Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 259: Thường Tiễn



Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm đối luyện khá lâu, tính ra cũng gần cả một canh giờ mới dừng lại.

Thực ra đối luyện với Tư Mộ Liêm không khiến cho Vương Hạo Thần có chỗ đột phá, bất quá hắn mơ hồ cảm nhận được một vài thứ.

Vương Hạo Thần có cảm giác hiện tại hắn tu luyện Phong Thần Ảnh giống như đã chạm đến bình cảnh, tựa hồ đang thiếu một thứ gì đó đột phá, nếu không tìm ra thứ chìa khoá này, hắn có lẽ sẽ không bao giờ thực sự đem Phong Thần Ảnh hay thậm chí là Thuỷ Thần Ngự luyện đến cảnh giới đại viên mãn.

Nói không thất vọng thì là nói dối nhưng Vương Hạo Thần cũng hiểu trên đời không có gì dễ dàng, võ đạo một đường càng lên cao càng thêm phần khó khăn, nhiều lúc gặp phải bình cảnh cũng là chuyện không hiếm lạ.

Tư Mộ Liêm nhìn Vương Hạo Thần lặng im không nói tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của hắn, liền mỉm cười nói:

- Sư đệ ! Tu luyện gặp trở ngại là chuyện thường, đôi khi cần thuận theo tự nhiên, muốn gấp cũng không được ! Lại nói, võ đạo ngàn vạn, võ giả chúng ta sao lại thiếu phương pháp để mạnh lên !

Nói rồi, Tư Mộ Liêm đem trường kiếm sau lưng rút ra, trên thân bỗng nhiên nổi lên một cỗ kiếm khí hùng hậu không gì sánh kịp, khí thế khoá chặt Vương Hạo Thần.

Vương Hạo Thần thân là kiếm tu, sao lại không hiểu ý của Tư Mộ Liêm, đồng dạng cười đáp lễ, sau đó tế ra Diệu Nhât Kiếm, trên thân cũng xuất hiện một cỗ kiếm khí cường ngạnh kháng trụ kiếm khí của Tư Mộ Liêm.

Đúng vậy, thân pháp không thể tiến bộ, vậy hắn liền đem tinh lực đặt trên kiếm đạo, dù sao kiếm đạo mới là thứ hắn chủ tu.

Vả lại, có Tư Mộ Liêm vị kiếm đạo thiên tài này ở đây, nếu không nhân cơ hội tìm hiểu học hỏi đối phương thì thật không biết tốt xấu.

- Vù ! Vù ! Vù !

Kiếm khí tung hoành, cuồng phong gào thét, chỉ trong chớp mắt hai cỗ kiếm khí liền như hoá thành hai thanh bảo kiếm đối chọi lẫn nhau, làm cho xung quanh trong nháy mắt liền xuất hiện vết kiếm chằng chịt.

Đương nhiên, tuy là hai người kiếm đạo cảnh giới đều là tam trọng kiếm ý, nhưng Vương Hạo Thần chỉ có thể xem là vừa mới bước vào cảnh giới này, còn Tư Mộ Liêm sớm đã đạt tới tam trọng kiếm ý đỉnh phong, nếu chỉ so kiếm đạo, Vương Hạo Thần căn bản không phải đối thủ của Tư Mộ Liêm.

Tư Mộ Liêm đưa mắt nhìn kiếm khí của Vương Hạo Thần đang dần bị kiếm khí của mình áp đảo, trầm giọng nói:

- Vương sư đệ, ngươi kiếm đạo hẳn là vì tiến bộ nhanh từ đó thiếu khuyết thời gian luyện tập ! Thứ ta nói thẳng, khả năng điều khiển kiếm khí của ngươi rất kém cỏi, kiếm khí của ngươi hiện tại giống như một mớ hỗn độn tán loạn đến cực điểm, không cách nào tập trung, từ đó mới không sánh được với kiếm khí của ta !

Vương Hạo Thần khẽ giật mình, không khỏi cẩn thận đánh giá kiếm khí của mình và Tư Mộ Liêm, phát hiện đối phương nói không phải là không có lý.

Bản thân hắn kiếm đạo tiến bộ quá nhanh, cộng thêm việc còn phải kiêm tu những thứ khác, từ đó mới thiếu khuyết thời gian rèn luyện.

