Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 606



Chương 606:

 

Thư phòng không đóng cửa, mà là để lại một khe cửa, cô xuyên qua khe cửa thấy được ánh đèn bên trong, Mạc Tuân ngồi trên ghế làm việc, một tay cầm bút máy “xoẹt xoẹt “ đang phê duyệt tài liệu, một tay khác kẹp điều thuốc lá, anh đang nhíu mày hút thuốc.

 

Khói trắng lượn lờ làm mờ gương mặt anh, nhưng dù mơ hồ cũng thấy được ấn đường anh chau lại, anh thỉnh thoảng gõ điều thuốc xuống gạt tàn, ngọn lửa đỏ rực trên điều thuốc rơi xuống, phủ lên một tầng lệ khí dày đặc.

 

Trong gạt tàn đã đầy ắp mẫu thuốc lá, anh hút rất nhiều thuốc.

 

Anh bị sao vậy?

 

Tâm trạng không tốt sao?

 

Lê Hương đã cảm giác được hơi thở nặng nề đè nén trên người anh, nghĩ đến hai người lại trong xe tan rã không vui, cô định không để ý tới anh, trực tiếp về phòng của mình.

 

Nhưng, cô vẫn là xoay người đi xuống lầu, tự tay pha một ly cà phê cho anh.

 

Lần nữa đi tới trước cửa thư phòng, cô giơ tay lên gõ cửa thư phòng.

 

Một lát sau, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của anh: “Vào.”

 

Lê Hương đẩy cửa vào, đặt tách cà phê trong tay trên bàn làm việc của anh.

 

Bàn tay to đang cầm bút máy của Mạc Tuân dừng lại, đôi mắt hẹp nhìn lướt qua tách cà phê, sau đó ngắng đầu nhìn cô: “Đây là cái gì?”

 

“Cà phê, nếu anh làm việc thực sự bận rộn cần thức đêm thì uống tách cà phê đi! Đừng nên hút thuốc lá, hút thuốc có hại cho sức khỏe, anh đã rút rất nhiều rồi.” Lê Hương nói.

 

Mạc Tuân bỏ cây bút máy trong tay xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi “ồ” một tiếng, anh nhếch môi mỏng, từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhẹ: “Tôi là hỏi hiện tại cô lại muốn làm cái gì, mỗi ngày cô đều lượn vòng bên đám đàn ông, lấy lòng từng thằng, không mệt chút nào sao, như vậy có phải rất thỏa mãn cảm giác hư vinh của cô không?”

 

Anh nói gì?

 

Hàng mi dài của Lê Hương nhỏ khẽ run, cô có lòng làm tách cà phê nóng cho anh, anh sao lại như ăn phải thuốc súng, lại làm nhục cô?

 

“Bây giờ tâm trạng anh không tốt, tôi không so đo với anh, anh làm việc đi! Tôi đi ra.” Lê Hương xoay người rời đi.

 

Mạc Tuân vươn tay, hất đỗ tách cà phê trên bàn xuống.

 

Ừ.

 

Cà phê nóng văng lên bàn tay Lê Hương, mu bàn tay trắng nõn của cô bị phỏng một mảng.

 

Mạc Tuân đương nhiên cũng nhìn thấy, anh không có ý, chỉ là chịu không nỗi cô lại tới trêu chọc anh, vừa rồi anh đứng ở sân thượng nhìn, cô vừa xuống xe Mạc Tử Tiễn xe liền tiến vào thư phòng anh.

 

Hiện tại thấy tay cô bị phỏng đỏ ửng, lòng anh siết lại, tim như là bị bàn tay to mạnh mẽ bóp chặt, rất đau rất đau, mỗi một lần hít thỏ đều đau.

 

Tôn nghiêm của đàn ông khiến anh không có cách nào đứng lên kiểm tra vết thương của cô, Mạc Tuân vươn bàn tay to, kéo cổ tay trắng mảnh khảnh của cô lại, dùng sức kéo cô qua.

 

Lê Hương trực tiếp ngã ngồi trên đùi rắn chắc của anh.

 

Mạc Tuân nắm chiếc cằm xinh xắn của cô, chắc vì đau, chiếc mũi nhỏ trắng nõn của cô cũng ửng hồng, trông vô cùng À Ấ ˆ ˆ 4 ˆ ˆ: > _ . :Ä mêm yêu đáng yêu, anh mập máy môi mỏng, trâm giọng khiên trách: “Thu nước mắt lại, tôi không trúng chiêu này đâu, có đau cũng nhịn xuống cho tôi!”

 

Đôi mắt sáng trong của Lê Hương dâng lên ánh nước, giấu bàn tay nhỏ bị phỏng đỏ ra phía sau, cô ngước khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn nhìn anh: “Anh, thật sự chán ghét tôi đến vậy sao?”