Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 620



Chương 620:

 

Cố Dạ Cần cầm điện thoại: “Cuộc sống bà mẹ kế kia của cậu mấy năm nay quá nhạt nhẽo nên thần chí(*) không rõ rồi không, dám động đến người của tôi?”

 

(*) tinh thần và ý chí “Diệp Linh làm sao vậy?” Mạc Tuân hỏi.

 

“Diệp Linh bị đưa đến tiệc rượu tư nhân rồi.”

 

Mạc Tuân cùng Có Dạ Cần đều là thái tử gia xuất thân từ hậu duệ quý tộc trâm anh, bọn họ không tham gia loại tiệc rượu tư nhân này, nhưng thứ nên hiểu đều hiểu: “Xem ra gần đây bà ta rất rảnh rỗi, muốn tìm chút chuyện làm.”

 

“Cậu cũng đừng ngồi không ở đó, tôi mất hai giờ mới bay về, cậu chạy trước đến đó đi.”

 

“Cố Dạ Cần, đây chính là thái độ cậu muốn tôi giúp đỡ?”

 

“À, quên nói cho cậu biết, Lê Hương đã đi đến đó rồi.”

 

Quả nhiên Mạc Tuân trực tiếp im lặng vài giây, sau đó “tút tút” vài tiếng, anh cúp điện thoại.

 

Lê Hương đã đến, đây là vùng ngoại ô Đề Đô, nơi đây tọa lạc một tửu trang tư nhân xa hoa mấy ngàn hecta, hiện tại bên ngoài tửu trang đậu đủ các loại xe sang, bên trong tửu trang đèn đuốc sáng trưng, nhìn vô cùng xa hoa đồi trụy.

 

Diệp Linh đang ở bên trong.

 

Lê Hương đi lên trước, có bồi bàn ở đó phát mặt nạ, tất cả mọi người đi vào đều phải mang mặt nạ.

 

“Mỹ nữ, cô muốn mặt nạ nào?” Bồi bàn hỏi.

 

Lê Hương nhìn một chút, có rất nhiều loại mặt nạ, hồ ly nhỏ, con thỏ nhỏ, ngọn lửa, yêu ma quỷ quái, cái gì cũng có.

 

“Lấy mặt nạ gì cũng được?”

 

“Đều có thể, nhưng mà mặt nạ của phu nhân và quý ông phải giống nhau, nếu như cô và một người đàn ông khác chọn mặt nạ giống nhau, vậy hai người có quan hệ chủ tớ, nam làm chủ, nữ làm người hầu, chủ nhân có thể yêu cầu người hầu làm chuyện như vậy, chuyện gì đều có thể, không thể từ chối.”

 

“..”

 

Lê Hương cũng biết, không thể tùy tiện cầm, từ một khắc cô bước vào nơi này kia đã bắt đầu, cô đã tham dự trò chơi này.

 

Lê Hương nhìn người bồi bàn đó: “Sao không phải nữ làm chủ, nam làm người hầu, chỗ các anh kỳ thị thế à?”

 

Bồi bàn sửng sốt, ở tiệc rượu này luôn làm như vậy, còn chưa có người phụ nữ nào dám nói ra lời như vậy.

 

Tới tham gia tiệc rượu này đều đàn ông không giàu thì sang, không thiếu tiền, còn các cô gái tới đây trang điểm xinh đẹp ăn mặc lộng lãy, các cô thầm chấp nhận quy tắc trò chơi này, nói trắng ra là chính là dùng tuổi trẻ nhan sắc của mình tới quyến rũ kim chủ, thành đồ chơi của bọn họ.

 

“Mỹ nữ, đây là luật rừng ở đây của chúng tôi, cá lớn nuốt cá bé, nếu như cô không muốn chơi cũng được, mời lập tức rời đi.”

 

Bồi bàn nói.

 

Lê Hương rũ hàng mi nhỏ dài xuống, bắt đầu chọn mặt nạ: “Tôi chơi, tôi chọn cái mặt nạ này.”

 

Bồi bàn nhìn một chút, Lê Hương chọn một mặt nạ… con mèo nhỏ, là loại rất ít được chú ý.

 

Lê Hương cảm thấy con này mèo con giống với Tiểu Viên Viên, dù không dễ thương bằng, nhưng cô vẫn chọn. Cô đeo mặt nạ mèo con lên mặt.

 

Lê Hương đi cửa tiệc, cô muốn vào, nhưng lại bị người cản lại.