Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 300: Vật nhỏ băng thiền



Mấy người lập tức tụ lại khiêng “tọa giá” có công lao không nhỏ của quận chúa lên, đi về phía cửa hông.

Vệ Đàn Nhã như điên chạy một mạch tới Lê Vu viện, thị vệ canh cửa đang định ngăn cản, tiểu cô nương đã hét vọng vào: “Mẫu phi, mẫu phi!”

Lời này vừa nói ra, còn có ai không nhận ra?

Tuy rằng hơn phân nửa thời gian tiểu quận chúa lễ Phật với Ôn thái hậu, nhưng thường ngày cũng hay trở về thăm nhà. Đây là vương phủ nàng lớn lên từ nhỏ, tất nhiên từ trên xuống dười đều vô cùng quen thuộc giọng nói của nàng. Nhưng quận chúa ăn mặc thế này là sao?

Vệ Đàn Nhã vừa vào Lê Vu viện đã tháo đấu lạp xuống, ném cho nha hoàn bên cạnh.

Ninh thị nghe thấy giọng nói chạy đến, nhìn thấy con gái phong trần mệt mỏi trước mặt, không biết sao sống mũi lại cay cay, nước mắt muốn rơi xuống.

Bà lo lắng hãi hùng nhiều ngày, lúc nhìn thấy nữ nhi thoáng cái bùng nổ.

“Nhã Nhi, hu hu, Nhã Nhi của mẫu phi, con trở lại rồi. Mấy đứa nhóc vô lương tâm các con, từng đứa đều không ở bên cạnh mẫu phi. Mấy đứa có biết trong lòng mẫu phi căng thẳng bao nhiêu, sợ hãi bao nhiêu không?”

Vệ Đàn Nhã nhìn thấy mẫu phi như vậy, tâm trạng tự nhiên cũng không dễ chịu, nhưng trong lòng nàng nhớ đến phụ vương nên vừa trấn an mẫu phi mình, vừa hỏi thăm:

“Mẫu phi, người đưa con đi xem phụ vương trước đi, ông ấy sao rồi? Đang yên đang lành sao lại trúng độc? Đại ca và nhị ca có từng trở về không?”

Ninh thị đang muốn dẫn theo Vệ Đàn Nhã vào trong, nhưng không ngờ rằng lại bị Như Yến canh ở cửa cản lại.

“Nô tỳ bái kiến vương phi, bái kiến quận chúa. Quận chúa vừa mới hồi phủ, chi bằng thay xiêm y trước rồi lại đi xem vương gia nhé?”

“Ồ? Như Yến cô cô? Sao ngươi lại ở đây? Chẳng lẽ tổ mẫu cũng tới?”

Ninh thị được Như Yến nhắc nhở như vậy mới chợt hoàn hồn.

“Đúng đúng đúng, nha đầu con đó, suýt chút nữa ta quên lời thất hoàng thẩm của con nói rồi. Bây giờ cơ thể phụ vương con vô cùng suy yếu, phòng ông ấy đã được xử lý bằng dược vật đặc biệt. Con mới từ bên ngoài về, gió bụi mệt mỏi, hay là thay quần áo khác, tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng tới?”

“Con yên tâm, tạm thời phụ vương của con không có việc gì. Hoàng tổ mẫu con kêu Như Yến ở đây giúp đỡ. Được rồi, giải thích đủ rõ rồi chứ? Còn không mau đi đi?”

Vệ Đàn Nhã nghẹn họng trân trối nhìn mẫu phi của mình nói một tràng bla bla bla không thèm thở.

Cũng may nàng đã nghe thấy trọng điểm, nghe bảo là vì nghĩ cho an nguy của phụ vương mình nên không già mồm cãi láo, lập tức xoay người rời khỏi.

Nha hoàn phía sau nhanh chóng đuổi theo, lớn tiếng kêu: “Quận chúa, người chậm một chút, chậm một chút.”

