Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 622



Chương 622:

 

Nếu là lúc trước, cô tuyệt đối sẽ không tin Mạc tiên sinh của cô sẽ đến kiểu tiệc rượu tư nhân này, nhưng Mạc Tuân bây giờ khiến cô nghi hoặc, anh lại chơi bao nuôi rồi lại đến tìm vui, vậy mà dính vào mấy thói hư tật xấu, phóng đãng hư vậy, cô sắp không nhận ra anh nữa rồi.

 

Hiện tại bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Mạc Tuân thâm thúy dán vào trên người cô, mang theo vài phần lạnh lùng mỉa mai nhìn cô, dùng tư thế cao ngạo nhìn xuống, cứ như ang đang nhìn cô chê cười.

 

Gương mặt tươi cười của Lê Hương lúc này có chút, cô nhớ tới bản thân đang bắt chuyện với tên giám đốc kia, vừa rồi anh ở trong xe nhát định đều thấy hết rồi!

 

Loại chuyện này là lần đầu tiên cô làm, vậy mà lần đầu tiên đã bị anh nắm thóp, trong lòng Lê Hương đang có hàng vạn ^ m „” À ^ cậu “cmn” chạy râm rập.

 

*Tiểu mỹ nhân, em nhìn gì đấy?” Ánh mắt Lê Hương dán chặt lên Mạc Tuân trên, tên giám đốc kia cũng nghỉ ngờ.

 

Lê Hương nhanh chóng thu mắt, trong lòng cô có hơi xấu hỗ và giận dữ, chính anh tới nơi này tìm thú vui, dựa vào cái gì còn nhìn cô như vậy?

 

Quên đi, cô và anh đã không có quan hệ, hiện tại cùng lắm bọn họ chỉ là người dưng, cô bây giờ không cần phải để anh ảnh hưởng đến chính mình.

 

Cứu Diệp Linh, đây mới là chuyện trọng yếu nhất.

 

Lê Hương nhìn tên giám đốc kia, mềm mại nói: “Tôi không nhìn gì cả, giờ chân tôi đau quá, anh có thể mang tôi vào nghỉ ngơi một chút không?”

 

Lão giám đốc kia đã bị Lê Hương làm mê muội: “Đương nhiên là có thể, anh mang em vào ngay đây!”

 

Lê Hương hai mắt sáng ngời, thành công rồi!

 

Cô thu lại dáng vẻ nịnh hót, xoay người, để lại bóng lưng thẳng tưng lại mềm mại cho Mạc Tuân, nhìn rất giống một chú gà trống nhỏ.

 

Lúc này đột nhiên có người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt đi tới: *“Daddy, em vừa đi một chút, anh lại bị ai câu mắt thế hả?”

 

Lê Hương sửng sốt, người phụ nữ này là ai?

 

Không phải nói không mang theo bạn gái ư?

 

Người phụ nữ diêm dúa kia đi tới hung dữ trợn mắt nhìn Lê Hương, sau đó đưa tay xách lỗ tai lão giám đốc kia: “Daddy, anh muốn dẫn ai vào hả?”

 

Lão giám đốc kia nhanh chóng xin tha: “Bảo bối, mau buông tay, anh không mang ai theo cả, người này anh không biết, cô ta là ai vậy, chúng ta vào đi thôi.”

 

Lão giám đốc ôm người phụ nữ diêm dúa nghênh ngang tiến vào.

 

Lê Hương trực tiếp cứng đờ ở tại chỗ, trời ạ, chuyện gì xảy ra thế này?

 

Vì sao người khác vào đơn giản như vậy, đến tay cô lại không theo kịch bản thế này?

 

Mạc Tuân còn ở đó, đay chả phải là dịp để anh cười nhạo cô sao?

 

Lê Hương chưa từng xấu hỗ như thế, cô hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

 

Phụt…

 

Lê Hương nghe được có người đang cười cô, cô nhanh chóng xoay người, là Sùng Văn sau lưng Mạc Tuân che miệng cười.

 

Đôi mắt đen láy của Lê Hương trừng mắt nhìn sang, bộ dáng vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu: “Anh cười cái gì?”

 

Sùng Văn: “Xin lỗi, nhịn không được, ha ha…”