Tuy nói đạt tới kiếm ý cảnh giới thì đã có thể điều khiển chiến kiếm thu phóng tùy ý, nhưng kiếm khí thì không đơn giản như vậy, điều khiển thô sơ thì có thể, nhưng nếu yêu cầu phức tạp một chút thì rất khó.

Làm một phép so sánh đơn giản, kiếm khí của Tư Mộ Liêm tựa như một chiến binh lão luyện còn kiếm khí của Vương Hạo Thần chẳng khác nào một tên vũ phu chỉ có man lực mà không có võ công để có chỗ phô diễn lực lượng của mình.

Chính vì kiếm khí của Vương Hạo Thần tán loạn lung tung không thể tập trung lại một điểm nên mới bị kiếm khí của Tư Mộ Liêm dễ dàng áp đảo.

- Sư đệ, kiếm đạo không dễ luyện, hơn nữa dục tốc bất đạt ! Kiếm tu như chúng ta không chỉ cần thiên tư mà còn cần cả khổ luyện, muốn điều khiển kiếm khí đến mức lô hỏa thuần thanh, vậy thật chỉ có cách luyện kiếm thường xuyên !

Tư Mộ Liêm nói.

Vương Hạo Thần gật đầu, ôm quyền nói:

- Đa tạ sư huynh chỉ điểm !

Trên thực tế, nếu luyện kiếm nhiều năm Vương Hạo Thần không sớm thì muộn cũng sẽ phát hiện ra điểm này, thế nhưng hiện tại Tư Mộ Liêm giúp hắn khai sáng, vậy cũng đã tiết kiệm cho hắn rất nhiều thời gian, Vương Hạo Thần sao có thể không cảm kích.

Phải biết, đời người thiếu nhất chính là thời gian.

Cho dù là thiên tài kinh diễm đến mức nào, không có thời gian thì cũng chẳng có gì cả.

Tư Mộ Liêm khoác tay ý nói không cần để ý, đem kiếm khí trên người thu lại, nói:

- Hiện tại không phải thời điểm khổ tu, hôm nay đến đây thôi !

Vương Hạo Thần cũng đem kiếm khí thu lại, nếu không ở Đệ Thất Phong hắn chắc chắn sẽ lập tức bế quan tu luyện, đáng tiếc bây giờ không phải lúc.

……………

Chu Đinh dẫn người chạy đi về sau, lập tức quay lại Thanh Nguyên Phong đại bản doanh, đem mọi chuyện báo cho Thường Tiễn.

Thường Tiễn ngồi trong lều vải lớn, thân mặc võ bào màu đen, khí khái hào hùng, yên lặng lắng nghe Chu Đinh nói chuyện.

Trong lều vải, còn có ba đạo thân ảnh khác, hai người trong số đó không ngờ vậy mà đều là Cửu Tinh Vũ Sư cường giả, người còn lại tu vi lại yếu đến bất ngờ, nhìn qua chỉ có Lục Tinh Vũ Sư.

Nếu như Vương Hạo Thần ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này, bởi vì đối phương chính là người đã từng cùng hắn đánh một trận cân tài cân sức, Hồng Thượng Võ.

Hồng Thượng Võ sau lần đại chiến với Vương Hạo Thần, tu vi cũng đã tăng lên trọn vẹn hai cái tiểu cảnh giới, chiến lực càng là mạnh mẽ kinh người.

Lại nói, nếu như lại tính cả Hoàng Đằng trước đó bị Vương Hạo Thần đánh cho trọng thương, Thanh Nguyên Phong trước vậy mà đã có đến ba vị Cửu Tinh Vũ Sư.

Không hổ là Thiên Sinh Môn chủ phong, thiên tài tầng tầng lớp lớp, không phải các phong khác có thể so sánh.

Thường Tiễn đợi Chu Đinh nói hết, vẻ mặt vẫn không có chút nào đổi sắc, chỉ để cho Chu Đinh rời đi chữa thương, không có bất kỳ phân công nào.

