Nghe Nói Yêu Đương Sẽ Khiến Con Người Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 9: Tôi muốn yêu đương với anh!



Edit: Ếch

Beta: Cún

____________

Hề Thủy không có thời gian suy nghĩ xem Chu Trạch Kỳ bảo mình chờ cái gì, cậu hấp tấp chạy ra mở cửa cho Lâm Tiểu Kim.

Lâm Tiểu Kim, Triệu Mãnh Tử và Lý Bắc xếp thành một hầng ngang đứng ở cửa, vẻ mặt vô cảm nhìn vào nhà Hề Thủy.

"Bọn tao mua thịt bò."

"Thịt cừu."

"Sụn sườn."

"Cánh gà rim coca."

"Còn có rất nhiều rau nữa."

Lâm Tiểu Kim giơ ngón tay lên án Hề Thủy: "Vậy mà mày, mày nhốt bọn tao ngoài cửa!!!"

Nên giải thích như thế nào đây.

Hề Thủy nhìn Lâm Tiểu Kim, dùng giọng khô khốc hỏi cậu ta: "Vậy hả? Tao nhốt bọn mày bên ngoài sao?"

Cậu không biết nói dối, mỗi khi nói dối thì cậu sẽ đỏ từ mặt xuống tận cổ. Lâm Tiểu Kim nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, vừa bước vào nhà vừa hỏi: "Mày sao vậy?"

Hề Thủy đưa dép dùng một lần cho họ rồi kể lại chuyện trong gia đình ra.

Lâm Tiểu Kim: "Chết tiệt!"

Triệu Mãnh Tử: "Vô lý vãi!"

Lý Bắc: "Bức người quá đáng!"

Hề Thủy thở dài, "Em học sinh đó tao có gặp qua rồi."

Lâm Tiểu Kim ngồi xổm dưới đất lấy từng hộp đồ nướng ra một, nghe thấy vậy có chút kinh ngạc, "Mày gặp rồi á?"

"Ừ," Hề Thủy gật đầu, "Bố tao chắc là quên rồi, nó còn tới nhà tao ăn cơm mà."

"Chuyện gì xảy ra với bố mày vậy?"

Hề Thủy: "Ông ấy, không dễ nói chuyện."

Hề Thủy ở phần lớn khía cạnh đều rất dễ nói chuyện, nhưng càng dễ gần thì chắc chắn sẽ có một phạm trù riêng biệt vô cùng cứng rắn, rất dễ khiến người khác tức lộn ruột.

Hề Bất Dao cho rằng nước ngoài tốt hơn, Hề Thủy cũng biết rõ các đoàn múa ba lê nước ngoài nổi tiếng và chuyên nghiệp hơn khi so với trong nước, ai mà lại không biết điều đó? Nhưng việc đó là không thể, nếu mọi người đều chạy ra nước ngoài, vậy trong nước còn ai? Nhà cậu không thiếu tiền, cũng có họ hàng sống bên nước ngoài, không cần cả nhà cậu đều phải di cư sang đó.

Đương nhiên là bố mẹ nào cũng đều mong muốn con cái mình có thể vươn xa hơn, nắm lấy cơ hội nghề nghiệp một cách dễ dàng hơn, nhưng Hề Thủy vẫn cảm thấy buồn khi bị bố mình bắt ép như vậy.

Triệu Mãnh Tử và Lý Bối bưng mấy hộp đồ ăn vào bếp, thành thạo bắt tay vào sơ chế.

Lâm Tiểu Kim vỗ vỗ Hề Thủy, "Ai da, mẹ tao cũng vậy, còn nói nếu tao không nghe lời mẹ thì thà mẹ đi chết còn hơn, thế mà hôm sau, mẹ tao vẫn như cũ chọn nhạc để ra nhảy quảng trường mà."

Hề Thủy hiểu rồi.

"Mày ăn sáng rồi hả?" Lâm Tiểu Kim liếc nhìn rác vẫn còn chưa vứt trên bàn trà, bước tới nhìn nhìn, "Mày xuống lầu mua à?"

Hề Thủy ngẩn ra, không thể nói là Chu Trạch Kỳ mua cho cậu được, đành gật đầu.

Quan sát xong, Lâm Tiểu Kim quay người lại, ánh mắt lấp lánh nhìn Hề Thủy, đồng thời chỉ vào cái chậu màu xanh nước biển đang được đặt trên đất, "Cái này của mày hả?"

Hề Thủy nhìn sang.