Như Yến nhìn thấy cảnh này nở nụ cười hiếm thấy, khụy người hành lễ với Ninh thị: “Vương phi có phúc lớn, tuy rằng quận chúa hơi ham chơi nhưng rất hiếu thảo, chắc vừa nhận được tin tức đã lập tức trở về.”

Nàng nói đến đây lập tức nói với ma ma bên cạnh: “Nếu ma ma không có chuyện gì, làm phiền bà chuẩn bị chút thức ăn cho quận chúa nhé?”

Ma ma kia nghe xong chợt vỗ trán mình: “Vẫn là cô cô nghĩ chu đáo, lão nô đi chuẩn bị ngay, chuẩn bị ngay.”

Ninh thị thu hết mọi chuyện vào mắt, không khỏi cảm kích kéo tay Như Yến: “Cảm ơn ngươi Yến Nhi, nếu không có ngươi, chỉ sợ nha đầu kia ở chỗ thái hậu không dễ chịu như vậy rồi.”

Từ trước đến nay Ôn thái hậu quản thúc Vệ Đàn Nhã rất nghiêm khắc, so với các ca ca tùy tiện, có thể nói thái hậu đã dành rất nhiều tâm tư cho Vệ Đàn Nhã.

Tuy rằng Vệ Đàn Nhã cũng có chút kháng cự nhưng đa phần vẫn thuận theo ý thái hậu, chỉ là gần đây thật sự ngột ngạt quá mức nên chạy ra ngoài. Thái hậu hết cách chỉ đành để mặc nàng.

Dù sao nếu kéo dây cương quá chặt sẽ phản tác dụng. Huống chi những thứ nên học đứa nhỏ này cũng đã học rồi, đã cập kê, đến lúc làm mai, tranh thủ khoảng thời gian này chạy ra ngoài một chuyến xem như thả lỏng.

Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng lại xảy ra chuyện như vậy, ngày nghỉ của Vệ Đàn Nhã cũng kết thúc sớm.

“Làm gì như vương phi nói chứ, nô tỳ chăm sóc quận chúa là chuyện nên làm.”

Ninh thị thấy nàng đâu ra đấy như vậy, không khỏi có chút hoài niệm cô nương dịu dàng ấm áp lúc trước, nhưng đã nhiều năm như vậy, người và vật đã không còn từ lâu.

Huống chi nàng còn trải qua biến cố lớn như vậy, bây giờ có thể đứng đây đã là kỳ tích.

“Thất đệ muội đâu? Không biết hôm nay muội ấy và Quỷ Y có sắp xếp gì?”

“Phượng vương phi và Quỷ Y đã dậy từ lâu rồi, bây giờ đang nhốt mình trong phòng thử độc. Về phần bên phía vương gia vẫn lấy châm cứu làm chủ, đợi nghiên cứu ra loại độc mới có thể hốt thuốc đúng bệnh. Xin vương phi yên tâm, nhất định bọn họ sẽ không để người thất vọng.”

Ninh thị thở dài khe khẽ: “Chỉ mong là vậy.”

Tình hình hiện tại, bà còn có thể tin ai được nữa?

Người khác thì bà không dám dùng, người duy nhất có thể tin cậy chỉ có mấy người được con mình tin tưởng.

Nhắc tới nhi tử, lông mày Ninh thị lại nhíu. Nữ nhi đã trở về, nhưng hai đứa con trai của bà đang ở đâu?

Lúc này, trong Thiên Lang tạ trên Thiên Lang sơn thuộc địa phận nước Thiên Độc cách xa trên dưới mười cây số.

Vệ Diệp mặc một bộ trường bào trắng tuyết, trầm ngâm đứng trong gian đình nước chảy róc rách, ngón tay như bạch ngọc đang vuốt ve văn kiện mật vừa được đưa tới, trên gương mặt lịch sự tao nhã hiện lên vẻ u sầu nồng nặc, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non: “Phụ vương…”

“Vệ Diệp ca ca, Vệ Diệp ca ca!” Vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, sắc mặt Vệ Diệp thoáng chốc biến đổi, tờ giấy trắng trong tay nháy mắt tan thành mây khói, theo gió rồi biến mất.

Chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi xinh xắn đang đing đing đang đang chạy về phía hắn. Vệ Diệp thấy nàng thì không khỏi nhoẻn miệng cười.

“Man Nhi, muội lại nghịch ngợm rồi, sư phụ đâu?”

“Người ta vừa mới làm điểm tâm, sư huynh mau lại đây đi, sư phụ của huynh đã ăn trước rồi, lát nữa sẽ không còn mất. Nhanh lên nhanh lên!”

Thiếu nữ đang nói chuyện có mặt mũi ngọt ngào, chừng mười bốn mười lăm tuổi, vì chạy vội nên đôi má đỏ bừng, lại càng có vẻ đáng yêu, đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh, vô cùng linh động.

Vệ Diệp nghe nàng nói vậy không khỏi hơi buồn cười: “Cô nương ngốc, đó là phụ thân muội, sao muội có thể nói ông ấy như vậy?”

Điêu Man bĩu môi: “Sư phụ chính là sư phụ, mỹ nhân sư phụ, Man Nhi không cần phụ thân, ông ta là tên xấu xa. Rõ ràng ở ngay bên cạnh người ta mà cứ muốn muội coi ông ta là sư tôn, đó là ý nghĩ gì vậy?”

“Hừ, không nói tới ông ta nữa. Sư huynh, nhanh lên đi, huynh còn đứng ngây ra đó làm gì? Hôm nay người ta làm bánh rán hành huynh thích ăn nhất đó, đến trễ thật sự sẽ bị tên phụ thân không đáng tin, ặc, sư phụ của muội giành hết.”

Vệ Diệp nhẹ nhàng gõ trán nàng: “Muội đó, không hổ là Điêu Man (ngang ngược vô lý), đúng là vô cùng bốc đồng, sư phụ không cho muội biết sao?”

“Mọi chuyện đều là do bất đắc dĩ, sao muội có thể trách ông ấy như vậy? Mọi thứ ông ấy làm cũng là vì tốt cho muội.”

Điêu Man không để ý tới, quay đầu định đi, hiển nhiên không muốn nghe hắn nói chuyện này nữa. Vệ Diệp thấy thế đột nhiên giữ chặt nàng.

“Man Nhi, vậy muội có muốn gặp mẹ ruột của mình không? Chúng ta quay về nước Tư U nhé, thế nào?”

Điêu Man giẫm chân xuống, quay phắt người lại, trong đôi mắt to linh động tràn đầy chờ mong và khát vọng.

“Thật sự? Thật sự có thể chứ? Nhưng, nhưng phụ thân muội ông ấy, ông ấy sẽ đồng ý ư?”

“Đi, không hỏi làm sao biết? Sư phụ đã tới nước Thiên Độc nửa năm rồi, chuyện nên làm cũng đã xong xuôi, tất nhiên đã đến lúc đi tìm sư mẫu. Chẳng lẽ ông ấy lại muốn dẫn muội về hòn đảo nhỏ chim còn không thèm ị kia sao?”

Điêu Man vừa nhớ tới hòn đảo nhỏ nào đó trong biển rộng, nụ cười trên mặt nàng cứng đờ.

“Không, không được, Man Nhi không bao giờ muốn trở lại đó nữa. Khó khăn lắm mới rời khỏi được, sao có thể trở về chứ?Đi đi đi, sư huynh, chúng ta đi tìm phụ thân đi, nói gì cũng không quay về, không quay về!”

Lúc Điêu Man và Vệ Diệp đến nhà tranh, Điêu Di đã không coi ai ra gì bắt đầu ăn, còn có tiểu đồng áo xanh đứng hầu bên cạnh thỉnh thoảng rót rượu cho hắn ta.

“Nhìn xem, muội đã bảo rồi mà? Sư phụ là kẻ thiếu đạo đức nhất. Coi kìa, đã ăn rồi!”

Vệ Diệp xoay người, nhẹ nhàng sờ chóp mũi của nàng: “Nha đầu ngốc, đó là phụ thân của muội.”