Đợi Chu Đinh đi rồi, Trần Long - một trong hai vị Cửu Tinh Vũ Sư mới nói:

- Chu Đinh bại không oan ! Thường sư huynh, việc tấn công đầu linh tuyền kia chỉ sợ không thể tiếp tục tiến hành được nữa !

Không có cách, không lâu trước đó bọn hắn còn nhìn thấy Hoàng Đằng thương tích đầy mình chạy về, nghe nói là do Vương Hạo Thần kích thương, người sau ngay cả Cửu Tinh Vũ Sư đều có đánh bại, Chu Đinh thì tính là cái thứ gì ?

Trước kia bọn hắn tập trung tấn công chỗ có thất phẩm hạ đẳng linh tuyền do tổ đội của Tiêu Ngọc Huyên tọa trấn là bởi vì lực lượng phòng thủ ở nơi đó yếu nhất, hiện tại có Vương Hạo Thần xuất hiện ở đó, trừ phi phái đi 2, 3 Cửu Tinh Vũ Sư nếu không căn bản không thể làm gì được đối phương.

Nhưng chỉ vì một đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền mà phái đi nhiều nhân thủ như vậy, căn bản không đáng.

Thường Tiễn khẽ gật đầu, nói:

- Trần sư đệ, phiền ngươi đi nói với Hoàng sư đệ, để hắn sau khi trị thương liền dẫn người đến tập kích địa điểm cho Khương Thanh Hàm trấn thủ, kế hoạch như cũ !

Trần Long gật đầu, rất nhanh liền rời khỏi lều vải.

Thường Tiễn lại nhìn sang một vị Cửu Tinh Vũ Sư khác tên gọi Lưu Hồng, nói:

- Lưu sư đệ, ngươi đợi Hoàng sư đệ dẫn ngươi đi rồi bí mật bám theo hắn, bình thường không cần xuất thủ, chỉ khi xuất hiện tình huống khẩn cấp mới được hành động !

Lưu Hồng hơi nao nao, bất quá cũng không hỏi nhiều, lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Trong lều vải, chỉ còn lại Thường Tiễn và Hồng Thượng Võ.

Thường Tiễn tự mình rót trà tự mình uống, bỗng nhiên nói:

- Hồng sư đệ, ngươi cảm thấy trận chiến sắp tới chúng ta nên đánh như thế nào ?

Hồng Thượng Võ mỉm cười nói:

- Câu hỏi này của sư huynh . . . chỉ sợ không cần ta phải trả lời !

Thường Tiễn tay cầm chén trà, thản nhiên nói:

- Vì sao lại nói như vậy ?

Hồng Thượng Võ từ tốn nói:

- Lấy thực lực của Thanh Nguyên Phong chúng ta, muốn đánh hạ đoàn đội của Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong và Minh Thiên Phong tuy không đến mức dễ như trở bàn tay, nhưng cũng không phải là không thể được ! Thế nhưng đến tận bây giờ, ngay cả một vị Cửu Tinh Vũ Sư đều chưa từng xuất động, điều này chứng tỏ sư huynh ngay từ đầu đã không có ý muốn quyết chiến !

Thường Tiễn không nói gì, vẫn yên lặng uống trà.

Hồng Thượng Võ khẽ thở ra một hơi, lại nói:

- Ta nghĩ, thứ mà sư huynh hiện tại thực sự để bụng, không phải là sắp tới đến đánh như thế nào hay là phái ra bao nhiêu người đi ! Mà là Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong, Minh Thiên Phong đệ tử có thể chống đỡ được hay không !

Thường Tiễn trong mắt lộ ra một tia hứng thú, đem ly trà đặt xuống, hỏi:

- Tại sao ?

Hồng Thượng Võ cười nói:

- Ba phong đoàn đội thực lực yếu nhất, không có Vũ Linh cường giả, nhưng vẫn sở hữu vài đầu cao cấp linh tuyền, tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu của chúng ta ! Địa bàn của bọn hắn, bất kể là chúng ta hay Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong đều muốn có, thế nhưng ta cho rằng bên nào chiếm được địa bàn trước mới là bên chịu thiệt ! Dù sao, một khi chiếm được địa bàn là phải cử người đến trấn thủ, từ đó không chỉ bại lộ nội tình mà còn làm lực lượng ở các nơi khác mỏng đi ! Đến cuối cùng, khi linh tuyền mở ra nếu như tập kích ngược trở lại cũng chưa chắc đã giữ được địa bàn ! Vậy thì chiếm địa bàn sớm còn có ý nghĩa gì ?

