà cả người đều không kìm được run run.

Vệ Giới đứng bên cạnh hắn ta đưa tay giữ chặt hắn ta theo bản năng: “Ngươi bình tĩnh chút đi.”

Mặc Uyên quay đầu nhìn Vệ Giới còn đeo mặt nạ: “Hôm nay là thời điểm sinh tử tồn vong của Mặc tộc ta, các ngươi vẫn nên rời khỏi đi. Chuyện này không liên quan đến các ngươi, duyên phận của ngươi và Linh Diên đã cắt sạch từ sáu năm trước rồi. Đi đi, hôm nay Mặc gia chiến đấu với kẻ thù, các ngươi không giúp được, ngược lại sẽ bỏ mạng tại đây một cách vô ích, không đáng.”

Nào ngờ Vệ Giới lại lạnh nhạt lắc đầu, không có hành động gì, ánh mắt không sợ hãi.

“Mạng của ta là Diên Nhi cứu, nàng là thê tử của ta một ngày thì cả đời vẫn thế. Bây giờ là thời khắc sinh tử của nàng, thân là phu quân của nàng, sao ta có thể bỏ đi? Hôm nay dù chết bên cạnh nàng ta cũng cam tâm tình nguyện!”

Chẳng biết từ lúc nào Ngọc Ngân ôm ngực lảo đảo chạy tới, toàn thân ướt nhẹp đứng bên cạnh Vệ Giới, vẻ mặt kiên quyết.

“Cả ta nữa! Nhan Nhi, đừng sợ, cho dù chết ta cũng phải chết trước mặt nàng, đường đến suối vàng ta tuyệt đối sẽ đi cùng nàng, nhất định!”

Hốc mắt Công Tử Diễn không kìm được đỏ lên, “Đồ ngốc, đồ ngốc nhà ngươi, đi đi, ta không muốn ngươi đi cùng, ta còn chưa muốn chết, ta cũng không chết được!”

Ngọc Ngân cực kỳ bi thương, bước chân có chút loạng choạng, hắn ta muốn mở miệng nói gì đó lại bị Vệ Giới đang dìu mình ngăn lại.

“Được rồi, ngươi đừng nói gì cả, Nhan Nhi nói đúng, sao chúng ta có thể dễ dàng nhận thua. Cho dù chết cũng phải đại chiến một trận với hắn ta mới đã nghiền, ngươi nói có đúng không? Thương ma tôn? Đây là trận chiến giữa nam nhân chúng ta, không liên quan tới nữ nhân, có phải ngươi nên thả nàng ra trước không?”

Thương Úc đăm chiêu nhìn hắn một cái, sau khi phát hiện thực lực của hắn, đột nhiên cười sâu xa.

“Vệ Giới? Chẳng lẽ ngươi chính là kẻ đã dẫn tới một một đạo lôi kiếp trên đảo Thạch Đầu mấy tháng trước?”

Vệ Giới lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, “Là ta, thì sao?”

“Ừm, không tệ lắm, còn trẻ mà đã xuất sắc giống như Ngân Nhi, thật sự rất giỏi. Chỉ là đáng tiếc, sao cố tình ngươi lại coi trọng con gái của tên kia chứ? Vốn bổn tọa còn muốn tiếc tài, nhưng ngươi đã yêu con gái của hắn, vậy thì xin lỗi!”

Nói xong, hắn ta không quên nâng cằm Công Tử Diễn, sau khi nhìn xoáy vào thì thả nàng ấy ra như kỳ tích, thuận thế còn đẩy nàng ấy vào vòng tay của Ngọc Ngân.

Ngọc Ngân bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút thì ngã, Công Tử Diễn vội vàng đỡ hắn ta, quan tâm hỏi: “Ngươi sao rồi?”

“Yên tâm, ta không sao, mau để ta nhìn nàng thử xem, nàng có bị thương chỗ nào không?”

“Ta cũng không sao.”

Thương Úc giễu cợt liếc hai người quan tâm nhau, sau đó đưa mắt nhìn sang đám người Vệ Giới: “Các ngươi muốn đánh thế nào? Là một người lên hay là cùng lên? Hay là, cả những người phía sau cũng cùng lên?”

Đám khán giả bị bom nổ và linh lực chấn tới chóng mặt nghe thấy thế lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Không không không, bọn ta không tham gia, không tham gia, bọn ta đi ngay, đi ngay bây giờ.”

Chỉ trong nháy mắt, tất cả thế lực trừ tứ đại gia tộc và hoàng tộc lập tức khiến chim chóc bay tán loạn, biến mất không còn tung tích.

Đại trưởng lão thấy hành động của bọn họ, vừa há miệng đã bị nhị trưởng lão kéo tay áo.

“Những kẻ vong ân phụ nghĩa đó, ngươi còn nhắc nhở bọn chúng làm gì? Cứ để bọn chúng chết như thế là được, tóm lại không có người của gia tộc chúng ta dẫn đường, nhất định bọn chúng không thể sống sót rời khỏi cấm địa Mặc gia.”

“Bọn họ vong ân phụ nghĩa? Chẳng lẽ các ngươi thì khác hả?”

Linh Vấn Thiên khinh thường liếc đám trưởng lão Mặc gia, sắc mặt và giọng điệu đều nghiêm nghị: “Mặc gia có trưởng lão như các ngươi, quả thực là sỉ nhục có một không hai trăm năm qua, sỉ nhục!”

Ánh mắt đại trưởng lão hung ác, lạnh lùng nhìn thẳng vào ông: “Linh Vấn Thiên, đây là chuyện của Mặc gia bọn ta, liên quan gì tới người ngoài như ông? Sao? Muốn đi thì đi nhanh lên, đương nhiên, nếu ông sợ không ra được, ta có thể phái một người tiễn các người một đoạn đường.”

Ánh mắt Linh Vấn Thiên đông lại, cười khẽ một tiếng: “Thật đáng tiếc, cháu gái của lão phu còn ở đây, sao ta có thể đi? Lão đại lão nhị, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tiến lên giúp đỡ!”