Điêu Man hừ một tiếng, quay đầu lại, vẻ mặt ngạo kiều bước tới bên cạnh Điêu Di, rồi đột nhiên quỳ xuống đất, thân mật ôm cánh tay người nào đó, khéo léo cọ cọ.

“Mỹ nhân sư phụ, mỹ nhân phụ thân! Ban nãy sư huynh nói phải về nước Tư U, chúng ta cùng về chung được không? Man Nhi không muốn ở lại chỗ này, cũng không muốn quay về đảo, chúng ta cùng đến kinh thành được không?”

Trên gương mặt anh tuấn của Điêu Di xẹt qua chút kinh ngạc, bàn tay cầm đôi đũa cũng khựng lại một chút, sau đó lạnh nhạt nhìn Vệ Diệp bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chỉ sợ còn cần sư phụ ra tay, phụ thân con trúng độc, cổ độc Tây Vực, nghe nói đã mười lăm năm rồi.”

Ánh mắt Điêu Di chợt sắc bén: “Tây Vực?”

Vệ Diệp hơi gật đầu: “Trước mắt tra được như thế, nhưng vẫn chưa có kết luận.”

“Ai điều tra ra?”

Vệ Diệp đáp: “Là Phượng vương phi.”

“Linh Diên?”

Vệ Diệp kinh ngạc nhìn Điêu Di: “Sư phụ biết nàng ư?”

Vừa rồi hắn không hề nhắc đến tên, chỉ nhắc tới thân phận, vốn tưởng rằng không quan trọng, không ngờ Điêu Di lại có thể nói ra tên đầy đủ, sao có thể khiến hắn không kinh ngạc?

Trong ký ức của Vệ Diệp, Điêu Di rất ít khi cảm thấy hứng thú với người hay vật bên ngoài, ngay cả thu người đồ đệ hắn cũng là chó ngáp phải ruồi, bị hắn quấn lấy.

“Ừm, nếu như là nàng, con không cần lo lắng. Nàng chính là đệ tử đích truyền của Dược Nhân, dựa vào bản lĩnh của nàng, lần này nhất định phụ vương con có thể chuyển nguy thành an.”

Trên gương mặt anh tuấn của Vệ Diệp tràn đầy khó tin. Trong ấn tượng của hắn, vị sư phụ này của hắn rất hiếm khi đi lại trên giang hồ, một mặt là do tính cách quái gở của hắn ta, mặt khác là do chuyện riêng của hắn ta. Nhưng hắn không ngờ là tin tức của hắn ta còn nhanh nhạy hơn hắn.

Có điều theo hắn biết, không phải Phượng vương phi là người Linh gia trang sao? Nàng có quan hệ với Dược Vương cốc từ bao giờ vậy? Còn là đệ tử đích truyền của cốc chủ Dược Vương cốc nữa?

Thân phận này, từ trước đến nay hắn chưa từng nghe nói tới.

Sao sư phụ lại biết được?

Điêu Di nhận ra sự hiếu kỳ của Vệ Diệp, cũng không giải thích, chỉ nói: “Điểm này con không cần hoài nghi, lúc nên biết tự nhiên sẽ có người nói cho con biết!”

Vệ Diệp thấy thế tất nhiên không nhiều lời nữa, chỉ nhìn Điêu Di: “Vậy sư phụ có về không?”

Bất kể vị Phượng vương phi này có chữa khỏi bệnh cho phụ vương hắn hay không, hắn đã rời nhà nhiều năm như vậy, lần này cho dù thế nào cũng phải trở về một chuyến.

Điêu Di mới nhíu mày đã bị Điêu Man túm lấy tay áo bắt đầu khóc lóc om sòm.

“Phụ thân, Man Nhi sắp cập kê rồi, đã nhiều năm như vậy còn chưa từng gặp mẫu thân. Lần này thế nào ngài cũng phải đưa Man Nhi đi tìm mẫu thân, nếu không, Man Nhi sẽ không hôn ngài nữa.”