Không phải của cậu, là của Chu Trạch Kỳ, có lẽ do nãy vội quá nên cả cậu cả hắn đều không nhớ.

Trong chậu để đồ vệ sinh cá nhân của Chu Trạch Kỳ, Lâm Tiểu Kim ngồi xổm xuống, cầm sữa rửa mặt trong chậu lên, miệng lẩm bẩm: "CPB? Tao nhớ mày bị dị ứng với hãng sữa rửa mặt này mà ta, sao mày lại mua vậy?"

"Còn cái khăn này, mày không phải là ghét màu đen nhất sao? Mày nói màu trắng đẹp hơn."

Hề Thủy căng thẳng tới mức tóc sắp dựng đứng cả lên.

Lâm Tiểu Kim quay lưng về phía Hề Thủy, nếu bây giờ cậu ta đứng dậy quay người lại sẽ thấy cả khuôn mặt đỏ bừng của Hề Thủy, đỏ như quả cà chua Lâm Tiểu Kim mua sáng nay vậy.

Hề Thủy nhắm mắt giải thích: "Bây giờ tao không còn bị dị ứng với loại này nữa, khăn lông.... màu đen nhìn cũng khá đẹp."

Lâm Tiểu Kim miễn cưỡng tin lời giải thích này, ném ra thêm một câu hỏi nữa: "Thế vì sao mày lại đặt mấy cái này ngoài phòng khách?"

Cái này giải thích thế nào được?

Cậu cùng Lâm Tiểu Kim bốn mắt nhìn nhau, Hề Thủy chỉ chỉ cái chậu: "Đưa tao, tao cất nó vào phòng tắm."

Lâm Tiểu Kim cũng không quan tâm đến vấn đề này nữa, bây giờ trong mắt cậu ta chỉ có mỗi thịt nướng mà thôi.

-

Chu Trạch Kỳ hẹn mấy người Ngô Phong Dực thứ bảy đi chơi bóng, vì vậy không lâu sau khi rời khỏi nhà Hề Thủy, hắn liền thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Đến khi vào thang máy rồi hắn mới nhớ ra mình để quên chậu rửa ở nhà Hề Thủy.

Hắn mở WeChat lên, giao diện trò chuyện với Hề Thủy trống không, vẫn giữ nguyên lời chào mặc định mà hệ thống hiện lên khi thêm bạn mới.

[Đồ của tôi để nhờ ở chỗ cậu, tối tôi qua lấy.]

Lúc gần đi tới trường, Chu Trạch Kỳ mới nhận được câu trả lời của Hề Thủy.

[Ừm, nhớ trả tiền nước nữa nhé.]

"......"

Mùa hè ở Kinh Thành đến sớm, vừa qua tháng năm là mùa hè lập tức khuya chiêng gõ trống bay đến.

Bầu trời phía trên Kinh Đại trong xanh như gương, không thấy được mặt trời, nhưng vẫn có nhiều tia nắng chói chang khiến người ta không thể mở mắt nhìn lên. Nhà trường thích dùng cây tuyết tùng và cây hòe để tạo bóng mát, vào thời khắc này, cây hòe trắng đang nở hoa, từng bông hoa hòe trắng như pha lê rơi xuống cành lá sum suê, nhiều và dày đặc như mây.

Sân tập của Kinh Thể sáng sớm đã chật kín sinh viên, họ đang tập chạy trên sân chạy, ngoài ra còn có cả luyện kiếm, luyện võ thuật, đánh bóng chuyền và cầu lông, bên cạnh có đội cổ vũ đang tập luyện nữa.

Chu Trạch Kỳ nghiêng đầu tránh quả bóng chuyền đang bay tới, không thèm đứng lại, đi thẳng về phía sân bóng nhỏ đằng sau.

Sân bóng nhỏ, lại còn khá hoang tàn, xung quanh mọc đầy cỏ dại, nhưng được cái yên tĩnh và ít người tới chơi.

Nhóm Ngô Phong Dực đang không đánh bóng mà ôm bóng ngồi nói chuyện với nhau, nói rất hăng say, nói không ngừng nghỉ.

"Tôi! Chọn tôi đi!"

"Cơ bụng tám múi á, đây đây tôi có, còn nhà giàu hay không, để tôi về giục bố tôi cố gắng kiếm tiền một chút."

"Cậu hài thật đấy!"

"Tôi cũng được mà, chỉ là hơi lùn chút thôi, 1m8, cũng cao ngang Hề Thủy."

