Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 200: Cuồng Nhiệt



Vương Hạo Thần cả người tựa như lò lửa, hắn tu luyện chưởng pháp là Cửu Dương Phần Thiên Chưởng, dẫn đến thể nội dương cương chi khí của hắn cao hơn người thường gấp mấy chục lần, lúc này triệt để phát huy đi ra, khiến cho dục hỏa càng thêm thịnh vượng.

Đây chính là một cái tác hại của việc tu luyện Cửu Dương Phần Thiên Chưởng, người luyện sẽ rất khó kiểm soát tà hỏa dục vọng trong người, không cẩn thận một chút sẽ là dẫn lửa thiêu thân, nếu là luyện đến chung cực đệ cửu dương, thể nội dương cương chi khí có lẽ sẽ so với người thường cao hơn ngàn vạn lần, nếu như là không có biện pháp phòng ngừa, đoán chừng coi như là cao tăng đắc đạo cũng khó nhịn mà phá giới.

Vương Hạo Thần đã đem Cửu Dương Phần Thiên Chưởng luyện đến đệ ngũ dương, nếu như không có Hàn Băng Thần Quyền chí âm hàn khí áp chế, hắn chưa chắc đã nhịn nổi, nói không chừng sẽ làm ra những chuyện càng thêm quá phận.

Nhạc Thi Dao lúc này bộ vị nhạy cảm bị Vương Hạo Thần không ngừng tập kích, sức nóng từ đôi ngọc nhũ mãnh liệt trào dâng rồi lan ra khắp cơ thể, khoái cảm khiến người ta tê dại liên tục truyền đến, chấn động từng tấc da thịt.

Dục vọng bị cất giấu nơi đáy lòng bị kích thích, nàng không kìm lòng được duỗi ra mấy ngón tay thon dài xinh đẹp luồn vào vuốt ve mái tóc của Vương Hạo Thần, thanh âm rên rỉ ngay từ đầu vốn dĩ nhỏ bé như mèo kêu, nay càng lúc càng lớn.

Ngay cả nhũ hoa của nàng cũng bị kích thích đến cương cứng lên, đỏ hồng đầy gợi cảm.

Vương Hạo Thần không thể không dừng lại, một tia lý trí cuối cùng nói cho hắn biết, nếu tiếp tục như vậy, hắn chắc chắn sẽ không nhịn được mà đè người ngọc trong lòng ra mà hành sự ngay ở nơi này.

Hắn phiền muộn cắn chặt răng, ép mình rời khỏi địa phương dụ người kia, cúi người đem Nhạc Thi Dao ôm vào trong ngực, bế nàng đi vào trong phòng.

Nữ nhân của hắn, tuyệt đối chỉ được thuộc về một mình hắn, cũng chỉ có một mình hắn được phép chiêm ngưỡng thân thể tuyệt mỹ của nàng.

Người khác hoặc là không nhìn thấy, hoặc là . . . đi chết đi !

Nhạc Thi Dao khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng như nắng chiều, ánh mắt có một tia si mê nhìn Vương Hạo Thần, nàng không phải nữ nhân phóng đãng, thế nhưng khi ở trước mặt hắn, nàng liền không còn là chính mình, muốn đem tất cả trao cho hắn, cùng hắn hòa làm một.

Nhạc Thi Dao phương tâm như con hươu nhỏ chạy loạn, cặp đùi đẹp trong lúc mơ hồ vậy mà kẹp chặt lấy hông Vương Hạo Thần, khiến cho hạ thể của hai người áp sát vào nhau.

Vương Hạo Thần không phải không phát hiện chuyện này, nam căn bị khiêu khích càng thêm cứng rắn, vô cùng khó chịu, thế nhưng hắn vẫn không nói gì, chân bước nhanh hơn, hơi thở càng thêm nặng nề, nóng bỏng.

Vừa vào đến phòng ngủ, Vương Hạo Thần đã không nhịn nổi mà đẩy Nhạc Thi Dao vào bờ tường, cúi đầu hôn nàng.

Nhạc Thi Dao một bên đón nhận, một bên lại nhẹ nhàng đáp trả, hai tay chung quy chưa từng rời khỏi cổ hắn.

Cứ như vậy, hai người như tạo thành tư thế hôn mãnh liệt nhất.

Vương Hạo Thần chỉ thấy đôi tai của mình nóng râm ran, đôi tay lại không an phận di chuyển loạn trên người Nhạc Thi Dao, một tay đặt lên bầu ngực đầy đặn của nàng, một tay khác lại luồn vào trong y phục, xoa nắn kiều đồn mềm mại quyến rũ.

Động tác nơi tay hắn càng lúc càng lớn mật, tựa hồ vẫn không thỏa mãn, lấy nắm lấy nội y bên dưới của Nhạc Thi Dao kéo qua một bên, ngón tay chạm vào địa phương thần bí mẫn cảm nhất của nàng.

Nhạc Thi Dao ngọc thể run rẩy, tránh thủ thời gian chấm dứt nụ hôn dài, xấu hổ trừng mắt nhìn Vương Hạo Thần.

Đây không phải lần đầu, chỉ là cả hai vẫn chưa quen thuộc, nàng khó tránh khỏi ngượng ngùng.

Vương Hạo Thần cúi đầu hôn vào cổ nàng, lưu lại từng dấu hôn đỏ sậm như muốn đánh dấu chủ quyền, một tay rời khỏi ngọc ngũ, đem y phục bên dưới của mình kéo xuống, để lộ ra nam căn khổng lồ cứng rắn, đặt ở phía trước cửa động đào nguyên.

Nhạc Thi Dao không phải chưa từng nhìn thấy vật kia, thế nhưng vẫn bị kích thước của nó chấn kinh, nàng quả thật có chút khó hiểu, hoa huyệt nhỏ bé chật chội của nàng, làm sao có thể tiếp nhận hung khí đáng sợ như vậy ?