Điêu Di nhíu mày, trong giọng nói trầm thấp dịu dàng xen lẫn chút bất đắc dĩ.

“Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Không phải ta không đưa con đi mà là chưa đến lúc!”

“Vậy chừng nào đến lúc? Con đảm bảo chỉ nhìn mẫu thân một cái thôi, chỉ nhìn một cái thôi được không? Ngài nhẫn tâm để Man Nhi làm một đứa trẻ không có mẹ hả? Man Nhi rất cô đơn, thật sự rất cô đơn. Phụ thân, phụ thân tốt, phụ thân ngầu, ngài đồng ý đi được không? Man Nhi đảm bảo nhất định sẽ không gây chuyện cho mẫu thân, tuyệt đối nghe lời phụ thân.”

Đột nhiên Điêu Man giận dữ khiến cho người nào đó từ trước đến nay tích chữ như vàng, tương đối dè dặt thật sự có chút không chịu nổi.

Hắn ta không khỏi nhìn Vệ Diệp với ánh mắt trách cứ, Vệ Diệp tự biết bản thân đuối lý, theo bản năng sờ mũi một cái, nghiêng đầu nhìn Điêu Man, mỉm cười.

“Sư phụ, quả thực Man Nhi muội muội cũng nên ra ngoài thấy chút việc đời rồi. Nữ hài tử mà, chỉ khi ra ngoài nhiều một chút mới có thể quen với thế gian muôn màu, như vậy mới không bị lừa. Ngài phải biết, muội ấy đã lớn rồi, sớm muộn gì cũng phải…”

Điêu Di lạnh lùng liếc Vệ Diệp: “Không cần con nhắc ta.”

Nụ cười của Vệ Diệp cứng đờ, trong lòng biết đây là chuyện khiến người làm phụ thân hận nhất.

Hắn không khỏi hơi gật đầu, trong lòng thở dài. Nếu đổi lại là phụ vương hắn, e rằng cũng không muốn muội muội thành thân sớm như vậy nhỉ?

Nhìn viên minh châu được mình nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ, nháy mắt có một ngày bay vào vòng tay của người khác, chuyện này khiến người làm phụ mẫu dễ chịu sao được?

Đặc biệt là… Điêu Man còn là một nữ hài tử đơn thuần như vậy.

Điêu Man thấy bầu không khí giữa sư huynh và phụ thân thoáng cái đông lại, muốn nói gì đó lại bị Vệ Diệp dùng ánh mắt ngăn cản, nụ cười lập tức hơi cứng lại.

“Được rồi, bây giờ không gấp, ăn cơm đi, hôm nay Man Nhi rất có lòng, làm nhiều món ăn ngon như vậy, sư huynh thật là may mắn. Man Nhi, muội tự làm, phải ăn nhiều một chút, mau ngồi xuống đi.”

Điêu Man được Vệ Diệp ra hiệu, biết việc này dừng lại ở đây, tạm thời không thể nhắc lại. Nếu không, theo tính tình quái dị của phụ thân nhà mình, rất có thể sẽ đưa nàng bế quan, đến lúc đó chuyện gì cũng đã muộn. Vì vậy nàng bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ khó chịu ngồi xuống.

Bữa cơm này, ba người đều ăn không ngon, giống như nhai sáp nến.

Ăn cơm xong, lúc Điêu Man thu dọn đồ đạc chuẩn bị rửa chén, Điêu Di im lặng nãy giờ đột nhiên nói một câu: “Bắt đầu chuẩn bị đi!”

Điêu Man ngây người ra một lúc, đến khi nàng phản ứng lại thì Điêu Di đã rời khỏi.

Nàng ngơ ngác nhìn sư huynh của mình: “Sư huynh, vừa rồi muội không nghe lầm đúng không? Phụ thân ông ấy, đồng ý rồi hả?”

Vệ Diệp cười nhẹ nhàng nhìn nàng, hơi gật đầu: “Chúc mừng sư muội, sư phụ ông ấy hẳn đã nghĩ thông rồi.”

