Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 354: Cậu lưu, cung tư mỹ là gì của anh?



Ngay khi Nhan Bích Loan vừa dứt lời, giọng nói tức giận của Lưu Diễm Mai vang lên từ trong đám người: "Nhan Bích Loan, cô muốn gả vào cửa nhà họ Hách chúng tôi, cô đừng có mà nằm mơ!"

Sắc mặt Nhan Bích Loan trở nên tái nhợt, cô ta vốn tưởng rằng bà chủ của những gia đình quyền thế này đều mong bế cháu nội, nhưng không ngờ dù cho có đang mang trong mình dòng máu của nhà họ Hách thì Lưu Diễm Mai vẫn có thái độ không tốt với cô ta như vậy.

Cô ta kìm nén sự không cam tâm trong lòng xuống, giả vờ tỏ ra uỷ khuất nói: "Dì Lưu, sao dì có thể nói với con như vậy chứ! Đứa trẻ mà con đang mang trong bụng là máu mủ ruột thịt của anh Hách đấy!"

“Máu mủ ruột thịt?!” Lưu Diễm Mai nhếch mép cười khẩy, mặc dù tính tình bà ta tương đối cởi mở đơn thuần, nhưng cũng không phải là dạng người ngốc nghếch hiền lành, ánh mắt bà ta lạnh lùng quét qua cái bụng phẳng lì của Nhan Bích Loan: “Nhan Bích Loan, cô tưởng rằng chỉ dựa vào một vài tấm ảnh này là cô có thể đem đứa con hoang trong bụng mình đổ hết trách nhiệm lên đầu Trung Văn nhà chúng tôi sao?"

"Hừ! Nếu như cô với Trung Văn nhà chúng tôi thật sự yêu nhau thì cô có cần phải tính kế nó như thế không? Lên giường với nhau còn phải chụp ảnh lại?!"

Lưu Diễm Mai cúi xuống nhặt vài tấm ảnh dưới đất lên, nụ cười trên khóe môi bà ta càng trở nên lạnh lùng hơn.

"Nhan Bích Loan, Trung Văn nhà chúng tôi trong bức ảnh này không phải đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh sao? Cô không phải vì muốn trèo lên giường con trai tôi mà giở mánh khoé vô liêm sỉ bỏ thuốc nó đấy chứ?! Nhan Bích Loan, tại sao cô lại có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy chứ!"

Lưu Diễm Mai không nói thì những phóng viên này cũng không có chú ý đến tình tiết đó, bây giờ nghe bà ta nói như vậy, đám phóng viên mới chú ý hai mắt của Hách Trung Văn trong bức ảnh đều nhắm nghiền.

Giống như anh ta đang ngủ say trong sự sắp xếp của Nhan Bích Loan.

Các phóng viên có mặt ở đó nhìn nhau, vậy là cậu Hách bị Nhan Bích Loan giăng bẫy sao?

“Tôi không có!” Nhan Bích Loan vô thức phản bác lại: “Là… là do anh Hách say rượu, sau đó anh ấy… anh ấy dùng vũ lực cưỡng ép tôi, tôi… tôi…”

"Nhan Bích Loan, nếu Trung Văn nhà chúng tôi thật sự dùng vũ lực cưỡng ép cô, thì cô đi báo cảnh sát đi! Sao cô không gọi cảnh sát đến, để cảnh sát bắt nó đi!" Lưu Diễm Mai hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Cô không những không báo cảnh sát, mà còn muốn kết hôn với một người đã dùng vũ lực cưỡng ép mình? Nhan Bích Loan, cô cho rằng nhà chúng tôi ai cũng đều ngu hết sao?”

Sắc mặt Nhan Bích Loan trở nên u ám, cô ta chưa từng nghĩ tới Lưu Diễm Mai lại khó lừa đến như vậy: "Dì Lưu, con..."

“Câm miệng!” Lưu Diễm Mai không cho Nhan Bích Loan có cơ hội lên tiếng: “Nhan Bích Loan, mặc dù Trung Văn nhà chúng tôi có trái tim lương thiện, nhưng cô đừng có nghĩ như vậy là có thể đổ hết mọi thứ lên đầu nó!”