Thường Tiễn tán thưởng nói:

- Sư đệ nói không sai, tình thế hiện tại chính là như vậy ! Bất kể là chúng ta hay Tử Dương Phong đều xem địa bàn của ba phong đoàn đội là mồi ngon, bất quá ai cũng hiểu số địa bàn này hiện tại không phải phúc mà là hoạ, chiếm được chưa hẳn đã tốt ! Ta và Đồ Nguyên phái người đi tập kích, nhưng đều không có ý muốn thắng, mục đích cuối cùng, thực ra là muốn đem địa bàn đẩy vào tay đối phương !

Dừng lại một chút, Thường Tiễn lại hỏi:

- Nhưng là, thật chỉ có vậy sao ?

Hồng Thượng Võ nhíu mày, còn có nguyên do khác ?

Thường Tiễn cười cười, tiếp tục nói:

- Sư đệ, ngươi nói xem, ba con thú giao chiến, con nào sẽ có nguy cơ bị nhắm vào trước tiên ?

Hồng Thượng Võ trầm tư một lúc rồi nói:

- Con thú yếu nhất !

Thường Tiễn nói:

- Hai con thú mạnh đánh nhau, tự nhiên không muốn có kẻ ngoài cuộc chực chờ làm ngư ông đắc lợi ! Lại nói, mặc dù con thú kia yếu hơn, nhưng không phải vô dụng, vẫn có năng lực để cho hai con thú mạnh hơn một kích trí mạng ! Vì thế hai con thú mạnh sao có thể tha cho nó ?

Hồng Thượng Võ hiểu ra, lập tức nói:

- Ý của sư huynh là muốn cùng Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong xử lý ba phong đoàn đội trước tiên ?

- Vì sao không muốn ?

Thường Tiễn thản nhiên nói:

- Kẻ yếu không có quyền được chia phần, bất luận là ta hay Đồ Nguyên đều không muốn giữ lại thứ tai họa ngầm này ! Chỉ cần một trong hai đoàn đội chịu dốc toàn lực, ba phong đệ tử chắc chắn không chống nổi, vậy cớ sao mà không làm ?

- Lấy thực lực của Thanh Nguyên Phong chúng ta, chỉ cần loại bỏ mối hoạ là ba phong đoàn đội về sau, nhất định có thể không kiêng nể gì tập trung đối mặt với Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong, phần thắng sẽ cực lớn !

- Sở dĩ hiện tại không có xuất thủ, bởi vì chưa nắm chắc có thể một mẻ hốt gọn đám người kia ! Trên thực tế vẫn là câu nói cũ, muốn đảm bảo vạn vạn vô nhất, nhất định phải cùng đám người Đồ Nguyên liên thủ mới được ! Bất quá Đồ Nguyên tên kia không ngốc, hắn đương nhiên biết một khi ba phong đoàn đội bại trận, kẻ thua tiếp theo nhất định là hắn, vì thế hắn chỉ có thể lập lờ nước đôi mà tuyệt không dám đồng ý ! Lâm Hải có lẽ cũng hiểu điều này, vì thế mới để cho đoàn đội của hắn từ đó có chỗ sinh tồn, tạo thành thế chân vạc !

Hồng Thượng Võ đau đầu, nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là cái kết quả này ?

Ba bên đều có chỗ kiêng kị, vậy phải làm sao mới phân ra thắng bại ?

Thường Tiễn biết hắn đang nghĩ gì, vì thế khẽ cười nói:

- Sư đệ, ngươi phải hiểu một núi không thể có hai hổ ! Vì lợi ích, đến cuối cùng đại chiến vẫn là điều không thể tránh khỏi, hiện tại chúng ta có thể làm chỉ có đợi !

- Chờ thời cơ chín mồi, chờ chúng ta có đủ thực lực, cũng chờ . . . đám người kia bước vào bẫy !

- Một khi linh tuyền toàn bộ mở ra, chính là lúc chúng ta xuất trận !