“Ây da, thật tốt quá, muội có thể gặp mẫu thân rồi, thật tốt quá! Mẫu thân, người nhất định phải chờ Man Nhi đó. Lần này nhất định người ta sẽ hôn người một cái, nhớ thật kỹ hình dáng của người, như vậy không cần tưởng tượng trong mơ nữa…”

Vệ Diệp ở bên cạnh nghe Điêu Man lầm bầm lầu bầu không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, mà người nào đó đã sớm đi xa, bóng lưng cao lớn cũng vì lời nói của nữ nhi mà hơi chấn động.

Man Nhi… thật xin lỗi, là phụ thân và  mẫu thân khiến con thiệt thòi, thật xin lỗi!

Bên kia, sau khi Vệ Đàn Nhã tắm rửa thay đồ xong lập tức đi tới Lê Vu viện.

Vương phi dẫn nàng đi xem Dung thân vương, tình huống của Dung thân vương đã khá hơn hôm vừa trở lại rất nhiều. Sắc mặt ông không còn đen nữa, tuy rằng vẫn đang hôn mê nhưng tình huống không chuyển biến xấu đã là kỳ tích.

Vệ Đàn Nhã nhìn phụ vương thường ngày hăng hái bây giờ lại nằm đó như một ông lão tuổi đã xế chiều, trong lòng không khỏi chua xót, rơi lệ lã chã.

“Mẫu phi… phụ vương ông ấy, không khỏi được sao?”

“Đứa nhỏ ngốc, nói bậy bạ gì vậy? Sao lại không khỏi được? Con yên tâm đi, phụ vương của con ở hiền gặp lành, nhất định sẽ không sao đâu, nhất định.”

Tuy rằng trong lòng Ninh thị cũng không yên tâm, nhưng bà không thể để lộ trước mặt nữ nhi, chỉ đành vừa an ủi Vệ Đàn Nhã vừa tự an ủi mình, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn.

Sau khi Linh Diên nghiên cứu nhiều lần, cuối cùng cũng sắp xếp được một bộ phương pháp thí nghiệm, lập tức xách theo hòm thuốc tới chủ viện. Không ngờ nàng mới vào cửa đã thấy cảnh tượng như vậy, lập tức có chút lúng túng nói: “Thật xin lỗi, làm phiền mọi người rồi, ta…”

“Linh Diên đấy à, mau vào mau vào, để ta giới thiệu cho ngươu, đây là con gái ta Đàn Nhã, sáng nay nó vừa mới trở về. Đàn Nhã, đây là Phượng vương phi chữa bệnh cho phụ vương con, nàng chính là thất hoàng thẩm của con đó, hai người làm quen đi.”

Vệ Đàn Nhã ngẩng đầu, bị dung mạo của người trước mắt dọa sợ.

Làn da của Linh Diên quá đen, giống như thoa một lớp thuốc màu đen thật dày. Cả lông mi của nàng cũng không nhìn ra màu sắc, hơn nữa vóc người cũng không cao. Vệ Đàn Nhã nghe nói thất hoàng thẩm của mình còn không lớn bằng mình, mười một tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ choai choai. So với làn da trắng ngần của nàng, dung mạo của vị thất hoàng thẩm này đúng là không nhìn nổi. Nào chỉ là xấu, quả thực là xấu muốn chết.

Nữ tử có làn da như vậy mà còn gả đi được, đặc biệt người nàng gả cho còn là chiến thần vương truyền kỳ của nước Tư U bọn họ, đây là chuyện may mắn cỡ nào?

Thế nhưng Vệ Đàn Nhã cũng không phải đứa bé không hiểu chuyện, cho dù dung mạo của Linh Diên khiến nàng chấn động nhưng nàng lại không để lộ nửa phần, còn quỳ xuống với Linh Diên.

“Đàn Nhã bái kiến thất hoàng thẩm, tạ ơn thất hoàng thẩm đã cứu phụ vương ta. Lúc người và thất hoàng thúc đại hôn, Đàn Nhã không có ở kinh thành nên rất tiếc nuối, phần đại lễ thành hôn này, sau này nhất định Đàn Nhã sẽ bổ sung!”