"Dì Lưu, con không có! Đứa bé trong bụng con thật sự là của anh Hách. Nếu như dì không tin thì đợi đến khi đứa nhỏ ra đời, có thể bảo anh Hách làm giám định ADN với đứa bé! Không, không cần đến lúc đó, chỉ vài tháng nữa là có thể làm giám định ADN rồi, dì Lưu, con hy vọng dì có thể cho con với con của con một cơ hội."

"Cho hai người cơ hội để làm gì? Cho hai người cơ hội để lừa gạt nhà họ Hách chúng tôi sao?! Nhan Bích Loan, bàn tính của cô tính hay lắm, nhưng nhà họ Hách chúng tôi ghét nhất là mấy kẻ lừa gạt!" ánh mắt lạnh lùng của Lưu Diễm Mai từ trên bụng Nhan Bích Loan chuyển đi chỗ khác: "Nhan Bích Loan, cô từ bỏ mong ước của mình đi!"

Nói xong những lời này, Lưu Diễm Mai phớt lờ Nhan Bích Loan, bà ta nắm lấy cánh tay Hách Trung Văn, kéo anh ta đi ra khỏi vòng vây của đám phóng viên.

Trong khoảnh khắc quay người lại, nước mắt của Lưu Diễm Mai suýt chút nữa rơi xuống.

Bà ta vội vàng dẫn Hách Trung Văn rời đi như vậy không phải vì sợ Nhan Bích Loan gây thêm chuyện, mà là vì bà ta không muốn Hách Trung Văn đau lòng thêm nữa.

Với sự thấu hiểu của một người mẹ, không ai hiểu rõ trái tim Hách Trung Văn lúc này đau đến mức nào hơn bà ta.

Bà ta không trách Nhan Nhã Tịnh, cô yêu ai là quyền tự do của cô, nhưng bà ta không thể giương mắt đứng nhìn đứa con trai quý giá của mình cố gắng hết sức để yêu một ai đó, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được một trái tim trống rỗng đầy vết xước.

Bà ta biết rằng giấy giám định ADN vừa nãy Lưu Thiên Hàn đưa ra không thể nào là giả được, em trai bà ta kiêu ngạo như vậy, sẽ không đời nào làm giả vấn đề đó.

Nói cách khác, lúc trước Hách Trung Văn đã nói dối.

Con trai bà ta đúng là yêu đến mê muội, thà nhận con của người khác chứ không muốn tìm lối thoát cho tình yêu của mình với Nhan Nhã Tịnh.

Bà ta cứ tưởng cuối cùng cũng được bế cháu nội cả, nhưng không ngờ đó lại là cháu trai và cháu gái cả của mình!

"Trung Văn, đừng đau lòng nữa con à, buông bỏ đi."

Là một người mẹ, Lưu Diễm Mai chỉ có thể nói điều này với Hách Trung Văn.

Trong xe người làm, Hách Trung Văn nằm trong vòng tay của Lưu Diễm Mai, anh ta khóc như một đứa trẻ: "Mẹ, con biết con sai rồi, con không nên che giấu thân phận thật của mấy đứa nhỏ, nhưng mà mẹ ơi, con sợ rằng con với chị đại đã không còn cơ hội nào nữa rồi! Mẹ, mẹ bảo con buông bỏ, nhưng con làm không được..."

Thịnh Vân Hiên đến đây cùng với Lưu Diễm Mai, bà ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Lưu Thiên Hàn lại dám phủ nhận việc mình kết hôn với Cung Tư Mỹ trước mặt nhiều phóng viên như vậy.

Con trai bà ta từ trước đến nay làm gì cũng đều suy nghĩ vì đại cục, thế mà giờ lại làm ra chuyện như vậy, mặt mũi thể diện của nhà họ Lưu bọn họ không biết phải giấu đi đâu nữa!