"Nhưng nhìn lại ngoại hình cậu đi..."

"Mạnh Khoa Văn, cậu nói không thì làm được chuyện gì? Nếu được thì đáng lẽ phải gọi bạn từ nhỏ của cậu mang Hề Thủy đến đây để em ấy trực tiếp lựa chọn chứ."

Chu Trạch Kỳ đi tới vỗ vào vai Ngô Phong Dực, cậu ta liền quay đầu lại: "Ế, lão Chu tới rồi hả?"

"Đang nói gì vậy?"

"À," Mạnh Khoa Văn trả lời, "Tôi được cậu em từ nhỏ nhờ tìm giúp bạn trai cho Hề Thủy, tôi định giới thiệu cho em ấy đàn em cấp 3 của mình, nhưng mà mấy đứa ngồi đây đang không phục, bảo sao không giới thiệu bọn nó."

Mạnh Khoa Văn nói tóm gọn lại, dù sao lão Chu cũng chả bao giờ quan tâm đến mấy chuyện như thế này.

"Đàn em cấp 3 của cậu?"

"Đúng vậy," Mạnh Khoa Văn giơ tấm ảnh của cậu trai kia ra cho Chu Trạch Kỳ xem, nhằm cố gắng lấy được sự khẳng định từ anh cả, "Thế nào? Hợp với Hề Thủy chứ?"

Chu Trạch Kỳ rũ mắt xuống, không để lộ ra chút cảm xúc nào.

Chàng trai trong ảnh mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, tóc mái cắt ngắn trên lông mày, quả thực rất đẹp trai, nhìn ống kính mỉm cười, dáng vẻ trông rất sạch sẽ, không có chút mưu mô xảo quyệt nào.

"Chưa được." Chu Trạch Kỳ chậm rãi nói: "Gần như không thể sánh ngang với em ấy."

Mạnh Khoa Văn khoa trương nói: "Thế này mà vẫn chưa được á?? Lão Chu gu thẩm mỹ của cậu cao quá đấy."

Ngô Phong Dục ôm quả bóng rổ ngồi ở bên cạnh, nhìn Mạnh Khoa Văn một bên đang hăng say kể lể khen ngợi đàn em của cậu ta ưu tú đến mức nào, bên còn lại Chu Trạch Kỳ vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng vô cảm. Ngô Phong Dực cười hehe, cậu ta sớm đã nhìn ra lão Chu có chút để ý đến chú thiên nga nhỏ của Kinh Thể rồi, thế mà Mạnh Khoa Văn còn tự tay dâng tình địch lên cho lão Chu nữa.

"Cậu gửi ảnh cho em ấy rồi sao?" Chu Trạch Kỳ ngước mắt lên, hỏi một câu.

"Đúng vậy." Mạnh Khoa Văn gật đầu.

"Nhanh nhẹn thật đấy," Chu Trạch Kỳ mỉm cười như có như không, sau đó lấy quả bóng rổ trong lòng Ngô Phong Dực, hất cằm với Mạnh Khoa Văn, "Lâu rồi không chơi với cậu, đi, solo một trận với tôi."

Mạnh Khoa Văn đúng là đã lâu chưa chơi bóng với Chu Trạch Kỳ, nghe vậy ngay lập tức bỏ điện thoại xuống, còn không quên nói với Ngô Phong Dực: "Sí Bàng*, nhớ chụp cho tôi mấy tấm đẹp trai vào, tối nay tôi đăng nó lên trang cá nhân."

*Sí Bàng (翅膀): cánh, Dực (翼) trong Ngô Phong Dực (吴丰翼) cũng có nghĩa là cánh => Sí Bàng là tên gọi khác mà bạn bè gọi Ngô Phong Dực.

Ngô Phong Dực: "Được thôi!!!"

-

Hề Thủy và bọn Lâm Tiểu Kim ăn thịt nướng tới tận trưa, trong khi Lâm Tiểu Kim và hai đứa bạn còn lại vào phòng ngủ đánh một giấc no say thì Hề Thủy vẫn đang lo lắng nhìn chằm chằm vào người bạn mới kết được trên WeChat.

[Y: Xin chào, tôi là Vân Sơ /icon vui vẻ/]

Hề Thủy lớn tiếng hỏi Lâm Tiểu Kim: "Đây là người mà bạn từ nhỏ của mày tìm sao? Tao không cần nữa mà!"