Lúc Vệ Đàn Nhã đang nhìn Linh Diên, Linh Diên cũng đang nhìn Vệ Đàn Nhã.

So với Dung thân vương tao nhã bất phàm, vị quận chúa này giống Ninh thị hơn. Ngũ quan của nàng tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, da trắng nõn nà, cho dù hất mặt lên trời cũng thể hiện rõ sự cao quý thanh lịch bẩm sinh của nàng. Vệ Đàn Nhã giống như sương mai mặt trời mùa xuân, tươi mát động lòng người.

“Đàn Nhã khách sáo rồi, chăm sóc bệnh nhân vốn là chức trách của ta.” Linh Diên nở nụ cười thân thiện với Vệ Đàn Nhã: “Không biết có thể nhường chỗ cho ta được không?”

Vệ Đàn Nhã sững sờ một lát rồi hài hước nháy mắt mấy cái với Linh Diên: “Thất hoàng thẩm đúng là có sức hấp dẫn riêng. Mẫu phi, chúng ta vẫn nên ra ngoài đi, đừng quấy rầy người ta.”

“Tạ quận chúa thông cảm, nhưng nếu mọi người gọi ta là Linh Diên, ta sẽ thoải mái hơn một chút, vương phi nương nương cũng thế.”

Hai mẹ con nhìn nhau một cái, đồng thời nói với nàng: “Vậy làm phiền Linh Diên rồi.”

Linh Diên hơi gật đầu: “Đây là vinh hạnh của ta.”

Cũng đúng, kêu một người gần bốn mươi tuổi như bà gọi một tiểu nha đầu mười một tuổi là thất đệ muội, luôn cảm thấy có gì đó quái quái.

Hơn nữa, bắt một tiểu nữ oa mười lăm tuổi là Vệ Đàn Nhã gọi một cô nương nhỏ hơn mình là hoàng thẩm, cũng rất kỳ lạ đúng không?

Bây giờ Linh Diên sắp xếp như vậy, thật là thoải mái hơn.

Hai người đồng thời trao đổi một ánh mắt, vị Phượng vương phi này dễ ở chung hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.

Sau khi hai mẹ con rời khỏi, Như Yến bước tới, thành thạo giúp Linh Diên thay áo blouse trắng, tò mò hỏi: “Phượng vương phi, người chuẩn bị làm phẫu thuật ạ?”

Linh Diên lắc đầu: “Ánh sáng ở đây quá tệ, không nên động dao. Ta đã kêu bọn họ chuẩn bị phòng phẫu thuật, hôm nay chúng ta phải…”

Linh Diên nói đến đây đột nhiên im bặt, nàng lấy một cái hộp lưu ly trong suốt từ trong hòm thuốc của mình ra. Như Yến nhìn thấy cái hộp này ánh mắt phút chốc sáng ngời: “Trời ạ, vậy mà là băng thiền. Phượng vương phi, làm sao người tìm được nó?”

Chỉ thấy trong cái hộp lưu ly lớn chừng bàn tay là một sinh vật trong suốt đang ngọ nguậy.

Linh Diên kinh ngạc nhìn Như Yến: “Không ngờ rằng cả băng thiền ngươi cũng nhận ra đó? Nhưng cái này không phải của ta. Đúng rồi, ta đã chuẩn bị xong, ngươi mau đi mời Quỷ Y tới đi.”

Quỷ Y? Vật nhỏ này vậy mà lại là của chủ tử nhà nàng hả?

Như Yến sững sờ, sau đó nhanh chóng che giấu khiếp sợ trong mắt: “Vâng, nô tỳ đi ngay.”

Không ngờ nàng còn chưa ra ngoài, Thượng Quan Tình Hi đã ăn mặc chỉnh tề đi đến.

Sau khi vào phòng, nàng ta thay áo blouse trắng Linh Diên đã chuẩn bị trước, võ trang đầy đủ mới đi tới.