- Thi Dao . . . ta đi vào . . .

Vương Hạo Thần khó khăn nói ra mấy chữ, thanh âm khàn khàn trầm đục.

Nhạc Thi Dao cũng bị dục vọng khiến cho can đảm hơn không ít, ở bên tai Vương Hạo Thần nói khẽ :

- Muốn ta đi !

Ba chữ này của nàng, triệt để phá hủy tất cả suy nghĩ còn sót trong đầu Vương Hạo Thần.

Nam căn như chỉ chờ có thể, lập tức nhanh chóng tiến vào.

- A !

Tuy hai người đã từng mây mưa qua, thế nhưng Nhạc Thi Dao vẫn cảm thấy hoa huyệt của mình có chút đau nhức khi thứ hung khí kia tiến vào, dễ dàng chiếm lấy tất cả không gian ở nơi tư mật của nàng, khoái cảm tuyệt vời lan tỏa khiến nàng không nhịn được rên rỉ một tiếng thật to.

Cảm giác sướng khoái đó, khiến cho đầu óc nàng mộng mị.

Vương Hạo Thần cố gắng đè nén xúc động muốn khuấy động bên trong Nhạc Thi Dao, hắn biết vật đó của mình quá lớn với nàng, nàng cần thời gian để thích ứng, tạm thời không thể làm mạnh.

Việc này thực sự không dễ dàng chút nào, bởi vì hoa huyệt của nàng chật chội, từng lớp thịt non mềm điên cuồng bóp chặt lấy nam căn, khiến cho hắn mấy lần suýt mất kiểm soát.

Vương Hạo Thần tốc độ tiến vào tuy chậm rãi, thế nhưng Nhạc Thi Dao ngọc thể lúc này lại đang rất nhạy cảm, bao nhiêu đó cũng đủ khiến nàng phát điên, xuân thủy tiết ra mỗi lúc một nhiều.

- Hạo Thần . . .

Nhạc Thi Dao ý loạn tình mê, hai mắt đều là tình ý, nhìn Vương Hạo Thần nồng nhiệt mà gấp gáp nói :

- Hôn ta . . . dù thế nào đừng buông ra . . .

Vương Hạo Thần vòng tay ôm chặt lấy nàng, khiến cho thân thể hai người như dính vào nhau, dịu dàng áp môi mình lên môi nàng.

Từng phút giây trôi qua, hai người lại chưa từng tách rời, môi kề môi, bọn hắn đều muốn tận hưởng hương vị, hơi thở và cảm xúc của người đối diện.

- Thi Dao . . . ta không nhịn được nữa . . .

Vương Hạo Thần cười khổ nói, thanh âm có chút bất đắc dĩ.

Mây mưa với nàng, nhẫn nhịn gần như là điều không thể.

Đây là vưu vật trời sinh, quyến rũ đến tận xương tủy.

Nàng giống thuốc phiện, một khi nếm thử liền không cách nào thoát ra, càng không thể nhẫn nhịn.

- Muốn ta . . . hung hăng muốn ta . . .

Nhạc Thi Dao ánh mắt dịu dàng như thu thủy, một tay âu yếm vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Vương Hạo Thần, giọng nói hơi xấu hổ lại đứt quãng khiến người khác thú tính bạo phát.

Vương Hạo Thần mạnh mẽ đâm vào, nhưng bởi vì hoa huyệt của Nhạc Thi Dao quá mức chật hẹp, khiến hắn phải tốn không ít khí lực mới có thể đem nam căn chen vào càng sâu bên trong hoa huyệt.

Thật chật cội, khiến hắn muốn tiến vào sâu hơn nữa, muốn chạm đến chỗ sâu nhất nàng.

Mỗi lần nam căn tiến vào sâu hơn, người ngọc trong lòng hắn lại không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ tiêu hồn.

Vương Hạo Thần hít sâu một hơi, lại dùng thêm lực lượng, nam căn toàn lực xông vào, rốt cuộc chạm đến nơi sâu nhất, nhạy cảm nhất trong hoa huyệt.

Hoa huyệt điên cuồng co bóp, mạnh mẽ bao vây lấy nam căn, tựa như muốn đem thứ hung khí kia hút vào sâu hơn.

Nam căn vẫn chưa vào hết, thế nhưng cảm giác ấm áp ngọt ngào ở bên trong nàng đã khiến hắn triệt để phát cuồng.

Vương Hạo Thần không có ý định bỏ qua cho đôi ngọc nhũ mỹ lệ của Nhạc Thi Dao, hắn dùng tay xoa nắn một bên ngực nàng thành đủ hình dạng, lại dùng miệng bồi tiếp một bé thỏ trắng khác, hàm răng thỉnh thoảng lại cắn nhẹ lên đó, thưởng thức hương vị tuyệt vời nơi da thịt nàng.

Thân dưới không hề dừng lại, điên cuồng ra vào nhanh như gió, một lần lại một lần chạm đến nơi sâu nhất của hoa huyệt, cơ thể hai người dính vào nhau không chừa một kẻ hở.

Liên tục và mạnh bạo khiến từng dòng khoái cảm trong người cả hai như sóng triều dâng lên.

Nhạc Thi Dao cảm giác tất cả chỗ trống trong hoa huyệt của mình đều bị nam căn chạm đến lấp đầy, nàng ôm chặt lấy Vương Hạo Thần, hạnh phúc tận hưởng cảm giác khoái hoạt này, không kiềm chế chính mình phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều dụ hoặc.

Khắp phòng tràn ngập hương vị của hoan ái.

LTG: Chương thứ 200 lại là chương sắc nặng, có chút không biết nói gì a ><