Cậu đã có Chu Trạch Kỳ rồi, không muốn tìm người khác nữa đâu.

Lâm Tiểu Kim cực kì buồn ngủ, "Vậy mày cứ nói rõ với cậu ta, không sao đâu, để tí tao bảo Mạnh Khoa Văn xin lỗi là được."

Mấy từ cuối cùng Lâm Tiểu Kim nói ra trong trạng thái đầu óc lơ mơ, chữ cứ díu hết vào nhau khiến Hề Thủy chả nghe ra được cái gì.

Cậu cẩn thẫn gõ chữ trả lời đối phương.

[Thật sự rất xin lỗi, tôi đã có người muốn theo đuổi rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi thật sự xin lỗi cậu, khi nào có thời gian tôi sẽ mời cậu một bữa.]

Bên kia vẫn luôn hiển thị 'đối phương đang nhập', một lúc sau Hề Thủy mới nhận được câu trả lời: [Không sao đâu.]

Hề Thủy thở phào nhẹ nhõm, gửi icon một chú mèo con đang mỉm cười.

Đối phương không trả lời lại cậu, Hề Thủy nghĩ rằng đối phương có lẽ cũng không hài lòng với mình.

Hề Thủy đặt điện thoại xuống, ợ một cái.

Toàn vị thì là.

!

Cậu vén áo lên, phát hiện rãnh bụng của mình đã bay mất tiêu rồi.

Hề Thủy không thể tập được ra cơ bụng vì đó là cơ địa của cậu, nhưng cậu vẫn luyện tập để có được hai rãnh bụng tương đối đẹp đẽ, thế mà giờ đây nó cũng biến mất rồi.

Cậu đi vào phòng tập của mình để đo cân nặng.

Nhẹ nhàng bước lên cân.

Nhẹ nhàng.

64.

!!!

Chết mẹ rồi.

Hề Thủy đi ra ngoài phòng khách, vừa đi vừa nghĩ, không thể trì hoãn thêm một giây nào nữa.

[Anh đang ở đâu?]

[Trường học.]

[Địa chỉ cụ thể hơn đi.]

[Sân bóng Kinh Thể, làm sao, cậu muốn đến à?]

Hề Thủy mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.

[Vâng.]

Chu Trạch Kỳ nhìn tin nhắn, cách màn hình cũng có thể thấy dáng vẻ trung khí mười phần* của Hề Thủy, hắn cười một tiếng, sự khó chịu trong lòng cũng tiêu biến.

*Trung khí mười phần (中气十足): tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.

[Được, cậu tới đi, tôi đợi cậu.]

Hề Thủy cũng như vậy, cách màn hình, cậu dường như nhìn thấy nụ cười mỉm và đôi mắt đen láy chú tâm nhắn tin của Chu Trạch Kỳ.

Tai cậu nóng bừng lên, đặt điện thoại xuống rồi chạy đến phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Sau đó còn gội đầu nữa.

Cuối cùng chạy vào phòng ngủ lục tung quần áo để tìm ra bộ đồ mặc vào trông đẹp trai nhất.

Lâm Tiểu Kim bị cậu đánh thức, mắt nhắm tịt mở miệng: "Tiểu Khê, mày bị lục soát nhà à?"

Hề Thủy không quay đầu lại, nói: "Mày cứ ngủ đi, tao ra ngoài một chuyến, lát về."

"Ừa..." Lâm Tiểu Kim lại lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Hề Thủy có rất nhiều quần áo, nhưng chủ yếu đều là mấy cái mặc vào rất thoải mái, không tuân theo xu hướng hay phong cách đang hot nào cả.

Cậu quyết định sẽ mặc một cái áo sơ mi kẻ xanh trắng bên ngoài, bên trong là áo phông trắng và quần vải đen đơn giản.



(Outfit của Hề Thủy trông như thế này nhe)

Cậu ngồi xuống rồi lấy ra từ ngăn kéo sợi dây chuyền ngọc trai mà anh họ đã tặng cậu, một viên ngọc trai màu trắng treo trên sợi dây bạc mỏng, con trai cũng có thể đeo được.

Thêm cả đồng hồ nữa, giữa chiếc Patek Phillippe mẹ tặng và chiếc Casio G-SHOCK cậu tự mua, cậu đã chọn cái thứ hai.

Trước khi ra ngoài, cầu đứng trước gương nhìn lại bản thân, cụp mắt suy nghĩ.

Chắc là Chu Trạch Kỳ sẽ thấy đẹp chết nhỉ!