Bà ta tức giận đến run cả người lên, bước từng bước đi tới chỗ Lưu Thiên Hàn, khi nhìn thấy hai bàn tay của Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh đang đan vào nhau, sắc mặt bà ta trở nên vô cùng khó coi.

"Thiên Hàn, con đừng có làm càn nữa, mau nói với phóng viên rằng con với Tư Mỹ sẽ tổ chức đám cưới như đã định đi!"

"Mẹ, mẹ mới đang làm càn đó!"

Lưu Thiên Hàn rất tôn trọng và yêu Thịnh Vân Hiên, nhưng về nguyên tắc thì anh sẽ không nhượng bộ.

Anh nháy mắt với Nhạc Dũng, anh ta ngay lập tức đưa giấy đăng ký kết hôn của anh với Nhan Nhã Tịnh đến tay anh.

Anh cẩn thận cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn và bản kết quả giám định ADN đưa ra trước mặt Thịnh Vân Hiên.

"Mẹ, mẹ đang ép vợ và con của con chạy theo người khác đấy!"

“Thiên Hàn, con nói vậy là có ý gì?” Thịnh Vân Hiên vội vàng cầm tờ kết quả giám định ADN và giấy đăng ký kết hôn, khi đọc rõ nội dung bên trong, một người vốn luôn tao nhã quý phái như Thịnh Vân Hiên mà lại suýt chút nữa đã nhảy dựng lên vì kinh ngạc.

"Thiên Hàn, kết... kết quả giám định ADN này là thật sao?!" Thịnh Vân Hiên hoài nghi nhìn Lưu Thiên Hàn "An Bảo với An Mỹ thực sự là con của con sao?! Sao có thể chứ! An Bảo với An Mỹ rõ ràng là con của Trung Văn mà!"

“Chuyện này hoàn toàn là thật, An Bảo với An Mỹ đều là con của Lưu Thiên Hàn con!” Lưu Thiên Hàn vốn là kiểu người không thích giải thích nhiều, nhưng để thuyết phục Thịnh Vân Hiên tin mình, anh nói thêm: “Năm năm trước, người đã cứu con là Nhan Nhã Tịnh! Cũng vào khoảng thời gian đó cô ấy mang thai An Bảo với An Mỹ! Nhan Nhã Tịnh cũng là người phụ nữ mà năm năm trước ông nội muốn con lấy!"

"Nhưng mà không phải con với người phụ nữ đó đã ly hôn rồi sao?"

"Chưa từng ly hôn! Cả đời này cũng sẽ không ly hôn!"

Tâm trạng Thịnh Vân Hiên có chút phức tạp, nghĩ tới điều gì đó, bà ta vội vàng nói: "Không được, con với Nhan Nhã Tịnh nhất định phải ly hôn, cô ấy đã..."

Lưu Thiên Hàn biết Thịnh Vân Hiên muốn nói gì, chỉ sợ nếu như không phải bà ta nhận được thông tin sai sự thật thì cũng sẽ không chi nhiều tiền như vậy để tạo tiếng vang lớn như thế cho cuộc đính hôn và kết hôn.

Lưu Thiên Hàn chỉ hờ hững nói một câu: “Nhan Nhã Tịnh khỏe mạnh hơn bất cứ ai.” Sau đó anh nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh bước ra khỏi đám đông.

Khi vừa vào đến phòng biệt thự Tầm Viên, Nhan Nhã Tịnh đã hất tay Lưu Thiên Hàn ra: "Anh Lưu, bây giờ anh nên giải thích một chút chứ nhỉ? Tại sao anh lại làm giả kết quả giám định ADN, hơn nữa còn nói dối mọi người là chúng ta chưa ly hôn?"

"À, còn anh với Cung Tư Mỹ nữa, tôi đã tận mắt nhìn thấy hai người hôn nhau đấy, có phải anh cũng nên cho tôi một lời giải thích về chuyện đó không? Đừng có nói Cung Tư Mỹ cưỡng hôn anh đấy nhé, tôi không có tin đâu!"