Cầm điện thoại ra cửa, một giây sau khi ra khỏi khu nhà, tim Hề Thủy bắt đầu đập nhanh ơi là nhanh.

Trước cổng trường có một cửa hàng bán hoa dành dành với nhiều kiểu đóng gói khác nhau, cậu trai bán hoa vừa nhìn thấy Hề Thủy đã gọi: "Anh ăn mặc đẹp như vậy, chắc hẳn là đi gặp bạn gái đúng không? Lại đây mua bó hoa mang theo đi!"

Hề Thủy nhìn xung quanh một lúc, đi tới: "Không phải bạn gái."

"À à, bạn trai, bạn trai."

"Vẫn chưa thành bạn trai," Hề Thủy nghĩ đúng là mình cũng không thể tay không tới được, cậu bước vào cửa tiệm khom người cầm bó hoa dành dành đẹp nhất lên, "Bao nhiêu vậy?"

"30."

Hề Thủy hài lòng ôm hoa chạy tới Kinh Thể.



(Bó hoa dành dành trắng đây nha)

Cậu quá nổi bật, dù có ăn mặc tùy tiện đứng bừa một chỗ thì vẫn có thể thu hút ánh nhìn từ người khác.

Thân hình cao gầy, khí chất lạnh lùng xa cách, nhưng nếu nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, sẽ phát hiện đôi mắt đó dịu dàng và ôn hòa biết bao, một đôi mắt hoa đào mang tới vẻ đa tình tự nhiên.

Vì nổi bật như vậy, nên Chu Trạch Kỳ liếc mắt đã nhìn thấy cậu.

Một lúc sau, cậu từ từ xuất hiện ở sau bụi cây mọc um tùm nơi sân bóng nhỏ.

Hôm nay Hề Thủy đổi sang một cái túi khác, trên vai đeo một cái cặp sách nhỏ, đứng ở sân bóng nhìn bốn phía một chút, sau đó nhìn thấy bóng dáng Chu Trạch Kỳ.

Chu Trạch Kỳ mặc bộ đồ bóng rổ màu đen, không đổ mồ hôi nhiều như cậu nghĩ, hắn ngồi trên chiếc ghế dài, khoanh tay tựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi.

Hề Thủy đụng phải ánh mắt đối phương, đen nhánh vô cùng, giống như một lon nước ngọt ướp lạnh vào mùa hè, khiến Hề Thủy thiếu chút nữa bỏ cuộc.

Nhưng nghĩ tới kế hoạch của mình, Hề Thủy lấy lại dũng khí.

Cậu bình tĩnh đi về phía Chu Trạch Kỳ.

Mạnh Khoa Văn và Ngô Phong Dực đang nằm phơi nắng trên bãi cỏ bên cạnh, Mạnh Khoa Văn đã bị Chu Trạch Kỳ dập tắt ngọn lửa tự tin, Ngô Phong Dực vỗ vỗ hắn: "Nhìn kìa, thiên nga nhỏ của Kinh Vũ tới kìa."

Hề Thủy thật sự muốn mấy người xung quanh đừng nhìn nữa, đừng nhìn mà, sao xung quanh Chu Trạch Kỳ lắm người thế?

Cánh hoa dành dành trắng như tuyết, hương thơm nồng nàn khiến người ta choáng váng.

Ánh nắng giữa trưa gay gắt đến mức Hề Thủy không thể mở mắt ra được, nhưng cậu cũng không thể nheo mắt lại, cậu phải nhìn Chu Trạch Kỳ nói chuyện.

Hề Thủy đứng trước mặt Chu Trạch Kỳ, hắn dang rộng đầu gối ra, Hề Thủy chủ động tiến về phía trước một bước, đứng ở giữa hai đầu gối hắn.

Tay Hề Thủy run rẩy, run đến mức cánh hoa dành dành cũng sắp không chịu nổi mà rụng xuống.

"Tôi đợi cậu lâu lắm rồi." Chu Trạch Kỳ ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn thiếu niên tươi tắn gọn gàng trước mặt.

Hề Thủy không còn thời gian hàn huyên tâm sự với Chu Trạch Kỳ nữa, cậu lên 64kg rồi!

Cậu dúi bó hoa dành dành vào trong tay Chu Trạch Kỳ, vừa mở miệng đã nghe được giọng nói run run khác xa ngày thường, mặt đỏ ửng: "Tôi tới đây là để nói rằng, tôi muốn yêu đương với anh..."